Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Chương 164: Hậm Hực



Tác phẩm nghệ thuật?

Nói thật, sinh viên đều không quan tâm.

Thời buổi này tác phẩm nghệ thuật có đáng giá đi nữa thì có thể có giá trị bao nhiêu tiền?

Đã không thể ăn lại không thể sử dụng, bày biện còn lãng phí không gian.

Dù sao ở điểm này thì người ở thời đại tinh tế không hứng thú, chuyện gì đều phải nói đến thực tế, cũng không có trình độ thưởng thức và tế bào nghệ thuật. Có được tế bào nghệ thuật, nhiệt tình yêu thương mỹ học và nhân văn…… Giống như Trình Dục thì xem như dị biệt.

Trình Dục nhìn khắp xung quanh và nói: “Các trò đừng vội vã chê bai, nếu thầy nói cho các trò biết là thực ra tác phẩm nghệ thuật này xuất phát từ tay của một vị đại sư hồn khí thì hiện tại các trò còn có thể chê nữa không đây?”

Các sinh viên: “!!!”

Là giả?

Là lừa người chứ gì?

Trinhf Dục mỉm cười nói tiếp: “Thầy là người nhàm chán như vậy sao? Lừa các trò mua hồn khí?”

Các sinh viên: “……”

Trình Dục nói xong lại lấy ra một vật phẩm nhỏ xinh từ một hộp khác, cũng là một đồ trang sức, nhưng thứ này khác với khuyên tai, nó là một mặt dây làm từ hạt Thảo Quả.

Các sinh viên: “!!!”

Quý Dữu: “……”

Thịnh Thanh Nhan trừng to mắt: “!!!” A a a --- Hóa ra giảng viên Trình Dục là ngỗng may mắn mà lần trước đại sư bày hàng mới! A a a!!! Hâm mộ quá đi mất!

Thấy tất cả các sinh viên có biểu cảm khiếp sợ, Trình Dục hơi mỉm cười và nói: “Không sai, giống như suy đoán của các trò, hai thứ này đều xuất phát từ tay của một vị đại sư. Đáng tiếc --- Tối hôm qua tôi cũng không cướp được khuyên tai hồn khí khác, bằng không lấy hai dạng khuyên tai có kỹ thuật khác nhau để so sánh sẽ khiến các trò có cảm nhận trực quan hơn.”

Trong giọng nói của Trình Dục không che giấu được sự tiếc nuối.

Lúc ấy chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa tiệm của đại sư thì sau lưng đã nghe thấy người ngồi canh nói đại sư có hàng mới nên Trình Dục vội vội vàng vàng quay lại cửa tiệm một lần nữa, nhưng năm món hồn khí này đã bay mất, chỉ còn lại 5 bộ tác phẩm nghệ thuật.

Trình Dục trực tiếp vỗ một cái không thèm suy nghĩ.

Cũng chỉ trong chớp mắt, 5 bộ tác phẩm nghệ thuật lập tức không còn.

Có thể thấy được rằng ---

Sau khi trải qua một lần phát sóng trực tiếp, tiếng tăm của đại sư sớm đã xưa đâu bằng nay.

Còn nữa, từ sau khi cửa tiệm bày một đợt mặt dây hạt Thảo Quả, kệ để hàng đã rỗng tuếch không còn gì, nhưng những dân mạng khôn khéo cũng không hề thiếu, gian cửa tiệm nho nhỏ này từng bán hồn khí hai lần sớm đã có người chuyên ngồi canh.

Chỉ tiếc ---

Đại sư cũng không trả lời thư, cũng không lộ mặt, biểu hiện rất thần bí, đến nay vẫn không có người biết thân phận của vị này.

Tinh Võng bảo vệ công dân cực kỳ nghiêm khắc, không có chủ nhân đồng ý thì cho dù là nguyên soái muốn tra tin tức của một người trên Tinh Võng cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp báo cáo lên trên, cũng phải trải qua quốc hội phê chuẩn mới có thể.

<!-- pc_1 -->

Cho nên?

Thân phận của đại sư cho đến nay cũng không bị lộ ra.

Đương nhiên, về tư tâm thì Trình Dục cũng không muốn thân phận của đại sư lộ ra, nếu lộ ra thì muốn tìm ngài lần nữa chắc có lẽ sẽ không dễ dàng.

Oa oa oa……

Nghĩ đến việc không liên hệ được với đại sư, Trình Dục liền muốn che mặt khóc nức nở: Đến nay đã qua gần một tháng nhưng đại sư cũng không chịu trả lời thư của mình, tất cả những bưu kiện gửi đi toàn bộ như đá chìm đáy biển.

Nhớ đến đại sư gửi cho mình mấy chữ: [ Nợ nần đã xong.]

Trình Dục đau lòng không thở nổi.

Mục đích của anh ta là muốn lôi kéo quan hệ với đại sư nhưng không phải muốn phân rõ giới tuyến với đại sư.

Xung quanh ---

Đột nhiên không khí rơi vào tình trạng lạ thường, đặc biệt là xung quanh giảng viên Trình Dục, áp suất không khí trở nên cực kỳ thấp, có một số sinh viên hệ tài liệu có thể chất và tinh thần lực không cao đều không chịu nổi luồng áp suất không khí lạnh lẽo này, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Mẹ ơi ---

Hóa ra giảng viên Trình Dục nhìn hiền lành, làm người không khác gì cục bột mà thực lực cũng khủng bố như thế sao?

Trong nhất thời, lớp học càng yên tĩnh hơn.

Bỗng nhiên ---

“Chuyện này……”

“Thầy ơi……”

“Người ta……”

Có một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên trong phòng học lạnh lẽo đến tận xương.

