Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Chương 165: Một Lời Khó Nói Hết



Lớp học của giảng viên Trình Dục vẫn đang tiếp tục nhưng Quý Dữu đã hoàn toàn không có tâm trạng nghe giảng bài, lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, một cái bị thiệt ít nhất là 1,7 triệu điểm tín dụng, năm cái là bao nhiêu?

Bao nhiêu?

Bao nhiêu đây?

Xong rồi……

Não bộ hoàn toàn chết máy.

Tức quá.

……

“Khụ khụ……” Trình Dục đứng trên bục giảng ho mạnh một tiếng, ngay sau đó anh ta nhìn khắp xung quanh và nói: “Hiện tại tôi sẽ điểm danh để các trò đi lên giảng giải những hiểu biết về thẩm mỹ mà vừa rồi tôi đã tổng kết cho các trò.”

Sự nhiệt tình của sinh viên tại hiện trường rất cao, có rất nhiều người giơ tay lên.

Cuối cùng, bàn tay của Trình Dục vung lên, ngay sau đó chọn ra được một người: “Quý Dữu số 4444.”

Yên tĩnh.

Không ai đứng dậy, Trình Dục lại gọi tiếp: “Mời Quý Dữu số 4444 lên giảng giải một chút.”

Quý Dữu không phản ứng.

Thịnh Thanh Nhan xem không nổi nữa bèn giơ tay vỗ vỗ cô: “Gọi cậu nha!”

Quý Dữu: “???”

Trình Dục: “Mời số 4444 lên bục diễn đạt cảm nhận.”

Quý Dữu: “???”

Quỹ Dữu đang ngơ ngác bị đẩy lên bục giảng, Trình Dục mang khuôn mặt mỉm cười nhìn cô, ánh mắt hàm chứa khích lệ: “Bạn học Quý Dữu, trò không cần phải thẹn thùng, hãy chia sẻ toàn bộ cảm nhận và lý giải của trò về tiết học này, mạnh dạn nói nào.”

Quý Dữu: “???”

Ba lần liên tiếp ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.

Ở dưới bục đều là mênh mông đầu người, tất cả đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào mình, não bộ của Quý Dữu chết máy mất một lúc mới khởi động lại, diễn đạt cảm tưởng?

Cảm tưởng gì?

Sắc mặt của Trình Dục lúc này gần như cứng lại, nụ cười trên mặt cũng sắp không duy trì được nữa, ban đầu anh ta định sau khi giảng xong sẽ chọn một bạn học đi lên giảng giải cốt là để khuấy động bầu không khí của lớp học, tiếp tục khơi dậy lòng nhiệt tình của sinh viên.

Nhưng sinh viên nữ mà hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên này là đồ ngốc sao?

Chỉ biết trừng đôi mắt to mê mang dại ra nhìn dưới bục.

Trình Dục rất hoài nghi, cái người này từ đầu đến cuối hẳn là không nghe giảng bài đúng chứ?

Quá đáng!

Thật quá đáng.

Từ đầu tiết học là tiểu chú lùn này đã làm việc riêng, thì thầm nói chuyện, hiện tại lại công khai đánh mặt mình như vậy.

<!-- pc_1 -->

Trình Dục hít sâu một hơi rồi tiếp tục mỉm cười cổ vũ: “Bạn học này, cảm tưởng gì đều được nha.”

Cái gì cũng được?

Đột nhiên Quý Dữu che mặt lại khóc lóc nói: “Trái tim em đau quá, nỗi bi thương của em đã chảy ngược thành sông, dòng sông này đã nhấn chìm lấy em, nếu sự hối hận có điểm cuối thì đứng ở điểm giữa là em đây cỡ nào hy vọng nói với bản thân đã từng đứng ở điểm khởi đầu rằng: Đứa nhỏ ngốc nghếch này, mau quay đầu lại, mỗi một bước dưới chân bạn đều là vực thẳm và huyết lệ chất đầy……”

Trình Dục: “……”

Sinh viên: “???”

Trình Dục đen mặt.

Đây là tới phá lớp học a!

Đáng ghét quá!

Hỏng bét! Trong lúc vô tình, đôi mắt của Quý Dữu liếc tới khuôn mặt đen xì của Trình Dục, khát vọng sống sót mãnh liệt đã chống đỡ lấy cô, làm não bộ chết máy như đi vào cõi thần tiên của cô lập tức khởi động thành công! Xong đời!

Mình đã nói cái gì thế?

Cần tìm biện pháp khắc phục thôi!

Quý Dữu vội vàng bỏ tay ra để lộ khuôn mặt rồi ho khan một tiếng: “Thầy…… Vừa rồi là em nói nhảm thôi! Thầy muốn em nêu cảm tưởng và lý giải, bởi vì em ăn nói khá là vụng về, có khả năng không cách nào nói ra được nhưng em có thể dùng tay.”

Dùng tay?

Trình Dục sửng sốt.

Các sinh viên xung quanh lập tức cũng nổi lên hứng thú.

Quý Dữu nói: “Thầy ơi, xin thầy cho em mượn đao khắc, bút vẽ và khoáng thạch ạ, vừa rồi bài giảng của thầy em đều nghe được hết, đã ghi tạc vào trong lòng rồi, em rất khâm phục tay nghề và phủ pháp thiết kế của vị đại sư này, cực kỳ sùng bái, hơn nữa em cho rằng cô ấy nhất định là một người phụ nữ tập hợp đầy đủ nhan sắc xinh đẹp, trí tuệ và tài hoa. Em không chỉ khâm phục cô ấy mà cũng rất rất thích cô ấy, cho nên kẻ hèn bất tài muốn mô phỏng thủ pháp của đại sư, mạnh dạn thử điêu khắc một lần, thầy, thầy xem có được không ạ?”

