Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 37



Đến gần trưa, Lê Tiểu San vốn còn muốn ở lại cọ cơm trưa cũng bỏ chạy lấy người.

Ừm, đúng vậy, mẹ Vu của chúng ta nhận ra cô gái xinh đẹp lại hào sảng trước mặt này vẫn còn độc thân, bà không nỡ nên bắt đầu giới thiệu cháu trai mình - anh họ của Vu Giang Đào cho cô bạn thân này của Trần Quân.

"Ôi trời, cháu về vội như thế làm cái gì, ở lại ăn cơm đi, bác tự tay xuống bếp nấu..."

"Thôi ạ thôi ạ! Viện nghiên cứu của cháu có việc gấp đột xuất nên cháu không ở lại được, bác gái à bác dừng bước, dừng bước đi, cháu về trước, cháu về trước..."

Nói rồi, Lê Tiểu San xoay người vội vàng bỏ đi như thể có lửa đốt mông.

Trần Quân ở phía sau không khỏi bật cười, Vu Giang Đào thì có phần bất đắc dĩ, mẹ thật là...Dáng vẻ khó xử của người ta còn chưa đủ rõ ràng hay sao, vậy mà mẹ còn cứ cố rao bán anh họ...

Người anh họ này của anh học võ cùng bố Vu, tuổi còn trẻ đã cực kỳ xuất chúng, anh ta không chỉ là một ngôi sao võ thuật mà còn giữ một vị trí quan trọng trong Sở cảnh sát thành phố Q.

Tiếc là người anh họ này quá bận rộn với công việc trong đồn cảnh sát thế nên gần như không có thời gian để tìm bạn gái, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.

Điều này khiến cậu mợ của Vu Giang Đào rất lo lắng, bà nội và ông nội còn khỏe mạnh cũng không ngừng thúc giục, nhưng đương nhiên bạn gái không thể cứ thúc giục là có ngay được, đặc biệt là trong hoàn cảnh như bây giờ...

Càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi không muốn tạm bợ, huống chi một cao thủ võ học kiêm thành viên đội cảnh sát vũ trang như anh họ, những cô gái bình thường vốn cũng khó có thể ở bên anh ta.

Không phải anh ta kén cá chọn canh, mà căn bản tầng bậc đã khác nhau.

Nhưng tầng bậc và địa vị của anh ta bây giờ chưa phải thứ đáng lưu tâm nhất, mấu chốt là một cao thủ võ học như anh ta không chỉ mạnh mẽ về thể lực mà còn có cảnh giới tinh thần và ý chí vượt trên ranh giới của một người thường...

Một người con gái bình thường khó có thể ngang hàng với anh ta, như mẹ Vu có thể chung sống với bố Vu đương nhiên chẳng hề đơn giản, một người phụ nữ có thành tích xuất sắc trong lĩnh vực học thuật lại có thể ngang cơ với đứa cháu trai thiên tài võ học như thế, cực kỳ đáng nể trọng.

Nhưng tiếc thay, vì mới gặp lần đầu nên Lê Tiểu San rõ ràng không đủ hiểu mẹ Vu, cô ấy không biết bà chẳng phải là một người phụ nữ bình thường, trong vô thức cứ nghĩ người mà bà giới thiệu là một tên trai độc thân nào đấy sống thất bại đến nỗi không tìm nổi bạn gái.

Mà cô ấy tự thấy bản thân...

Dù có là chó độc thân cũng phải là quý tộc giữa bầy chó ấy, sao có thể tùy tiện mà gả đi được?!

Còn nữa…

Sở dĩ hai ngày nay cô ấy chạy đến chỗ Trần Quân là vì lo lắng cho Trần Quân, sợ cô phải chịu tủi nhục gì nên đến áp trận cho cô, hai là để xem người đàn ông tên Vu Giang Đào này có đáng để Trần Quân giao phó cả cuộc đời hay không.

Sau hai ngày quan sát, cô ấy đã đưa ra một kết luận tổng quát——

Nói chung thì Vu Giang Đào là một sinh viên đại học bình thường, thành tích học tập không quá xuất sắc, thế nên sau khi tốt nghiệp ra trường chắc chắn sẽ phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cực khổ phấn đấu vì công việc.

Nấu ăn ngon là một điểm cộng nhưng không phải không thể thay thế, một chàng trai như vậy sau này có thể làm nên cơm cháo gì chứ?

Cứ mãi nỗ lực phấn đấu làm việc sao?

Rồi mười năm, hai mươi năm sau...

Thứ gọi là nỗ lực này chẳng qua chỉ làm lợi cho mấy ông chủ và đám tư bản đứng trên cao nhìn xuống kia thôi, phấn đấu thực sự thì phải như cô ấy và Trần Quân, có đủ khả năng biến những hạng mục nghiên cứu trong tay trở thành những dự án thương mại trị giá hàng chục tỷ nhân dân tệ.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy mẹ Vu vào sáng ngày hôm nay, Lê Tiểu San hoàn toàn cảm thấy tiếc cho Trần Quân, cũng quyết tâm thuyết phục cô đừng ở cùng Vu Giang Đào nữa.

