Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 36



“Mẹ, mẹ đến rồi!”

Vu Giang Đào mở cửa ra, thấy mẹ mình hai tay xách túi lớn túi nhỏ, thậm chí một chiếc túi đan trong đó còn đang phát ra tiếng vịt kêu, đồng thời bốc ra một mùi khó ngửi...

Anh vội vàng bước tới, giúp mẹ mang hai con vịt mái già vào, xoay người đi qua phòng khách, đặt ở ban công bên ngoài.

“Mẹ, thật ra mẹ không cần phải cất công đem vịt của nhà chúng ta đến. Chợ ở đây cũng rất ổn...”

“Mấy con vịt mái già ở chợ không thể tin được đâu, cũng không biết cho ăn thức ăn gì. Những con nuôi công nghiệp kém xa so với vịt nuôi thả ngoài đồng ở quê chúng ta.”

Mẹ Vu vừa huyên thuyên vừa bước vào, thay một đôi dép lê: “Còn nữa, gà vịt trong trại chăn nuôi nghe nói rất hay cho ăn kháng sinh... Khoảng thời gian trước, không phải tin tức đã nói cái gì mà không được cổ ăn vịt đó sao, con đừng có xem nhẹ những chuyện cái này, ăn gà vịt được nuôi bằng thuốc kháng sinh này tức là chúng ta cũng đang ăn thuốc kháng sinh đấy...”

Vu Giang Đào không nói nữa, bởi vì mẹ Vu nói quả thực đúng. Trong hai năm qua, các bản tin về phương diện này lần lượt xuất hiện, thu hút sự chú ý rộng rãi của mọi tầng lớp xã hội.

Ngày nay, mặc dù lời kêu gọi cấm thuốc kháng sinh và cắt giảm kháng sinh đã từ từ trở thành nhận thức chung, các doanh nghiệp có quy mô, có được sự tín nhiệm, đều phải đảm bảo an toàn thực phẩm, nhưng người dân vẫn “cực kỳ lo ngại” về thuốc kháng sinh, nên cũng không dám tin tưởng các trang trại tự nuôi gà vịt, thậm chí là cả thịt lợn.

...

“Hả? Có khách à?!”

Bỏ túi lớn túi nhỏ xuống, rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay, mẹ Vu liền đi thẳng vào phòng ngủ chính, vừa đi vào đã thấy Lê Tiểu San đang vụng về học cách thay tã.

Cô bạn thân này vừa mới trở về nước sau khi hoàn thành dự án lớn của viện nghiên cứu, lúc này trong tay không có nhiệm vụ gì, lại còn đang được nghỉ phép, bây giờ lại là một kẻ nhàn rỗi...

Mới sáng sớm, đã qua ăn chực uống chực.

“Xin chào bác gái, cháu tên là Lê Tiểu San!”

Cô bạn thân này thoải mái chào hỏi mẹ Vu một cách hào phóng, trước khi đến, Trần Quân đã nói với cô ấy rằng mẹ Vu sẽ đến chăm sóc cô trong kỳ ở cữ.

“Xin chào, xin chào! Tôi là mẹ của Vu Giang Đào!” Mẹ Vu quan sát Lê Tiểu San một chút, thấy họ đang thay tã cho em bé, vì vậy bà nhanh chóng bước tới giúp đỡ.

Ba người phụ nữ vừa trò chuyện vừa chăm sóc em bé, chẳng mấy chốc...

Dì rất ân cần hỏi quê quán của Lê Tiểu San ở đâu, cô ấy đã có bạn trai chưa, làm việc ở đâu, và hàng loạt các câu hỏi cùng thể loại.

Nhìn thấy bác gái đã bắt đầu hỏi những câu này, Lê Tiểu San không khỏi có chút ngượng ngùng. Trần Quân ở bên cạnh khuôn mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng đang thầm cười.

...

Mẹ Vu vừa mới đến đây, trong một lan đình ở khu vườn dưới lầu số 11, có một người đàn ông trung niên mặc võ phục kiểu cũ, thân hình cường tráng, trông chừng khoảng bốn mươi năm tuổi, trên mặt còn có chút uy nghiêm ngồi ở đó. Ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía tòa nhà 11, chiếc tai nghe trên tay ông truyền đến giọng nói của ba người học trò.

“Thầy ơi, cô đang ở tầng 9 tòa nhà số 11. Số nhà cụ thể thì tạm thời em không nhìn thấy!”

“Ừm, thầy hiểu rồi! Mấy đứa đi trước đi...”

Người đàn ông trung niên điềm tĩnh ngồi đây chính là bố của Vu Giang Đào, Vu Thiêm Dũng.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta cau mày yên tĩnh ngồi đó, thỉnh thoảng quan sát phía trên của tòa nhà số 11, đột nhiên, lỗ tai ông động đậy——

“Ông chủ, tôi đã tìm được rồi... Căn nhà Vu Giang Đào mua là số 0903, ừm, tôi chắc chắn đấy...”