Nháy mắt Trình Dục biến mặt đen thành mỉm cười: “Nếu bạn học Quý Dữu đã có lòng như vậy thì đương nhiên là có thể.”

Rất nhanh, đao khắc, bút vẽ là khoáng thạch đều được chuẩn bị xong.

Trước mặt mọi người, Quý Dữu cầm lấy khoáng thạch lên nghiên cứu một lúc, sau đó lập tức bắt tay vào làm.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

……

Quý Dữu tĩnh tâm điêu khắc, hiện trường từ ồn ào, hỗn loạn…… Dần dần càng ngày càng yên tĩnh.

Đôi tay của Quý Dữu vì thường xuyên chế tác thủ công nên che kín vết chai, không đẹp đẽ nhưng vào lúc này phảng phất như có ma lực, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Một lúc sau.

Quý Dữu dừng tay, để khoáng thạch đã được điêu khắc thành hình ở trên bục, ngay sau đó đứng lên, quay mặt về hướng Trình Dục rồi hơi cúi người, lại quay về hướng các sinh viên ngồi xung quanh rồi nhẹ nhàng cúi người tiếp: “Thầy, các bạn học, em đã làm xong, tuy còn có sai sót nhưng cuối cùng đã hoàn thành bước cuối, đây là sự giải thích của em đối với tiết học hôm nay. Cảm ơn thầy Trình Dục đã để em có cơ hội biết đến vị đại sư thần bí mà vĩ đại này, hơn nữa đã học được rất nhiều kiến thức từ cô ấy.”

“Cảm ơn mọi người.”

Khắp phòng học yên tĩnh, mọi người nhìn chằm chằm cục đá được điêu khắc tinh xảo trên bục nhưng lại không có người lên tiếng. Trước khi tận mắt nhìn thấy Quý Dữu tự tay làm ra, những bạn học này chưa bao giờ biết hóa ra một người lẳng lặng ngồi chế tác một thứ gì đó với động tác lặp đi lặp lại buồn tẻ, không có điều gì đẹp đẽ nhưng lại vui mắt đến vậy.

Nếu nói trước đây làm mọi người thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, nói nó đẹp như thế nào, có ý nghĩa ra sao, cảm thụ như thế nào…… Thì thực sự không trực quan một chút nào, nhưng trong khi tự mình quan sát sự vật như vậy, từ không đến có…… Sau khi từng chút từng chút một xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói được gì, chẳng sợ người không có tế bào nghệ thuật, không hiểu biết gì về thẩm mỹ thì chỉ cần nhìn tác phẩm điêu khắc này được tạo nên cũng đều sinh ra thưởng thức từ tận đáy lòng.

Còn Trình Dục thì sao?

Lúc này Trình Dục cũng đang kinh ngạc trừng to mắt:

Tuyệt đối không thể tưởng được tiểu chú lùn này đi học nhìn như không để ý nghe giảng lại có tay nghề điêu khắc và hội họa xuất chúng như thế, trên bục triển lãm, bức tranh khắc tinh xảo trên bề mặt tảng đá dường như không khác gì với bức tranh điêu khắc trên khuyên tai của đại sư --- Không!

Vẫn hơi khác nhau một chút.

Kỹ thuật của đại sư rất tự nhiên, liền mạch tạo thành dòng chảy khép kín, tràn đầy ý đồ. Sinh viên Quý Dữu này mô phỏng đại sư cho nên từ trên đường cong có thể nhìn ra được dù cô đã rất nỗ lực bắt chước đại sư nhưng vẫn hơi non……

Nhưng mà ---

Đây cũng đã làm mọi người cực kỳ khiếp sợ và vui mừng!

Đứa nhỏ này, tế bào nghệ thuật đạt điểm tối đa!

Là một nhân tài!

Nhìn xem ---

Ở bức tranh khắc bông sen trong làn nước trong này cô còn có ý tưởng thú vị, đó là ở bên trên điểm xuyết một con chuồn chuồn. Có con chuồn chuồn này xuất hiện, toàn bộ bức tranh thú vị và linh động hơn ---

Tốt.

Rất tốt.

Đột nhiên có cảm giác tìm được người kế nghiệp rồi!

Trong mênh mang biển sao và vũ trụ vô tận, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng đại liên minh của bọn họ đã xuất hiện sinh viên có thiên phú nghệ thuật rất cao, bản thân cũng nhiệt tình yêu thương nghệ thuật.

Thật đáng mừng.

Vì thế ---

Nụ cười trên mặt Trình Dục càng ngày càng vui mừng, ánh mắt anh ta nhìn về Quý Dữu cũng biến thành ánh mắt bà mẹ già thấy được đứa con nhà mình thi được 100 điểm, tán dương không chút nào bủn xỉn: “Bạn học Quý Dữu, trò lý giải về tiết học ngày hôm nay rất sâu sắc, thầy cực kỳ vui mừng.”

Quý Dữu ra vẻ thẹn thùng cúi gằm xuống:

Xong rồi.

Lại bị mọi người nhìn bằng ánh mắt như vậy, mặt già của cô sắp không chịu nổi nữa.

Làm chuyện này hoàn toàn là để giải vây cho mình thôi.

Cô không tưởng tượng được lại gây ra một màn còn khiếp sợ hơn cả một ban biên tập nào đó.

Đối mặt với vô số ánh mắt khâm phục của các bạn học và sự khích lệ không ngừng của giảng viên Trình Dục, Quý Dữu vẫn xấu hổ cúi đầu:

Chính mình bắt chước bản thân gì đó……

Chính mình tự khen bản thân gì đó……

Thật sự là một lời khó nói hết.