Nữ Tôn Chi Sủng Phu

Chương 4: Thành thân



TÁC GIẢ: Bổ Hứa Hồ LaiNGUỒN CONVERT: Athanh (WIKIDICH)EDITOR: YUMIAO

______________________

Ngày đó khi gặp mặt A Nguyễn, thấy Trương thị vẫn luôn nắm chặt cổ tay của hắn, liền đoán được đối phương sợ là không muốn cho họ biết hắn là một người câm.

Trương thị sợ hắn khoa tay múa chân, móng tay vẫn luôn véo cổ tay của hắn, một khi cảm giác được hắn có ý đồ giơ tay, thì sẽ hung hăng véo thịt hắn.

Trương thị xuống tay ngoan độc, không chút lưu tình, dù sao A Nguyễn cũng kêu không ra tiếng.

A Nguyễn lại không phải khúc gỗ, đau đớn chỉ có thể cúi đầu cắn môi, tay được giấu ở trong tay áo to rộng không nhịn được giãy giụa, nhưng hắn vừa mới động, đã bị Trương thị bóp chặt, dường như nghiêng đầu trừng mắt một cái cảnh cáo hắn.

Chờ đến khi thấy được người, Trương thị đã đem A Nguyễn túm vào buồng trong, đẩy hắn vào trong phòng, ánh mắt không chút ý tốt nhìn hắn một cái, thuận tay đóng cửa lại.

Ngụy gia cũng không phải người nhiều chuyện, việc cưới hỏi hai nhà đều đã bàn xong, tâm tình Trương thị tất nhiên không tệ, cũng lười so đo chuyện vừa rồi với A Nguyễn, bọn họ vừa đi hắn mới thả A Nguyễn ra, nói: "Mau đi nấu cơm đi, còn chờ ta hầu hạ ngươi chắc?"

A Nguyễn nắm chặt tay, do dự một cái chớp mắt, cuối cùng vẫn là mím chặt cánh môi đến trắng bệch, giơ tay với Trương thị khoa tay múa chân nói:

—— Ngươi đây là đang lừa người ta.

Trương thị đang muốn uống nước, chỉ là một ly nước sôi để nguội bình đạm vô vị mà hắn làm bộ làm tịch cứ như uống ra được vị của trà xuân Long Tỉnh, nhàn nhàn nâng mí mắt, thoáng nhìn A Nguyễn đứng ở trước mặt hắn, nhìn hắn đang khoa tay múa chân một hồi.

Đôi mắt Trương thị tức khắc nhíu lại, "Phanh" một tiếng, đem trong chung trà trong tay hung hăng đập mạnh lên bàn, cũng mặc kệ nước ấm kia bị bắn ra ngoài, trực tiếp đứng lên giơ tay chọc trán A Nguyễn, cả giận nói: "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy hả? Từ xưa chuyện kết hôn đều là cha mẹ làm chủ, ta thật vất vả mới tìm được cho ngươi một Thê Chủ, ngươi có quyền gì mà lên tiếng?

Ngươi cũng không nhìn lại bản thân xem, một người câm đến rắm cũng không thể thả, tú tài nghèo kia nếu biết ngươi không thể nói chuyện, ngươi đừng nói nàng cưới ngươi, nếu chịu liếc mắt nhìn ngươi thêm một cái thì ta sẽ mang họ của ngươi!"

Trương thị nói xong thì lấy tay ra, đẩy A Nguyễn, những câu mắng nhiếc trong miệng cũng mắng càng ngày càng khó nghe.

Hắn mắng A Nguyễn mệnh hèn cứng đầu, không được tích sự gì, dù cưới thê cho hắn cũng kiếm không được mấy lượng bạc.