“Tôi vừa mới xác nhận rồi... Ban nãy tôi vừa nhìn thấy Vu Giang Đào xuất hiện ở ban công phía nam, không sai! Anh ta và tôi sống cùng một tòa nhà, cả căn phòng số 3 đều hướng về phía nam, có ánh sáng tốt nhất.”

Bố Vu giữ bình tĩnh, vừa lấy điện thoại di động ra lướt, vừa từ khóe mắt liếc nhìn về phía kia...

Nhưng đó là một thanh niên đeo kính, đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt mũi, đang ngồi trên chiếc bàn đá cách đó không xa, trước mặt có chiếc máy tính xách tay đã lâu không đụng đến nên đã tắt, đang gọi điện thoại.

“Ừm, công việc mà Ủy ban Công tố đã sắp xếp tôi sẽ không để thiếu sót đâu. Tôi sẽ quay lại ngay... được, được! Cảm ơn chủ tịch! Tôi nhất định sẽ nỗ lực...”

Thằng nhóc thối tha đó...

Đã đắc tội với người ở trường?!

Trên thực tế, Bố Vu và cậu sinh viên đeo kính này cách nhau khác xa, chắc khoảng bốn năm thước, người bình thường ở khoảng cách xa như vậy không thể nghe thấy giọng nói chuyện đơn thuần của đối phương, huống hồ chi còn ở trong một khu vực mênh mông như vậy. Cũng chính vì thế nên người đàn ông đeo kính đó không hề hạ thấp giọng nói của mình lại...

Nhưng kẻ bám đuôi rất nghiệp dư này lại hoàn toàn không biết rằng ở vị trí đầu ngọn gió và vị trí dưới ngọn gió, huống hồ chi người đàn ông trung niên ngồi ở lan đình xa xa kia cũng không phải người thường, ông đã nghe rõ từng câu từng chữ của anh ta!

Soạt!

Tên này đã lấy được thông tin cũng đã báo cáo xong, gấp cái laptop bỏ vào ba lô, khuôn mặt tươi cười đứng dậy, vừa quay người lại chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm...

Một thân hình rất cao và vạm vỡ không biết từ lúc nào đã đến trước mặt anh ta, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Ưm...” Đối diện với ánh mắt lãnh đạm của người kia, người đàn ông đeo kính giật nảy mình, không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ...

“Cậu có phải học sinh không?”

“Hả... Không phải, không phải! Tôi đến từ trường đại học Nông nghiệp bên cạnh... Tôi xin lỗi, làm phiền nhường đường một chút!” Cái tên này lập tức cảm thấy chột dạ, anh ta tùy tiện tìm một cái cớ, vòng qua người đối phương định chuồn đi.

Nhưng anh ta còn chưa kịp bước đi xa thì đã thấy cơ thể của người đàn ông trung niên mặc võ phục khẽ di chuyển, rồi lại xuất hiện ở trước mặt anh, trên tay cầm hai cái “băng ghế”, mỉm cười nhìn anh ta: “Vội đi như vậy à? Không thể ngồi nói chuyện với trưởng bối như tôi một lát được à?”

Nói rồi “rầm!” một tiếng, ông đặt một cái “ghế đẩu” xuống thảm cỏ, phát ra âm thanh nghẹt thở, như thể mặt đất cũng đang rung chuyển, tự mình ngồi lên trên đó, đồng thời “bụp” một tiếng, cũng đặt một cái “ghế đẩu” khác lên mặt đất.

Ông tiện tay võ vỗ lên chiếc ghế đẩu, rất niềm nở nhìn anh ta: “Ngồi đi, ngồi đi! Sở trường của tôi là giao lưu với những người trẻ tuổi như cậu, tới đây, nói vài câu với tôi...”

Đối mặt với cảnh tượng này, người đàn ông đeo kính rùng mình, suýt chút tiểu ngay tại chỗ!

——Đây đâu phải là cái ghế đẩu? Đây rõ ràng là cái trụ đá được đẽo gọt thành hình chiếc ghế đẩu cho người ta ngồi ở bên cạnh cái bàn đá vừa rồi...

Còn một điểm nữa là chiếc trụ đá tròn này còn có thể cầm lên được sao?!

Cơ thể của người đàn ông đeo kính run lên bần bật, có chút kiệt quệ ngồi xuống bệ đá, anh ta thấy rõ ở phía bên cạnh trụ đá có hiện ra năm lỗ hổng của năm ngón tay...

Ừm, trước đây trụ đá này không có chỗ nào để có thể nhấc bằng một tay lên được, nhưng bây giờ đã có rồi.

Cách đó không xa, một vài nhân viên bảo vệ từ Hoa viên Vân Lộc của tiểu khi đi ngang qua. Một trong số họ có đôi mắt sắc bén, khi anh ta nhìn thấy tình hình xảy ra ở đây định chạy đến.

“Đừng đến đó!”

Đội trưởng đội ann ninh đã giữ anh ta lại.

“Đội trưởng?”

“Vừa rồi người đó đã đặc biệt đánh tiếng với tôi rồi, chúng ta cứ coi như không nhìn thấy...”

“Nhưng mà đi…”

“Không có nhưng nhị gì hết, lát nữa mọi người sẽ tự hiểu ra mà thôi!”

...