Nữ Tổng, Ngài Suy Tình Rồi

Chương 22: Con nít hư, không thành thật!



Tàn tiệc, Mặc Huyền Ca vì buồn ngủ mà đề xuất trở về lều trước, Tề Khuynh không có lý do gì nhưng cũng theo nàng trở về, nhường lại không gian buổi tối cho Hàn Mộ Tịch và Ninh Ca.

Hàn Mộ Tịch thấy rốt cuộc chỉ còn hai người, nàng lấy hết dũng khí đem tất cả lời trong lòng nói với Ninh Ca.

" Ninh Ca, có phải em còn rất giận tôi? "

Nàng im lặng.

" Tôi biết chiếc vòng ấy đối với em trân quý cỡ nào, tôi cũng không phải là cố tình, em có thể tha lỗi cho tôi không? "

Nàng vẫn im lặng.

" Em biết không, những ngày em giận dỗi không chịu gặp, không chịu nói chuyện với tôi, tôi đã rất buồn, tôi cảm giác như mình mất đi sức sống vậy, làm việc gì cũng không ra hồn, đầu óc chỉ nghĩ làm sao để em tha thứ, quanh quẫn chỉ có em. " Nếu là người khác thì nghe có vẻ hơi sến nhưng đây lại là những lời trong tâm Hàn Mộ Tịch muốn nói nhất lúc này.

" Tôi không muốn vì chuyện này mà tôi với em ngày càng xa cách đến cuối cùng là kết thúc đâu, Ninh Ca..."

" Được rồi. " Ninh Ca ngắt ngang lời nàng. " Mặc dù rất tiếc chiếc vòng nhưng cuối cùng nó cũng chỉ là vật ngoài thân, không thể đem so với tình cảm của chúng ta được. Em biết là chị không cố ý và em cũng đã tha thứ cho chị rồi, kỳ thực những ngày không có chị em lại thấy trống vắng vô cùng, vì vậy thay vì tiếp tục giận dỗi em thì em sẽ cùng chị tìm cách giải quyết nó. " Nàng vừa nói vừa vuốt ve gương mặt Hàn Mộ Tịch, dùng ánh mắt nhu tình nhất để chứng minh những gì nàng đang nói.

Hàn Mộ Tịch nghe được tha thứ liền mừng rỡ vô cùng, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong tim.

" Thật sao? Vậy em đã có cách giải quyết như thế nào? "

Ninh Ca gật đầu, mỉm cười nhìn nàng. " Tháng sau là sinh nhật của em, đến lúc đó chị cũng tự tay thiết kết một món trang sức cho em rồi đính đủ 26 viên kim cương đi, so về giá trị thực tế thì nó chỉ có hơn chứ không kém gì chiếc vòng Tề Khuynh đã tặng đâu. "

Nụ cười mừng rỡ trên mặt Hàn Mộ Tịch bỗng chốc cứng đờ, có phải hay không Ninh Ca và Tề Khuynh đôi bạn trẻ này đã có âm mưu từ trước? Một người thì vé vip buổi diễn của nghệ sĩ Helen, một người thì trang sức đi kèm 26 viên kim cương, các nàng chính là muốn tháng sau nàng cạp đất mà ăn à!!

" Chị có ý kiến gì không? " Ninh Ca hỏi lại.

Hàn Mộ Tịch trong tim rỉ máu gật đầu thật mạnh. " Không thành vấn đề, tôi còn sợ em giận cạch mặt tôi chứ còn tiền bạc không là gì hết, nếu em đồng ý tôi cũng có thể ngay lập tức đưa em lên vị trí chính thất phu nhân Hàn gia nữa mà. "

Ninh Ca bị nàng chọc cười ra tiếng, gật gật đầu phụ họa. " Đến lúc đó đừng có mà hối hận. "

" Không hối hận! " Hàn Mộ Tịch cam đoan.