Mắng xong hắn còn gộp Ngụy Mẫn vào mắng chung, nói nàng là một tên tú tài nghèo, trong nhà lấy ra không được bao nhiêu tiền, nhìn bộ dáng là biết cái ra vẻ thánh thiện nhưng thật ra cũng chỉ là một tên háo sắc. Nhổ vào! Vừa thấy nam nhân thì nhìn không dời mắt, nói nàng đọc là sách thánh hiền gì chứ, mất hết mặt mũi người đọc sách, nàng như vậy có thể thi đậu Trạng Nguyên mới là lạ.

A Nguyễn nghe xong sắc mặt trắng bệch, Trương thị mắng mình còn thì thôi đi, sao lại lôi tú tài kia mắng chung luôn rồi?

Chỉ từ một cái liếc mắt vừa rồi, A Nguyễn đã cảm thấy tú tài này không phải là loại người trong miệng Trương thị nói.

Miệng Trương thị cũng không tiết chế gì, cái gì khó nghe đều mắng ra hết, A Nguyễn nhịn hắn trong chốc lát, lại cảm thấy trọng ngực giống như nghẹn tức, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, trở tay đẩy Trương thị một phen.

Trương thị bị đẩy phát ngốc, hắn chưa từng nghĩ tới A Nguyễn dám phản kháng, lúc bị phản đẩy một phen, trố mắt lùi về sau vài bước mới dừng lại được.

"Được lắm A Nguyễn, trưởng thành rồi thì ương bướng có đúng không? Ta nói ngươi hai câu, còn dám động tay động chân với ta? Ngươi xem ta có đánh chết ngươi hay không!"

Trương thị nói xong lập tức duỗi tay vén tay áo, cúi đầu tìm vật tiện tay xung quanh, trong miệng hùng hùng hổ hổ, "Ta hôm nay không đánh chết ngươi, ngươi sẽ không biết trong nhà này ai mới là người làm chủ!"

Trương thị xuống tay vẫn luôn rất tàn nhẫn, A Nguyễn đã từng bị hắn đánh qua một lần, ba ngày cũng không thể bò xuống giường.

Thấy Trương thị đi nhanh về phía trước, khom lưng muốn đi lấy mấy cây củi nhóm lửa kia, cả cơ thể A Nguyễn đều đang run rẩy.

Nhưng hiện tại sợ hãi cũng không còn là vấn đề nữa.

A Nguyễn cắn chặt răng, duỗi tay lấy chiếc ghế dựa dài lên che ở trước ngực, xoay người chạy ra bên ngoài.

Trương thị muốn đem hắn gả ra ngoài, nếu đánh chết hắn thì một phân tiền cũng không lấy được!

Hắn không thể nói chuyện, nhưng hắn có thể mượn miệng của mấy người hàng xóm để Trương thị hiểu rõ đạo lý này.

Trương thị phát điên cầm gậy trong tay, xoay người đã thấy A Nguyễn chạy ra bên ngoài, lập tức xách vạt áo nhanh chóng đuổi theo, "Thứ đê tiện, ngươi hôm nay cho dù chạy đến chân trời góc biển cũng vô ích thôi!"

A Nguyễn đẹp người, quan hệ với mấy người hàng xóm cũng không tồi. Hiện giờ vừa nghe Trương gia có động tĩnh, hàng xóm trái phải đều buông nông cụ trong tay chạy nhanh ra ngoài.

Thoáng nhìn Trương thị cầm thanh củi đầy mặt tức giận, bộ dáng cứ như muốn đem A Nguyễn ra đánh chết, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói nhìn nhau, ba chân bốn cẳng đến ngăn Trương thị lại.

"Sao lại tức giận như vậy? Buổi sáng không phải còn rất tốt sao?"

"A Nguyễn qua hai ngày thì phải gả thê rồi, ngươi đánh hắn bị thương lỡ như người ta không đồng ý cưới nữa thì phải làm sao?"

"Ngươi cũng đừng nói đem A Nguyễn bán vào nhà thổ, nữ nhi nhà ngươi sau này chính là người muốn thi Trạng Nguyên, đến lúc đó Hoàng Thượng tứ hôn hoàng tử cho nàng, nếu như bị người nhiều lời gièm pha nói ca ca hắn là một kỹ nam, tiền đồ tốt đẹp của nữ nhi ngươi không phải đều sẽ huỷ hoại sao?"

