Nữ Tổng, Ngài Suy Tình Rồi

Chương 23: Đứt thắng



Mặc Huyền Ca ngồi trong phòng làm việc nhưng cứ cách 10' là lại quan sát Tề Khuynh ở bên ngoài, qua lớp kính một chiều nàng thấy được cô trạng thái có phần đờ đẫn không tập trung, cứ gục lên gục xuống như sắp ngủ tới nơi. Không nhìn được nữa, nàng quyết định cho gọi cô vào.

Tề Khuynh dù bị gọi vào phòng làm việc của nàng nhưng cũng không ngăn được bản thân ngáp một cái, cô lấy tay lau nước ở khóe mắt, hỏi nàng.

" Mặc tổng, chị gọi tôi sao? "

Mặc Huyền Ca gật đầu, không lòng vòng đi thẳng vào vấn đề muốn nói.

" Có muốn trở về ngủ không? "

Tề Khuynh thụ sủng nhược kinh, giật mình hỏi lại. " Có thể sao? "

Nàng lại gật đầu.

" Nhưng còn công việc thì sao? " Tề Khuynh vẫn còn nghi ngờ, suy cho cùng nàng yêu thích công việc như thế, luôn đặt nó lên hàng đầu thì làm gì có chuyện để nhân viên nghỉ giữa chừng như vậy.

" Công việc có thể làm sao, em bây giờ không tỉnh táo thì có thể làm được gì? Năng suất làm việc không những giảm mà còn ảnh hưởng đến công ty, đến lúc đó em lấy gì đền bù tổn thất? " Mặc Huyền Ca kiên nhẫn đưa ra những lý do hợp lý nhất buộc cô phải trở về ngủ.

Tề Khuynh nghe những lời này từ miệng nàng lại có chút buồn cười, cái gì chứ câu này không phải hôm qua cô vừa nói với nàng hay sao? Bây giờ nàng lại lấy nói nó với chính mình.

Tề Khuynh nghĩ thôi không đôi co với nàng làm gì, nếu đã được ban đặc ân như vậy rồi thì đành nhận thôi, dù gì cô cũng buồn ngủ sắp chết tới nơi rồi, hiếm khi gặp được người sếp tốt với nhân viên như thế thì nên trân trọng mới phải.

Tề Khuynh được cho trở về ngủ liền mừng rỡ thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc rồi rời đi, Lâm Anh thấy cô cầm chìa khóa xe định đi đâu đó thì nhanh chóng lên tiếng hỏi han.

" Em định đi đâu vậy? "

Cô dứt khoát trả lời, " Trở về nhà ngủ. "

" Mặc tổng cho phép? " Lâm Anh nghi vấn.

Cô gật đầu chắc chắn, " Đã cho phép. "

Thấy Tề Khuynh thật sự đã rời đi, Lâm Anh từ nghi vấn chuyển sang chấn kinh, nếu nói trong công ty người gần gũi thân thiết nhất với Mặc Huyền Ca thì ai cũng sẽ nghĩ ngay đến là chị, nhưng từ lúc chị vào làm cho nàng đến bây giờ cũng gần 10 năm rồi cũng chưa thấy nàng đối xử với ai ưu ái đến thế, kể cả chị lúc buồn ngủ nhất nàng cũng chỉ lạnh nhạt bảo một câu ' nghỉ ngơi 15' đi rồi làm tiếp ', chứ chưa hề giống với cô cho về nhà ngủ hẳn một giấc như thế này.

Lâm Anh sau khi hồi thần liền nhanh chóng móc điện thoại ra nhắn với Hàn Mộ Tịch gửi tin tình báo khẩn cấp. Chị và nàng đã thống nhất với nhau sẽ lập một nhóm chat cùng thu thập chứng cứ chứng minh mối quan hệ giữa cô và nàng, mà không chỉ mỗi hai người, chị cũng đã đem tin tức này lan đến cho một người khác cũng thuộc hội f4 là Kỷ Tư Hàn, hắn lúc đầu nghe chị kể cũng giống Hàn Mộ Tịch không tin, nhưng lần này hắn chắc chắn phải tin.