Ninh Ca hiếm khi được dịp cười thoải mái như vậy, nàng thực hạnh phúc cũng thực vui, nàng còn nghĩ cả đời mình sẽ không thật sự tìm được người phù hợp, đối tốt và nuông chiều mình như vậy cho đến khi gặp Hàn Mộ Tịch, nữ nhân này đã mang đến cho nàng tất cả mọi thứ nàng cần.

Ninh Ca kéo mặt Hàn Mộ Tịch lại gần, đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ xong rồi đứng lên nháy mắt. " Mau chóng dọn dẹp rồi đi ngủ sớm thôi. "

Hàn Mộ Tịch bởi vì cái hôn mà như con nít được kẹo, hớn hở vô cùng, nàng để tay lên trán làm bộ dáng nghiêm trang, nói. " Tuân lệnh! "

...

Nghe bên ngoài ồn ào, Tề Khuynh liền biết bọn họ đã làm lành, khóe môi khẽ nhếch, cô quay sang nhìn Mặc Huyền Ca vẫn còn đang miệt mài với đống tài liệu được gửi qua email, nàng tuy nói đi chơi nhưng vẫn cứ đâm đầu vào công việc thế này thật không biết nói làm sao.

" Chị cũng chăm chỉ quá mức rồi Mặc tổng, giờ này nên đi ngủ để cơ thể còn được nghỉ ngơi. "

" Tôi không buồn ngủ. " Mặc Huyền Ca điềm đạm nói.

Chị không buồn ngủ nhưng tôi buồn ngủ! Tề Khuynh suýt thì hét lên.

" Công việc ngày mai làm vẫn chưa muộn, nếu bây giờ chị không ngủ sớm thì mai trở về công ty làm sao đủ tỉnh táo để làm? Lúc đó năng suất công việc chỉ có giảm. " Tề Khuynh kiên nhẫn giải thích.

Mặc Huyền Ca tựa hồ muốn nói lại thôi, nàng đóng laptop, đi về phía nệm, cũng may lều này bên trong có nệm bơm bằng hơi, không thì tối nay chắc phải ngủ trên nền đất lạnh buốt.

Tề Khuynh đã trải sẵn một tấm chăn lông phía dưới nệm để đủ ấm, cũng sắp xếp sẵn chăn gối cho nàng, nến thơm khử mùi cũng đầy đủ, nàng chỉ cần một bước là phóng lên giường ngủ mà thôi, điều này không quá khó đi.

Thấy sự chu đáo của cô, Mặc Huyền Ca cảm giác như được săn sóc quan tâm từng chút một, đây là cảm giác mà từ năm 18 tuổi nàng đã không bao giờ được cảm nhận nữa, mọi thứ nàng phải tự gánh vác, tự làm lấy, không một ai thực tâm cùng nàng chia sẻ nó.

" Trước đây em có hay chu đáo với ai như vậy không? " Nàng đột nhiên nghĩ đến, nếu sự tinh tế và chu đáo này của cô cũng đã được làm qua với nhiều người thì nàng phải chăng cũng không phải là đặc biệt.

Tề Khuynh không mất quá lâu để trả lời, " Trước đây chỉ có Ninh Ca và một người chị rất lâu đã không gặp mặt. "

Mặc Huyền Ca bỏ qua yếu tố người chị mà Tề Khuynh nhắc đến, vì nàng biết trong dòng tộc của cô cũng có khá nhiều anh chị em con cô dì chú bác, nhưng nàng lại cực kì để ý đến mối quan hệ giữa cô và Ninh Ca. Tuy nói hai người là bạn đồng trang lứa nhưng thực sự ai nhìn vào cũng thấy giữa hai người mối quan hệ còn trên cả bạn bè, nàng để ý lúc trên xe đến đây, Ninh Ca một câu cũng bae hai câu cũng bae để gọi cô. Lúc say xe Ninh Ca còn không thèm để ý có người ngoài mà nằm hẳn vào lòng cô ngủ, như thể chuyện này là vô cùng bình thường đối với hai người bạn.

