Nữ Tôn Chi Sủng Phu

Chương 5: Chàng không nguyện ý sao



TÁC GIẢ: Bổ Hứa Hồ Lai

NGUỒN CONVERT: Athanh (WIKIDICH)

EDITOR: YUMIAO

- -----------------------

Từ Trương gia thôn ra ngoài, Ngụy Mẫn dắt lừa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người ngồi trên con lừa một cái, trong lòng nhảy nhót so với việc bản thân đỗ tú tài ba năm trước còn vui hơn.

Trên mặt nàng mang theo ý cười rõ ràng, mặt mày giãn ra, phàm là người thấy nàng đều biết được Ngụy gia lão nhị nhất định là đã cưới được một phu lang vô cùng vừa lòng.

Đi qua đường bờ ruộng nhỏ gặp rất nhiều người, người trong thôn thấy có người đón dâu, đều ra nhìn một cái. Đặc biệt là khi đến Thanh Hòa thôn Ngụy gia, người vây xem càng nhiều hơn.

Ngụy Mẫn là một trong số ít tú tài của thôn, nhỏ tuổi lớn lên lại đẹp như vậy, nếu không phải nhà nghèo, sau khi thành thân chỉ được ở nhà cũ, bên người lại không có cha mẹ vợ hỗ trợ trông coi trẻ con, Thê Chủ đọc sách không kiếm được tiền bên ngoài, đa số nam tử đều muốn gả cho thê chủ Ngụy Mẫn này.

Người Trần gia cũng đến vây xem, nhìn xem là người nhà nào lại chịu gả nhi tử cho Ngụy tú tài chịu khổ.

Nhưng phu lang Trần gia không đấu lại Tôn thị, hơn nữa tiểu nhi tử nhà mình đối với Ngụy Mẫn có loại tâm tư này, người Trần gia cũng ngại mất mặt không dám đi ra ngoài xem. Người một nhà chỉ đứng ở cửa, làm bộ cùng nhau nói chuyện phiếm, trên thực tế khóe mắt lại đang liếc về phía đường.

Đáng tiếc công tử đang ngồi trên lừa đầu đội khăn voan đỏ, làm người ta không nhìn không rõ có bộ dáng thế nào.

Sau khi tới nhà cũ, lừa dừng lại.

Ngụy Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía phu lang đang ngồi trên lừa, không biết hắn đang nghĩ gì, tay ôm chặt tay nải trong lòng ngực, eo lưng dựng thẳng đứng, lừa dừng lại cũng không phát hiện.

Mấy người xung quanh đang còn chờ xem Ngụy Mẫn bái đường, người trẻ tuổi chút thì ồn ào gấp gáp thúc giục nói: "Nhanh lên đi, phát ngốc gì vậy hả?"

Ngụy Mẫn cũng mặc kệ các nàng, sau khi A Nguyễn nghe thấy thanh âm của mọi người mới hoàn hồn, hơi hơi rũ đầu, tay co quắp cũng không biết đặt nơi nào, trong mắt không khỏi nổi lên một chút ý cười.

Ngụy Mẫn duỗi tay, cánh tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh A Nguyễn vòng eo, cánh tay hơi xiết chặt, dùng một chút lực đã đem được người từ trên con lừa ôm xuống dưới.

Lưng A Nguyễn vốn dĩ đã căng cứng, sau khi cảm nhận được cánh tay của nàng trên eo mình càng thêm căng chặt, giống như một cái cọc gỗ vậy, cho đến khi được Ngụy Mẫn ôm xuống dưới, lại thẳng tắp đứng ở bên cạnh nàng.

Mãi cho đến khi dưới khăn voan đỏ vươn ra một bàn tay trắng nõn thon dài cốt nhục cân xứng, A Nguyễn mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, ngập ngừng đặt ngón tay vào lòng bàn tay nàng.

Ngón tay mới vừa chạm vào lòng bàn tay, đã bị người nào đó tóm. Lòng bàn tay đang nắm lấy tay hắn ấm áp khô ráo, bên trên không có bất cứ vết chai do làm việc nặng để lại nào, cảm giác rất là mềm mại.