"Vậy đi Trương gia ca ca, đừng so đo đứa nhỏ này, dù sao cũng phải gả ra ngoài, cũng không thể làm bản thân tức chết được."

"......"

Đoàn người ngươi một câu ta một câu khuyên Trương thị, không dấu vết bảo vệ A Nguyễn ở phía sau.

Trương thị vừa rồi là khó thở, một lòng nghĩ đánh chết thì chôn thôi, hiện tại nghe hàng xóm nói như vậy, mới cảm thấy mình vì nữ nhi nhịn hắn thêm hai ngày nữa cũng không sao.

Nhưng Trương thị nuốt không trôi cục tức này, căm giận nhổ nước miếng về phía A Nguyễn, lấy que củi ném hắn.

Mọi người thấy que củi ném không trúng người thì lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Một hai người đỡ Trương thị dỗ cho hắn bớt giận, dìu hắn vào nhà, còn mấy người còn lại duỗi tay lấy cái ghế dài A Nguyễn đang che trước người, nhỏ giọng hỏi hắn có bị thương ở chổ nào không?

A Nguyễn tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng trong lòng vẫn khá bình tĩnh, nhìn hàng xóm quan tâm mình, lắc lắc đầu, kéo khóe miệng miễn cưỡng cười cười.

Từ sau lần thiếu chút nữa bị đánh chết đó, A Nguyễn không đối nghịch với Trương thị nữa, cái gì cũng chịu đựng, nếu lại không nhịn được như hôm nay, thì lập tức chạy ra bên ngoài.

Hàng xóm thấy hắn thật sự không sao, trong lòng tuy rằng thương đứa nhỏ này nhưng cũng không biết nên nói gì với hắn.

Mọi người đều là hàng xóm thân thiết, có thể giúp một lần thì giúp một lần, cũng không thể trơ mắt nhìn Trương thị đánh chết người được.

Trương thị nghe xong một đống lời hay, lại nghe mấy người hàng xóm thổi phồng nữ nhi hắn một hồi, mới có thể áp xuống lửa giận, khóe mắt thoáng liếc qua A Nguyễn nơm nớp lo sợ ở bên ngoài tiến vào cũng không muốn nhìn hắn, cứ coi như không nhìn thấy hắn.

Cứ bình an vô sự như vậy qua hai ngày, chờ đến ngày thành thân, Trương thị đến một cái đèn lồng màu đỏ cũng cũng không thèm treo lên cửa, một thân hỉ phục kia của A Nguyễn, lớp trang điểm trên mặt, đều là mấy thúc bá hàng xóm tự đến đây làm cho hắn.

Ngụy Mẫn muốn thành gia, tất nhiên không thể ở cùng với tỷ tỷ tỷ phu nữa, được Ngụy Liên giúp đỡ, Ngụy Mẫn dọn về nhà cũ ở.

Buồng trong của nhà cũ hợp thành một với nhà chính, sân trước cửa nhà nhìn cũng rất đáng thương, cũng may bên trong sau khi quét tước một phen cũng rất sạch sẽ, hai người vào ở cũng khá vừa vặn.

Trước cửa sân nhà chính vui mừng treo lên đèn lồng màu đỏ, mấy tờ giấy trên cửa dán chữ hỉ. Giường ở buồng trong là cái mà lúc trước Ngụy Mẫn thường ngủ, nàng trước tiên thu dọn chăn đệm trên giường, đem chiếc chăn màu đỏ thẫm mà phụ thân làm cho nàng lấy ra trải lên.

Chăn màu đỏ thẫm bên trên thêu một đôi uyên ương nghịch nước, đó là do lão nhân gia từng đường kim mũi chỉ thêu cho nữ nhi nhà mình.