Đương nhiên xã hội hiện đại bây giờ khá phóng khoáng đối với loại hành động này giữa hai người con gái hoặc người có xu hướng đồng tính, nhưng Mặc Huyền Ca cơ bản là không chấp nhận nổi những cử chỉ thân mật giữa hai người dù cả hai có là bạn thân, nhất là ở thời điểm hiện tại nàng đối với cô có tình cảm thì lại càng cảm thấy khó chịu. Suy cho cùng hai người cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè thì hành động cử chỉ cũng nên bạn bè một chút.

" Em và Ninh Ca rất thân nhỉ? " Nàng hỏi.

Tuy không rõ vì sao nàng lại quan tâm đến chủ đề này nhưng cô vẫn thành thật giải thích, " Tôi và cậu ấy là bạn chơi thân từ khi mới lọt lòng vì ông của tôi và ông của cậu ấy là tri kỉ của nhau, hai gia tộc cũng rất thân thiết nên chúng tôi xem nhau như người một nhà vậy. "

Mặc Huyền Ca được sáng tỏ, nhưng nàng vẫn không ngăn được bản thân nhắc nhở cô.

" Hiện tại Ninh Ca và Hàn Mộ Tịch đang quen nhau em chắc cũng thấy rồi, tôi chỉ muốn nhắc em một chút là Hàn Mộ Tịch rất hay ghen và để ý tiểu tiết, nên em hay cân nhắc một chút hành động giữa em và Ninh Ca khi có mặt Hàn Mộ Tịch. "

Tề Khuynh nghe hiểu liền gật đầu, ý vị thâm trường nói một câu, " Đã hiểu. "

___

Sáng sớm hôm sau, cả bốn người nhanh chóng thu dọn tàn cuộc lên xe trở về thành phố bận rộn. Ninh Ca thì trở về nhà ngủ tiếp, còn ba người Hàn Mộ Tịch, Tề Khuynh và Mặc Huyền Ca thì về nhà thay đồ rồi cũng lên công ty.

Oáp~

Tề Khuynh không ngăn được bản thân ngáp một cái.

" Tối qua em ngủ không ngon sao? " Lâm Anh lấy làm lạ trạng thái gật gù của cô liền hỏi.

Mất ngủ luôn ấy chứ!

Tề Khuynh gật đầu, nhớ lại đêm qua ngủ cùng Mặc Huyền Ca thì không khỏi sợ hãi. Không phải nàng ngủ tướng xấu hay ngủ ngáy gì, trái lại nàng trong lúc ngủ lại rất ngoan, chỉ có điều tối qua trời lạnh hay sao mà dù đắp chăn rồi nàng vẫn rút vào người cô. Trong lúc mơ màng cô còn nghe thấy nàng nói với mình " Đừng động, ôm tôi đi. " Đây là lần đầu tiên trừ cái đêm xảy ra chuyện thì cô và nàng chân chính ngủ cùng nhau như thế này, cũng là lần chân chính nhất mà cô ôm nàng ngủ, cảm giác vừa quen thuộc cũng vừa không thực.

Không để chị tiếp tục nghĩ nhiều, cô liền nói. " Tối qua ngủ bị muỗi đốt, giữa đêm thức giấc khó ngủ lại. "

Lâm Anh nghe giải thích thì giả vờ " À " một tiếng, trong tâm liền xuỳ một cái chê bai đối với Tề Khuynh lời nói không thành thực. Gì chứ nàng biết thừa hôm qua cả bốn người đi chơi, kể cả chuyện Mặc Huyền Ca đồng ý ngủ cùng cô nàng cũng biết nốt, chỉ là nàng cố ý hỏi để xem cô trả lời thế nào thôi.

Chậc chậc, con nít hư không thành thật..

***