Đôi mắt bị che khuất, xúc giác càng mẫn cảm. Đặc biệt là khi cảm nhận được đối phương nhẹ nhàng nâng tay hắn lên ám chỉ hắn nhấc chân bước qua ngạch cửa, lòng bàn tay hai người dán vào nhau, A Nguyễn cảm giác được bàn tay chai sạn của mình dán vào lòng bàn tay......

Dần dần, A Nguyễn cảm thấy cái tay nắm kia của mình có chút nóng, khí nóng từ lòng bàn tay theo cái tay kia một đường theo cánh tay truyền lên trên, truyền đến trên mặt, chọc cho mặt hắn hiện tại cũng đỏ hồng hồng.

Có chút nóng, lại có chút thẹn thùng tự ti, muốn rút bàn tay chai sạn của mình từ trong bàn tay ấm áp khô ráo kia rút ra, nhưng lại có chút không nỡ.

Hình như chưa từng có ai nắm tay của mình như nàng, A Nguyễn cũng là lần đầu tiên biết được, thì ra tay trong tay, khi lòng bàn tay dán lòng bàn tay, tim sẽ đập nhanh như vậy, ngay cả hô hấp cũng có chút loạn.

Khi đến nhà chính, người một nhà đều đang chờ.

Cha mẹ Ngụy Mẫn đều qua đời, cha ba năm trước vừa đi, tiền trong nhà đều cho cha chữa bệnh làm tang sự. Đúng là như thế, năm ấy Ngụy Mẫn rõ ràng thi đậu tú tài lại không tham gia thi hương.

Không có cha mẹ, người làm trưởng tỷ Ngụy Liên cùng phu lang Tôn thị sẽ ngồi ở vị trí trên cao đường. Ngụy Liên Đại Ngụy cách nhau tám tuổi, người muội muội này từ nhỏ chính là lớn lên trong vòng tay nàng.

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường.

Thê phu giao bái.

Đơn giản rồi lại trịnh trọng lạy ba lạy kết thúc bằng tiếng pháo bùm bùm cùng với thanh âm ồn ào của mọi người, A Nguyễn được Thê Chủ dắt vào buồng trong sau những thanh âm náo nhiệt.

Cách tấm khăn voan đỏ, A Nguyễn nghe thấy có người trêu ghẹo Ngụy Mẫn, nói nghe nói hắn lớn lên rất đẹp, kêu nàng vén khăn voan của phu lang lên, để mọi người nhìn cho đã mắt.

Ngón tay A Nguyễn giấu dưới tay áo to rộng, bất an xoắn vào nhau.

Trong tiếng ồn ào, A Nguyễn không chờ được Ngụy Mẫn tới vén khăn voan của hắn, mà thấy nàng đứng ở trước người hắn, che khuất lại tầm mắt của mọi người, dăm ba câu đuổi người đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên A Nguyễn nghe được giọng nói của Ngụy Mẫn, cũng là lần đầu tiên nghe được có người đứng trước mặt bảo vệ hắn.

Trong lòng A Nguyễn trướng đau, giống như bị người ta dùng tay đè ép, tùy ý bóp nát.

Giọng nói củaThê Chủ, lại dễ nghe như vậy.

Đáng tiếc mình lại là một người câm.

Ngón tay A Nguyễn lòng bàn tay mình, trong phòng hắn chỉ có thể nghe được mình tiếng hít thở của mình, yên lặng đến nỗi hắn cho rằng trong phòng chỉ còn một mình hắn, cho đến khi dưới khăn voan đỏ đưa qua một cái ly.

Chiếc ly sứ màu xanh xám khiến bàn tay cầm nó trông càng trắng hơn, khớp xương tay rõ ràng bưng chén trà đưa tới dưới khăn voan của hắn, nước bên trong theo động tác của nàng nhẹ nhàng đong đưa, bốc hơi.

"Uống chút nước trước cho ấm người đã."

Vừa rồi Ngụy Mẫn nắm tay hắn, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Thời tiết đầu mùa xuân quả thật không ấm áp lắm.

A Nguyễn trố mắt một lát, mới vội vàng vươn đôi tay nhận lấy cái ly kia, khẽ gật đầu.