Vuốt tấm chăn mới tinh, ngửi mùi hương sạch sẽ của ánh mặt trời, Ngụy Mẫn giống như nhìn thấy hình dáng mùa đông cha ngồi trên chiếc ghế đẩu trước cửa, phơi mình dưới ánh nắng dịu dàng, vừa thêu uyên ương trong tay vừa nói với nàng: "A Mẫn à, về sau thành thân thì phải đối tốt với phu lang đó."

Cha trước khi đi mới thêu xong cái chăn hỉ này, kéo tay nàng nói: "Cha sợ là không thể nhìn thấy A Mẫn của chúng ta cưới phu rồi, nhưng đừng sợ, đồ thành thân cha đều đã chuẩn bị hết cho con...... Tương lai cưới phu lang, phải đối với người ta thật tốt, nam nhi đều không dễ dàng, nữ nhân của Ngụy gia ta đừng phụ lòng làm cho người ta ủy khuất......"

Cha cả đời được mẫu thân che chở, sống rất hạnh phúc, trải qua cảm giác được Thê Chủ yêu thương phu lang là như thế nào, cũng thấy qua nhiều phu lang chỉ vì làm không hài lòng một chút đã bị Thê Chủ đánh đập, trước lâm chung lão nhân gia hy vọng hai người nữ nhi có thể sống thật tốt, gia đình hòa thuận.

Ngụy Mẫn nhớ tới ngày gặp được A Nguyễn, mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, tóc dài rũ sau người, hơi hơi cúi đầu, cụp mi rũ mắt bị người bắt đứng ở nơi đó, dịu ngoan giống như một con thỏ không có răng, hai cái tai dài tùy ý để người ta vuốt.

Phu lang như vậy, cưới vào cửa nàng thương còn không kịp, sao có thể để hắn chịu ủy khuất.

Lúc Ngụy Lạc nhảy nhót tiến vào, Ngụy Mẫn mới hoàn hồn, rũ mắt che khuất đi hàm ý trong đôi mắt, cúi đầu dắt cháu ngoại nhỏ ra ngoài.

Khi đi ngang qua một cái bàn đang để đậu phộng, Ngụy Mẫn thuận tay lấy một nắm đậu phộng lén nhét vào trong túi Ngụy Lạc, chọc cho cháu ngoại nhỏ vui vẻ nâng lên hai tay che miệng giật mình, hạnh phúc cong đôi mắt, lén lút nói bên tai nàng: "Nương nói không cho ta ăn."

"Vậy chúng ta sẽ không nói với tỷ ấy." Ngụy Mẫn cười sờ sờ Ngụy Lạc đầu.

Ngụy Lạc lập tức vui mừng che túi lại, liên tục gật đầu.

Thu dọn nhà cũ hai ngày, đảo mắt đã đến ngày thành thân.

Người nhà nghèo thành thân cưới phu, tất nhiên không thể yêu cầu cao như nhà có tiền, ra lệnh cho người nâng rương sính lễ của hồi môn, ngồi ngựa lớn, náo nhiệt cầm kèn xô na loa một đường đón dâu.

Hai gia đình thân thiết gần nhau cũng chỉ có một mâm pháo, một chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng, trong nhà thu xếp một hai bàn rượu và thức ăn mời bạn bè thân thích hàng xóm chung quanh ăn ăn uống uống. Nếu là ở xa, còn phải hỏi người mượn một con lừa, ở trên đầu lừa cột một cái hoa màu đỏ lớn đến rước về.

Ngụy gia cùng Trương gia cách nhau hai cái thôn, muốn nói là xa cũng không tính là xa, nhưng nếu tìm hai người nâng một cỗ kiệu nhỏ, qua lại vẫn là có chút khó khăn.

Ngụy Mẫn nghĩ nghĩ, dứt khoát mượn một con lừa, đến ngày thành thân nàng tự mình dắt đến Trương gia.

Lúc nàng đến, A Nguyễn một thân hỉ phục đỏ thẩm, đỉnh khăn voan đỏ được hàng xóm dắt ra ngoài.