_Tề Khuynh buồn ngủ, Mặc Huyền Ca cư nhiên cho em ấy trở về nhà nghỉ ngơi rồi_

_Là sự thật sao? Cô ta đang nghĩ làm cái gì vậy!!_ Hàn Mộ Tịch đang ngồi ký văn kiện nhận được tin nhắn thì cái gì cũng không muốn làm nữa, gấp rút muốn được xác thực tin nhắn.

_Tin chuẩn không đấy? Hôm nay cô ta uống cafe bỏ bột ngọt à!?_Kỷ Tư Hàn vừa nhấp ngụm cafe thư dãn ở một quán xa xỉ nhận được tin nhắn liền muốn phun ngược trở ra, hắn đó giờ chỉ biết mỗi nàng tham công tiếc việc, có bao giờ nghe nàng đối xử đặc biệt như thế với nhân viên đâu.

_Tin xác thực là chuẩn, Tề Khuynh vừa rời khỏi công ty rồi_Lâm Anh.

Hàn Mộ Tịch:...

Kỷ Tư Hàn:!!!

___

Tề Khuynh được trở về nhà liền không chần chừ phóng thẳng lên phòng ngủ, cô thực sự đã quá mệt rồi, mắt một bên nhắm bên mở thật không phân rõ cái gì trước mắt, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm gặp chu công làm một ván cờ.

Mà Mặc Huyền Ca sau khi Tề Khuynh trở về tâm trạng làm việc cũng xuống không ít, đơn giản là vì cảm giác nhớ mong cứ trực trào trong lòng nàng, chỉ muốn ngay lập tức thấy cô trước mắt dù cả hai có không nói chuyện đi chăng nữa.

Mặc Huyền Ca đương biết bản thân đang bị phân tâm, nàng nhắm hai mắt, hít thật sâu rồi thở ra, cố gắng trả đầu óc về với trạng thái tập trung nhất mà làm việc.

'Cốc cốc'

Lâm Anh gõ thông báo rồi tiến vào.

" Mặc tổng, đã đến giờ hẹn rồi. "

Mặc Huyền Ca mở mắt, phải rồi, hôm nay nàng có hẹn gặp mặt với đối tác để bàn về dự án đầu tư tiếp theo của Mặc thị, nếu Lâm Anh không vào nhắc thì nàng cũng quên mất.

" Tôi biết rồi, cô đi chuẩn bị xe đi. " Nàng gật đầu, sắp xếp lại đồ đạc trên bàn cho gọn rồi với tay lấy cái túi xách rời đi.

Trước cổng công ty, một chiếc BMW trắng sang trọng đã đợi sẵn, Mặc Huyền Ca bước lên xe ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn rồi Lâm Anh mới dám khởi động cho xe lăn bánh trên đường.

" Mặc tổng, về chuyện người đêm đó đã có thêm manh mối nữa rồi. " Lâm Anh đột nhiên lên tiếng.

" Mau nói. " Mặc Huyền Ca cư nhiên nhạy cảm với vấn đề này, hơn ai hết nàng chính là người muốn nhanh nhất tìm ra thủ phạm đêm đó đã làm nàng thất thân.

" Người của chúng ta đã báo lại rằng đêm hôm tổ chức buổi tiệc có một số khách mời đặc biệt cũng được sắp xếp phòng nghỉ cùng tầng với cô, sau khi uống say thì họ có trở về phòng nghỉ ngơi và cũng rời đi từ lúc rất sớm. " Lâm Anh tường thuật lại.

" Vậy thì sao? Họ có liên quan như thế nào? " Nàng hỏi.