Trình Dục lấy lại tinh thần rồi nhìn về hướng nơi giọng nói phát ra thì thấy hóa ra là chim cút nhỏ giả vờ sợ sệt kia, Trình Dục nhíu mày hỏi: “Bạn học Thịnh Thanh Nhan, trò còn có vấn đề gì không?”

Không hiểu sao Thịnh Thanh Nhan cảm thấy sau cổ chợt lạnh.

Hóa ra ---

Giảng viên biết tên của mình.

Thực ra vừa rồi Thịnh Thanh Nhan giãy giũa thật lâu mới quyết định đứng lên nói: “Báo cáo thầy, thực ra tối hôm qua người ta cũng ngồi canh cửa tiệm của đại sư nha, còn may mắn cướp được một đôi khuyên tai hồn khí nha, người ta nguyện ý đưa cho thầy để giảng bài trên lớp nha.”

Con ngươi của Trình Dục co lại.

Gì?

Chim cút nhỏ này lại là ngỗng may mắn?

Quá không công bằng.

Trong nhất thời, ánh mắt Trình Dục nhìn chằm chằm vào Thịnh Thanh Nhan bắt đầu không còn thân thiện nữa.

Không biết tại sao Thịnh Thanh Nhan lại sinh ra ảo giác bản thân quyết định làm việc này có phải là sai lầm hay không? Nhưng mũi tên đã bắn ra không thể quay đầu lại, Thịnh Thanh Nhan đành phải nói với vẻ không mấy yên tâm: “Thầy ơi, hai chúng ta nói trước nha, chỉ cho thầy mượn một lát nha.”

Sau đó ---

Sau đó Thịnh Thanh Nhan cầm khuyên tai đeo trên lỗ tai đi tới đưa vào tay Trình Dục.

Tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, Quý Dữu dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn, cảm giác huyền ảo rất không chân thật: Bản thân mình giỏi như vậy? Mình tiện tay làm gì đó đều được vô số người thổi phồng, lấy làm mẫu giảng bài trên lớp sao?

Thật --- Thậy vậy chăng?

Nói một câu thật lòng là Quý Dữu cảm thấy tay nghề của mình đúng là không tồi nhưng muốn nói đồ mình làm ra là tác phẩm nghệ thuật thì cô thấy mình không có mặt mũi lớn như vậy, đây nhiều nhất cũng chỉ là sản phẩm thủ công, còn kém tác phẩm nghệ thuật xa xôi lắm.

Không hiểu sao cô hơi chột dạ.

Nhưng sau khi Trình Dục nhận lấy khuyên tai Thịnh Thanh Nhan đưa đến lại nâng niu nó như châu như bảo, quan sát một lúc lâu sau mới lưu luyến không rời để xuống rồi nhìn tất cả sinh viên trong lớp và nói: “Hai khuyên tai này chỉ đơn thuần nhìn từ bề ngoài thì các trò có phát hiện gì hay không?”

Sinh viên: “???”

Trình Dục nhìn đám đầu gỗ mục này nói: “Thôi được rồi, cũng không làm khó các trò nữa. Đổi một loài hình thức khác đi, thầy cho các trò xem tiếp.”

Nói xong, bỗng nhiên anh ta lất ra một dụng cụ rồi tách riêng khuyên tai bình thường và khuyên tai hồn khí ra rồi thả vào. Sau đó trải qua biểu hiện của dụng cụ, sự chênh lệch của hai loại khuyên tai lập tức thể hiện sự khác nhau:

Với khuyên tai bình thường, hình khắc tinh xảo đẹp đẽ ở trên bề mặt chỉ nhìn cũng khiến cho người ta không có cách nào bỏ qua, đây là cảm quan tự nhiên của nhân loại đối với một sự vật đẹp đẽ.

Với khuyên tai hồn khí, hình khắc trên bề mặt sinh động như thật phảng phất như đang tồn tại vậy, có thể thấy rõ dòng chảy bên trong chậm rãi lưu chuyển xuyên qua làn nước trong ngần, vượt qua lá sen xanh biếc rồi chảy vào trung tâm nhụy hoa……

Trận pháp đồ này cực kỳ ngắn ngọn, chỉ dùng vài sợ tơ tạo thành mà thôi, một nét bút phác họa đơn giản nhưng lại làm cho cả trận pháp đồ nhìn cổ xưa, thần bí khó lường.

Tinh thần lực hơi thấp thì không ngăn cản được khí thế của nó ---

Đã có không ít sinh viên không chịu nổi khí thế của tinh thần lực trên hồn khí nên sinh ra cảm giác hoa mắt chóng mặt váng đầu.

Đây là trận pháp đồ cao cấp có năng lực vượt trội.

Không sai.

Trên bề mặt của hồn khí thấp cấp này dùng trận pháp đồ cao cấp.

Trình Dục nhìn xung quanh rồi chầm chậm nói: “Các trò cảm nhận được chứ? Mấy nghìn người ở đây có tinh thần lực cap thấp không đồng nhất, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào nó đánh giá, thậm chí còn có người vươn tinh thần lực ra thử nó nhưng trận pháp đồ của nó vẫn ổn định như cũ, không có chút khả năng sụp đổ nào, có thể thấy được người chế tác ra nó thấu hiểu cực kỳ sâu sắc về trận pháp và tay nghề cực kỳ cao siêu.”

“Cho nên ---”

“Với hồn khí như vậy dù có là thấp cấp thì đương nhiên giá cả cũng từ 3 triệu điểm tín dụng trở lên. Bởi vì nó đã không thuộc về loại tiêu hao dùng một lần, nó ít nhất có thể sử dụng ba năm trở lên.”

Quý Dữu: “!!!”

Xong rồi!

Cô thấy hậm hực.