Dù đã có con đi chăng nữa cũng không được, giờ đã là thời đại nào rồi, chỉ vì con cái mà bố mẹ phải miễn cưỡng chung đụng với nhau mới tạo thành bóng ma thời thơ ấu cho chúng nó, hoàn toàn chẳng phải hạnh phúc trọn vẹn gì cho cam.

Theo cô ấy thấy thì cả tình yêu và hôn nhân đều nên được xây dựng trên cơ sở bình đẳng, nếu không sẽ chỉ trở thành một mối nguy tiềm ẩn cực lớn cho tương lai của cuộc hôn nhân ấy.

Đương nhiên, cô ấy không nói với Trần Quân những suy nghĩ này.



"Cái gì? Con định nấu cơm á?"

Tiễn Lê Tiểu San về, mẹ Vu quay trở lại bếp đang chuẩn bị nấu bữa trưa thì con trai bà bỗng nhiên từ đâu nhảy ra...

"Vâng ạ, mẹ này, thực ra giờ con cũng biết nấu ăn rồi, mấy món canh hầm mẹ dạy con đã học kỹ...Để con nấu thử!"

"Con...được không đấy?"

Mẹ Vu tỏ vẻ nghi ngờ.

"Mẹ nói gì thế?" Vu Giang Đào rất bất mãn, hậm hực nói: "Mẹ đừng bao giờ coi thường người khác, biết đâu đồ ăn con nấu còn ngon hơn cả của mẹ thì sao?!"

"Úi cha?" Mẹ Vu tức đến bật cười, trực tiếp tránh sang một bên: "Đấy, nấu đi, để tôi xem xem tài nấu nướng của anh đã tiến bộ được tí nào chưa!"

"Mẹ chờ đi, chắc chắn ngon hơn mẹ nấu!"

Vớ vẩn!

Tài nghệ nấu nướng cấp ưu tú mà hệ thống của chúng ta truyền dạy cho đâu phải chém gió, khéo khi còn ngang ngửa, thậm chí hơn cả những đầu bếp ở khách sạn bốn năm sao, như mấy đầu bếp cấp bậc huyền thoại thì mới không bằng được thôi.

Theo như lời nhắc của hệ thống, năng lực cấp ưu tú là năng lực cấp cao nhất mà nó có thể truyền dạy, nếu muốn đạt cấp cao hơn thì cần phải có năng khiếu, tố chất và nhận thức tự thân. Đột phá ở cấp độ này giống như cái gọi là “ý cảnh” cực kỳ huyền diệu khó giải thích trong nhiều lĩnh vực chuyên môn, chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể chuyển tải thành lời, người hiểu thì tự nhiên hiểu, người không hiểu thì dù có nói đến mấy cũng vẫn không hiểu nổi.

Cạch cạch cạch...

Tiếng dao bếp chặt thớt khi thái rau đan xen nghe cực kỳ có tiết tấu, chuyển động, tốc độ, nhịp điệu và mỹ cảm khác biệt mà động tác ấy khiến bà mẹ của chúng ta nhìn đến ngơ người.

Được phết nhỉ, tên nhóc này hình như cũng có tí tài nấu nướng thật.

Xèo…

Đoán chừng dầu trong chảo đã sôi, Vu Giang Đào lập tức cho hết rau xanh vào, dầu nóng gặp rau, khói trắng dày đặc ngay tức khắc tỏa ra!

Khói trắng nhanh chóng được máy hút mùi hút đi, nhưng mùi thơm của món rau xào vẫn đang không ngừng bay khắp phòng...

Món gà xào măng tây rất nhanh đã được bày ra đĩa. Sự nhanh nhẹn năng suất ấy, cộng thêm dáng vẻ gắp rau ra đĩa của Vu Giang Đào khiến mẹ Vu thầm kinh ngạc trong lòng, tên nhóc này lén đi học nấu ăn từ khi nào vậy nhỉ?

Khả năng quan sát của mẹ Vu khá nhạy bén, đương nhiên bà nhìn ra được nhịp điệu độc đáo của con trai mình khi nấu ăn, hiển nhiên để được như vậy thì kỹ thuật phải cao siêu đến một mức độ nào đó…

Loại cảm giác độc đáo này cũng giống như môn võ mà bà đã luyện tập gần như cả đời vậy, khi thân hình, sức mạnh và kỹ năng đã đạt đến trình độ lão luyện thì trong tâm tự nhiên sẽ lĩnh ngộ được, từ đó mỗi một cú đấm hay đá chân đều sẽ mang theo một loại cảm giác cực kỳ riêng biệt.

"Tên nhóc nhà con học nấu ăn từ khi nào mà trông điêu luyện thế...Định tốt nghiệp xong thì làm đầu bếp hử?"

"Không ạ, con chỉ xem bừa hướng dẫn trên mạng thôi, thế nên mới biết nấu..."

Vu Giang Đào cười toe toét: "Chắc là học võ có đột phá xong thì đầu óc được khai thông á mẹ, cảm giác học cái gì cũng nhanh lắm..."