" Sau khi có được danh sách người được sắp xếp phòng nghỉ cùng tầng với cô thì bọn họ đã lập tức cho người điều tra và loại đi những người không có khả năng và chỉ giữ lại hai người, điểm chung của hai người này chính là dạo gần đây quan hệ qua lại với tổng giám đốc Tề thị rất tốt. "

Mặc Huyền Ca bắt được trọng tâm, nàng nhíu mày hỏi lại. " Tổng giám đốc Tề thị? Tề Thiên Vũ? Cô có biết vì sao không? "

Lâm Anh lắc đầu, " Tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết trước đó Tề thị và hai công ty này chưa từng có quan điểm chung trên thương trường, bọn họ tuy không ganh ghét nhau nhưng để gọi là bạn bè đồng thuyền thì cũng không hẳn. "

Mặc Huyền Ca bỗng chốc cảm thấy đầu óc bắt đầu rối tung lên. Chuyện này bây giờ không còn đơn giản như nàng nghĩ nữa rồi, kẻ đứng sau nó cũng là người có quyền lực thao túng cục diện, hơn nữa bây giờ nó còn liên quan đến cả Tề Thiên Vũ anh trai cô.

" Hai người đó là ai với ai? "

Lâm Anh nhanh gọn trả lời: " Một người là chủ công ty đồ chơi nội địa và một người là người chúng ta sẽ chuẩn bị gặp mặt, chủ tịch công ty giải trí RM Entertaiment. "

Mặc Huyền Ca gật gật đầu, manh mối đang từng chút một hiện ra trước mắt nàng rồi, nó chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi, dù có là bất kỳ kẻ nào đi chăng nữa nàng cũng nhất định bắt hắn phải đền tội cho việc sỉ nhục nàng, chính tay nàng sẽ đưa hắn vào ăn cơm tù.

Xe bắt đầu chạy vào cao tốc, xung quanh là những hàng rào chắn vững chắc, vượt qua bên ngoài hàng rào là vách núi cheo leo không an toàn. Đây là con đường riêng dành cho xe ô tô di chuyển, nó nằm trên sườn núi được cải cách và xây dựng hàng rào bảo vệ nhằm đảm bảo việc đi lại được dễ dàng thuận tiện.

Lâm Anh thấy trước mặt có khúc cua liền cho xe giảm tốc độ, chị với chân đạp phanh xe một lúc cũng không thấy xe có dấu hiệu chậm lại liền cảm giác có điều chẳng lành, chị lặp lại động tác kéo gạt đạp phanh, nhưng dù có làm bao nhiêu lần thì xe vẫn thế, vẫn lao đi với tốc độ không kiểm soát, chị vội quay lại nói với nàng.

" Không xong rồi Mặc tổng, xe bị đứt thắng không phanh được nữa! "

Mặc Huyền Ca trừng mắt, nàng dường như cũng cảm thấy có điều không ổn trên xe. " Không còn cách nào để giảm tốc sao? "

Lâm Anh lắc đầu, " Đã làm hết mọi cách nhưng xe không có dấu hiệu dừng. " chị tựa hồ sốt ruộc đến cực điểm, hai tay nắm chặt vô lăng cũng bị mồ hôi làm cho ướt át.

Mặc Huyền Ca lần đầu nếm trải cảm giác sợ sệt cái chết, trước mặt nàng là khúc cua với vách đá, nếu xe cứ lao đi với tốc độ không giảm như thế này thì chắc chắn sẽ tông vào hàng rào, may thì được giữ lại, xui thì một phát văng luôn cả xe lẫn người.

Từ lo lắng chuyển sang sợ hãi cực độ, Mặc Huyền Ca vẫn chưa muốn chết, nàng không bao giờ muốn nghĩ đến cái chết như thế này, nàng còn tiền tài và danh vọng, tất cả chúng đều là một tay nàng gây dựng, nàng không thể chết mà bỏ chúng lại.

***