Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Chương 163: Tác Phẩm Nghệ Thuật



Quý Dữu trừng mắt, miệng há rõ to, trong ánh mắt càng hiện lên vẻ không thể tin được.

Bộ dáng này ---

Nói thật ra thì nó hơi buồn cười.

Thịnh Thanh Nhan cảm thấy hơi kỳ quái, lúc nãy cậu ta nói nhiều như vậy mà biểu cảm của Quý Dữu bình tĩnh không thể tin nổi, cậu ta còn tưởng rằng cô không thèm để ý đâu, không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói định giá của bản thân mà thôi ---

Cô lại có phản ứng lớn như vậy.

Cho nên ---

Lúc nãy không phải không thèm để ý mà là cố ý làm bộ không thèm để ý đúng chứ?

Hừ hừ ---

Thật là cái đồ quỷ hay làm ra vẻ nha.

Thịnh Thanh Nhan giễu cợt: “Quỷ nghèo chết bầm nha…… Cằm cậu rớt rồi nha…… Mau ngậm vào đi, xấu chết được nha……

Quý Dữu: “……”

Thịnh Thanh Nhan nói tiếp: “Nếu cậu chịu đi theo người ta làm một vụ nha, chỉ cần thành công mua được đồ của đại sư thì người ta thêm phí vất vả cho cậu nha…… 50 nghìn? 100 nghìn? À --- Là đồ tốt thì người ta đưa cậu 150 nghìn phí lao động cũng được nha.”

Quý Dữu há miệng, đã hoàn toàn không nghe nổi nữa.

Cho nên ---

Mình lén hét với cái giá 1,3 triệu không hề rẻ hơn so với thị trường, cũng không cao hơn giá cao nhất mà mình đã cảm thấy kiếm lời được một khoản, hóa ra ở trong mắt bọn nhà giàu này mình lại là người tốt chuyên bán hàng rẻ tiền cơ đấy.

Oa oa oa……

Quý Dữu nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình: Cô muốn chặt đứt nó.

Chỉ biết bán hàng rẻ tiền.

Muốn tay này có tác dụng gì nữa?

Quả thực Quý Dữu vừa tức vừa thiếu kiên nhẫn, bên tai còn không ngừng nghe Thịnh Thanh Nhan lẩm bẩm cực kỳ đắc ý, cô bực bội đến mức suýt chút nữa vỗ bàn một cái!

A a a ---

2 triệu?

Mình chỉ bán 1,3 triệu? Chẳng phải là bị mất máu sao?

Thiệt mất 700 nghìn?

Năm đôi chẳng phải là 3,5 triệu!

3,5 triệu đấy!!!

Đúng thật là Quý Dữu tức đến mức không thở được.

Đây là thảm kịch nhân gian gì nha?

Thịnh Thanh Nhan vẫn siêng năng lải nhải thuyết phục Quý Dữu như cũ: “Quỷ nghèo chết bầm, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy cậu đi đâu tìm nha? Chỉ cần cậu ngồi canh cửa tiệm của đại sư với người ta, chỉ cần cướp được một thứ là nhất định người ta trả cho cậu 150 nghìn điểm tín dụng phí lao động nha.

“Người ta nói được thì làm được nha.”

“Chắc chắn không lừa người nha.”

Quý Dữu: “Câm miệng!!!”

Thịnh Thanh Nhan trừng mắt: “Cậu không muốn nha?”

Quý Dữu: “Lại ồn nào nữa là cắt cổ bây giờ!”

Cô đã hiểu phần nào rằng mỗi lần Sở Kiều Kiều nói chuyện với Thịnh Thanh Nhan là phải uy hiếp muốn cắt cổ.

<!-- pc_1 -->

Nhưng ---

Đột nhiên khí thế của Thịnh Thanh Nhan biến đổi, cả người bộc lộ sự sắc bén: “Số 4444! Vừa rồi cậu uy hiếp người ta cái gì nha?”

Quý Dữu: “……”

Suýt chút nữa là quên mất, kẻ yếu nhớt như mình không có thực lực như Sở Kiều Kiều.

Cho nên ---

Uy hiếp cái quỷ gì nha.

Khí thế của Thịnh Thanh Nhan không giảm: “Cậu xác định muốn cắt cổ người ta nha?”

Quý Dữu: “……”

Em gái nha!

Con hàng này uy hiếp người còn muốn nha tới nha đi như vậy……

Thật là ---

Ẻo lả đến mức không còn lời nào để nói nha.

Nhưng Quý Dữu không chịu uy hiếp một chút nào, còn liếc xéo Thịnh Thanh Nhan một cái: “Cậu xác định muốn tiếp tục nói chuyện với tôi không? Tôi không trị được cậu thì chẳng lẽ giảng viên còn không trị được cậu?”

Hiện tại cô không muốn nói chuyện với Thịnh Thanh Nhan.

Cô chỉ muốn tìm một góc lén lau đi giọt nước mắt hối hận mà thôi.

Oa oa oa ~

Thịnh Thanh Nhan che miệng cười trộm: “Xem ra cậu còn chưa biết nha…… Vì sao tiết học của giảng viên Trình Dục lại được hoan nghênh như vậy nha? Bởi vì căn bản là thầy ấy mặc kệ sinh viên ở trên lớp làm cái gì mà vẫn đánh giá xuất sắc cho sinh viên nha……”

Đúng lúc này ---

Bốp ---

Một cơn gió mạnh ập vào giữa cái trán trơn bóng của Thịnh Thanh Nhan, Thịnh Thanh Nhan nhìn thấy đó là một cái vỏ hạt dưa.

Thịnh Thanh Nhan: “……”

Trên bục giảng.