Ngụy Mẫn thấy hắn nhận lấy cái ly, trong lúc nhất thời cũng không muốn nói lời nào, hai người cách một cái khăn voan đỏ đối diện nhau không nói một lúc lâu, loại không khí trầm mặc này mãi đến khi Ngụy Liên ở ngoài cửa gọi nàng ra ngoài kính rượu mới kết thúc.

Ngụy Mẫn lên tiếng, lập tức ra ngoài luôn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, lưng A Nguyễn vẫn luôn căng cứng mới hơi thả lỏng một chút, cầm ly sứ trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước ấm.

Ngụy Liên tuy nói là gọi Ngụy Mẫn ra ngoài kính rượu, nhưng lại không nỡ nàng uống nhiều, chỉ để nàng nhấp vài ngụm tỏ vẻ một chút là được rồi.

Trong viện cũng không lớn, người ngồi cũng chỉ có hai ba bàn, cả đám người ghé vào cùng nhau nói chuyện ăn cơm.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, đèn lồng màu đỏ trong viện cùng với âm thanh rộn ràng ngoài sân khiến cho ngôi nhà cũ ngày thường luôn quạnh quẽ đêm nay lại trở nên náo nhiệt khác thường.

Sau khi hai tỷ muội Ngụy Mẫn và Ngụy Liên tiễn khách về hết, lại dọn dẹp sân qua một lần, chờ làm xong việc này việc kia cũng đã tới nửa đêm. Sau khi Ngụy Mẫn tiễn cả nhà tỷ tỷ về, trong tiểu viện lại khôi phục dáng vẻ an tĩnh lúc trước.

Ngụy Mẫn từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, đứng trong tiểu viện ban đêm vô cùng vắng vẻ, dường như còn có thể nghe thấy giọng nói của mình cùng cha trò chuyện, tiếng cười lúc đùa giỡn với tỷ tỷ trong sân, cùng với tiếng cha và mẫu thân ngồi trước cửa nói chuyện......

Ngụy Mẫn ngửa đầu ngước mắt ngắm bầu trời đêm, đêm nay ánh trăng sáng chói, sao trời lập loè, trong sao trời vô tận, dường như có hai ngôi sao sáng nhất...... Ngụy Mẫn nhắm mắt lại, không tiếng động nói: Nương, cha, con đã thành thân rồi, hai người cũng đừng lo lắng nữa......

Phu lang còn chờ ở buồng trong, Ngụy Mẫn không bao lâu sau cũng về phòng.

Lấy nước ấm trong nồi múc ra, tự Ngụy Mẫn ngồi ở trong nhà chính rửa sạch chân, mới bưng một bồn nước ấm sạch sẽ bước vào.

Hoa, nến, mùi pháo ngây ngất của đêm động phòng được miêu tả trong thoại bản, cảnh tượng thành thân của người nghèo tất nhiên bình dân hơn, mấy thứ được miêu tả trong thoại bản đó khi đóng cửa lại, đều là giả dối.

Trời lạnh có thể không tắm, nhưng chân nhất định phải rửa sạch.

Ngụy Mẫn bưng chậu nước đặt qua một bên, lau lau nước trên tay, đi đến trước giường.

A Nguyễn yên lặng ngồi ở đằng kia, nếu không phải cái ly sứ lúc trước mình đưa cho hiện tại đang nằm ở trên bàn, Ngụy Mẫn sẽ thật sự cho rằng hắn từ đầu đến cuối đều ngồi như vậy chưa từng nhúc nhích.

Ngụy Mẫn có chút khẩn trương, nhưng vẫn duỗi tay nhẹ nhàng vén khắn voan đỏ trên đầu phu lang lên.

Nến đỏ khắc hình long phượng chiếu sáng người bên dưới tấm khăn voan. Hàng mi dài của A Nguyễn bất an run nhẹ, đôi môi hồng nhuận hơi nhấp, phấn hồng trên mặt khiến làn da vốn dĩ trắng nõn của hắn ửng lên màu hồng nhạt......

Son đỏ trên môi, phấn trên mặt, làm cho A Nguyễn nhìn so với lúc mới gặp có tinh thần hơn rất nhiều...... Nhưng lớp trang điểm có chút không hợp, người trang điểm cho hắn cũng không phải người thành thạo, nên nhìn có chút nhếch nhác.