Mấy người hàng xóm cũng xem như là nhìn A Nguyễn lớn lên, hiện giờ thấy hắn gả chồng trong lòng cũng ngập tràn cảm xúc.

Không biết hắn đi chuyến này, rốt cuộc là rơi vào một ổ hạnh phúc, hay vẫn là từ một cái hố lửa này nhảy vào một cái hố lửa khác.

Dù sao cũng không phải người thân, khi những người hàng xóm kia dắt tay A Nguyễn giao cho Ngụy Mẫn, hốc mắt tuy ướt nhưng lại không thể nói nhiều thêm nửa câu dặn dò. Nếu nói ra lời làm cho người ta không vui, tương lai người chịu khổ vẫn là A Nguyễn đáng thương.

Trương gia gả nhi, người một nhà lại chỉ nhìn qua khung cửa sổ, tới cửa cũng không ra, thật sự lạnh lùng đến nỗi không có tính người.

Trương thị thấy Ngụy Mẫn dắt A Nguyễn, trào phúng cười nhạo một tiếng, phun xác hạt dưa trong miệng ra, xoay người vào nhà lấy tay nải của A Nguyễn.

Hồi môn A Nguyễn chỉ có một cái túi vải, bên trong chẳng qua chỉ là vài bộ quần áo của hắn thôi.

Thấy Trương thị xụ mặt xuống, hàng xóm sợ hắn phá hoại ngày vui của A Nguyễn, chạy nhanh tới nhận lấy tay nải trong tay hắn, đưa cho A Nguyễn.

Lợi dụng lúc đưa túi vải, hàng xóm kia nắm chặt tay A Nguyễn, đè thấp giọng nói, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được, nức nở nói: "Chăm sóc mình cho tốt, dù có thế nào, cuộc sống cũng sẽ chậm rãi trôi qua thôi"

Nói xong dùng sức nắm chặt tay A Nguyễn, nửa ngày sau mới xoay người, dùng ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt.

Phía sau tiếng pháo bùm bùm vang lên, giờ lành đã tới, A Nguyễn được Ngụy Mẫn đỡ lên ngồi trên lừa.

Con lừa dẫn A Nguyễn rời khỏi cái "nhà" nuôi hắn 12-13 năm, lảo đảo lắc lư đi về một phương hướng khác.

A Nguyễn thẳng lưng, trợn tròn mắt nhìn khăn voan đỏ đong đưa trước mắt, hai tay chậm rãi ôm chặt tay nải trong lòng ngực, trong lòng ngũ vị tạp trần, khổ cay chua xót tất cả đều có, duy chỉ không có chút cảm xúc vui mừng ngọt ngào nào.

Thành thân, thoát khỏi một cái Trương gia, thì sẽ lại đến một cái "Trương" gia khác thôi.

Hiện tại Thê Chủ thích dung mạo của hắn, nhưng sau khi biết hắn là một người câm sẽ bị đối xử lạnh nhạt, cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ dàng.

Trương gia vì đem A Nguyễn gả ra ngoài, khi bàn chuyện cưới hỏi im bặt không nhắc tới chuyện hắn là một người câm, Lý Băng Nhân thấy A Nguyễn đáng thương, sợ chọc phải vết sẹo của người ta, cũng không nói đến việc này, đến Tôn thị, hắn cũng chưa từng nói.

Đúng vậy, thẳng đến đêm tân hôn, đến khi Ngụy Mẫn đè hắn xuống giường, mới biết phu lang mình cưới về, thì ra là một người câm không thể nói chuyện......

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

A Nguyễn: (mặt áy náy)

Ngụy Mẫn: (sốc) ta cũng đã cởi quần rồi, đừng nói với ta chàng là nữ nha......

A Nguyễn:...... (lắc đầu)

Ngụy Mẫn: (thở dài nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa đè xuống) vậy thì không sao, ta còn tưởng rằng mình còn phải kéo quần lên.

A Nguyễn:......⊙?⊙! (sao lại không làm theo kịch bản vậy)