Trình Dục đen mặt hô lớn: “Đồ xui xẻo bị vỏ hạt dưa của tôi đánh trúng kia, cậu tên là gì? Báo cáo đi! Cậu nhìn xem giảng viên tôi đây có đánh giá cậu xuất sắc hay không?”

Thịnh Thanh Nhan rụt cổ lại giả vờ sợ sệt.

Nói đùa, cứng như thế nào cũng không thể cứng với giảng viên được.

Trình Dục nói tiếp: “Mọi người ở đây nghe cho rõ, học kỳ này tôi quyết định thay đổi phương pháp dạy học của mình. Sau khi trải qua một khoảng thời gian suy nghĩ cặn kẽ, tôi cảm thấy trước đây tôi đã quá dung túng cho các trò, các trò nhìn các trò hiện tại xem --- Người thì ngủ, người thì làm việc riêng, người thì thì thầm to nhỏ, lại còn công nhiên thảo luận giảng viên tốt hay xấu trên lớp học! Giảng viên không cần mặt mũi nữa hả?”

“Các trò ---”

“Đây đã lược bớt 10 nghìn chữ, các trò tự mình cảm nhận lấy đi.”

“Tóm lại là về sau ai muốn kiếm điểm ở chỗ tôi thì không dễ đâu.” Trình Dục tiếp tục giải quyết dứt khoát.

Các sinh viên: “……”

Các sinh viên nhìn chằm chằm vào chỗ Thịnh Thanh Nhan: Đều do con hàng này gây họa, làm hại cuộc sống hàng ngày của mọi người trở nên khó khăn!

A a a a ---

Rất muốn đánh chết cậu ta!

Thịnh Thanh Nhanh co bả vai lại, còn nấp sau Quý Dữu mà né tránh.

Quý Dữu: “……”

Tưởng con hàng này không phải vừa cơ.

Hóa ra cũng chỉ là đồ hèn nhát.

“Sợ thành chim cút!” Quý Dữu không nhịn được cười nhạo Thịnh Thanh Nhan một câu, lời vừa nói xong thì bỗng nhiên thấy hoa mắt, một vật thể không xác định bay thẳng hướng về đầu cô ---

Quý Dữu nhanh chóng nghiêng đầu né tránh.

Nhưng mà ---

Đối diện lại bay tới vật thể không xác định nện trúng lên gương mặt trắng nõn của Quý Dữu.

Quý Dữu: “……”

Trình Dục mắng: “Còn cả tiểu chú lùn là trò nữa! Trò đừng có mà quá đáng quá. Trò và con chim chút kia nói cả buổi cho là tôi không biết sao? Sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn thôi.”

Quý Dữu: “……”

Quý Dữu thở ra một hơi, sau khi thổi bay vỏ hạt dưa trên chóp mũi, trong nháy mắt cô nhanh chóng rụt cổ lại, bộ dáng sợ sệt còn chim cút hơn Thịnh Thanh Nhan ngồi bên cạnh.

Nói đùa ---

Bật tanh tách với giảng viên là không muốn sống nữa sao?

Nói tiếp, dù có như thế nào thì đây là một môn dễ kiếm học phần nhất.

Nếu đánh mất học phần của giảng viên Trình Dục thì khóc cũng không có chỗ mà khóc nha.

Trình Dục thấy Quý Dữu và Thịnh Thanh Nhan đều sợ, đều thành thật thì lúc này trên mặt mới nở nụ cười, anh ta chuyển hướng sang sinh viên khác và mỉm cười nói: “Hiện tại chúng ta cùng nhau thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nào.”

Tác phẩm nghệ thuật?

Chỉ là với cái tên này không khơi dậy nổi hứng thú của mọi người. Nhưng sinh viên vẫn nể tình trợn to mắt mà xem.

Chỉ thấy ---

Đột nhiên Trình Dục lấy ra một hộp quà nhỏ tinh xảo, màn hình thực tế ảo phóng đại lên, dù ngồi xa hay ngồi gần thì tất cả sinh viên đều nhìn thấy rõ ràng đồ ở bên trong hộp:

Mọi người: “Chỉ như này?”

Trong hộp là một đống khuyên tai nhỏ tinh xảo đang lẳng lặng nằm, màu hồng khoáng thạch lấp lánh sáng, nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng mà ---

Có xinh đẹp đi chăng nữa thì nó cũng chỉ làm từ cục đá vụn vô giá trị mà.

Là đá Cộng Sinh của Huyền Thạch, ai mà chẳng biết điều đó?

Đối mặt với ánh mắt không tán thành của các sinh viên, khóe miệng của Trình Dục vẫn treo một nụ cười khéo léo: “Thấy những đôi khuyên tai này có phải các trò rất thất vọng hay không?”

Sinh viên: “Không ạ!”

Trình Dục: “Các trò thất vọng là bởi vì nó chỉ là một bộ trang sức phải không? Mặc dù nó chỉ là trang sức nhưng cái mà thầy cho các trò thưởng thức chính là trình độ kỹ thuật của nó……”

Lúc này ---

Miệng của Quý Dữu há thành hình chữ O.

Thịnh Thanh Nhan càng khoa trương hơn, cậu ta trừng to mắt nhìn chằm chằm vào khuyên tai trong tay giảng viên Trình Dục:

Đây ---

Đây chẳng phải giống như đúc với khuyên tai mình đang đeo sao?

Không!

Không đúng.

Không giống nhau.

Lúc này, trong ánh mắt của Trình Dục hiện lên vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc là thầy không được may mắn nên không lấy được mấy đôi khác, chỉ có thể lấy được một ít tác phẩm nghệ thuật cho đỡ nghiền mà thôi.”