Ngụy Mẫn rũ mắt cười, dù A Nguyễn trang điểm nhếch nhác nhưng vẫn giống như người bước ra từ tranh thuỷ mặc, vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy.

"Tới đây rửa mặt đi."

Ngụy Mẫn lấy khăn voan trong tay xếp lại đặt qua một bên, gọi A Nguyễn đến rửa mặt.

A Nguyễn tất nhiên là lần đầu tiên được người khác hầu hạ như vậy, mãi đến khi Ngụy Mẫn bưng bồn nước hắn rửa chân ra ngoài cũng chưa kịp phản ứng lại.

Ngụy Mẫn trở về, buông rèm vải trong buồng trong xuống, đóng cửa lại, đi qua bàn thổi tắt cây nến đỏ kia, chậm rãi đi đến mép giường.

Rửa chân xong A Nguyễn ngồi trên mép giường, cho đến khi ngọn nến bị thổi tắt, hắn mới ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Ngón tay đặt ở đầu gối cuộn tròn thành một cục, A Nguyễn nhấp môi, hô hấp có chút loạn.

Thị lực Ngụy Mẫn luôn rất tốt, lại nhờ có ánh trăng đêm nay, ở trong màn đêm cũng có thể thấy rõ. Nàng đi đến mép giường, bế người đang ngồi ở mép giường lên, chậm rãi đặt lên trên giường, cúi người đè xuống.

Bàn tay A Nguyễn nhẹ nhàng để ở hõm vai nàng, Ngụy Mẫn cho rằng hắn sợ hãi, nắm chặt cổ tay hắn đè lên đỉnh đầu hắn, cúi đầu hôn trán hắn để trấn an, cho đến khi cảm giác được cổ tay hắn giãy giụa hai lần, cơ thể hắn khẽ run mới dừng lại.

Ngụy Mẫn sửng sốt, ngón tay theo bản năng sờ vào đuôi mắt, quả nhiên thấy tay mình bị ướt......

Ngụy Mẫn trầm mặc một lát, nhẹ nhàng buông bàn tay đang nắm chặt A Nguyễn ra, đổi thành chống ở hai bên thân thể hắn, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: "A Nguyễn, chàng không nguyện ý sao?"

Người bên dưới cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng vẫn hơi run.

Ngụy Mẫn lòng có chút nghi ngờ, chậm rì rì đứng dậy, xuống giường thắp sáng nến trên đầu giường lên, nhìn bóng hình của người trên giường dưới ánh nến yếu ớt lay động.

Khi nàng đứng lên thì A Nguyễn cũng đã ngồi dậy, quỳ ở trên giường, đôi tay nắm chặt chăn trước mặt, hơi hơi rũ đầu, tóc dài đen nhánh phủ sau người che khuất tấm lưng mảnh khảnh của hắn.

Bởi vì vừa hành động vừa rồi của Ngụy Mẫn, áo ngủ trên người của A Nguyễn bị xốc lên, dây lưng trên người cũng bị nàng cởi bỏ, vạt áo nửa hở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo bên trong.

Ngụy Mẫn chỉ nhìn thoáng qua, liền lập tức dời đi tầm mắt, đặt ở đầu gối ngón tay không được tự nhiên khẽ vuốt, thì ra lúc nãy nàng lại làm nhanh như vậy......

"Nếu chàng nguyện ý, thì sao lại khóc?"

Ngụy Mẫn nhẹ giọng hỏi hắn, lấy chiếc áo ngoài mình đặt ở đầu giường khoác lên đôi vai gầy yếu của A Nguyễn.

A Nguyễn bởi vì hành động săn sóc này của nàng, cơ thể hơi run lên nhỏ đến không thể phát hiện, sau đó môi bị cắn đến bật máu, hốc mắt hồng, trước ánh mắt kinh ngạc của nàng, nâng tay phải lên, tràn đầy xin lỗi cùng áy náy, chầm chậm, dùng ngôn ngữ kí hiệu của người câm nói với nàng.

—— Xin lỗi.

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Mẫn: Cho nên, hôm nay lại mặc quần trôi qua một đêm _(:зゝ∠)_

A Nguyễn: (/▽╲)

Ngao ngao ngao, cuối cùng cũng viết đến chổ muốn viết!!! Vui chết mất thôi!