Nửa Đời Thương, Một Đời Nhớ

Chương 18: Muốn biết thì tự đi tìm



Về đến nhà, Ngọc Vân thấy bà Châu đang ngồi trên sô pha xem chương trình cuối năm. Bỗng bà lên tiếng hỏi:

- Lúc đi mẹ đâu thấy con quàng khăn đâu? Là mới mua hả?

Bà Châu hỏi đến, cô mới chột dạ nhớ ra là mình quên trả khăn cho Lục Nhất. Mà giờ bảo là cô mua thì cũng không được. Ngọc Vân đành nói đại:

- À lúc nãy hơi lạnh nên con đành mượn tạm của Điềm Điềm mà quên chưa trả ạ.

- Ừ nhưng mà nhớ trả sớm, đầu năm mượn đồ là không được.

Định quay người lại xem tiếp chương trình trên ti vi thì bà thấy cô túi lớn túi nhỏ nên tò mò hỏi tiếp:

- Con mua đồ gì mà nhiều vậy?

- À chỉ là vài đồ lưu niệm con thấy ở chợ đêm đẹp nên mua thôi ạ.

Nói xong không đợi bà hỏi thêm, cô đã xin phép lên phòng trước rồi xuống trước giờ giao thừa sau.

Lên đến phòng, cô bỏ những thứ trong túi ra. Trong đó, thu hút sự chú ý của Ngọc Vân là chiếc lá phong được làm từ gỗ. Màu sắc đơn giản, hoạ tiết cũng chẳng cầu kì nhưng lại khiến cho người ta không thể dời mắt.

Ngọc Vân để nó lại một góc trong bàn trang điểm, suy nghĩ rằng nếu chiếc lá phong mang ý nghĩa như vậy, thì liệu rằng người sở hữu nó có được thoả lòng mong muốn hay không.

Một lúc sau cô chợt nhớ ra khăn của Lục Nhất đang còn trên cổ mình, Ngọc Vân cầm điện thoại lên, vào wechat:

"Anh về đến nhà chưa?"

Khoảng gần 1 phút sau, bên kia mới trả lời lại:

" Mới về đến thôi, sao nào nhớ nhau rồi à?"

Trong lúc này mà ai kia còn tâm trí để trêu đùa cô, hình như không trêu đùa là không thể nào vui vẻ được.

" Em quên chưa trả khăn cho anh."

Ngọc Vân cũng chẳng buồn quan tâm lời trêu ghẹo kia mà vào thẳng vấn đề.

" Vậy em cứ cầm đi dù sao bây giờ cũng chưa trả được."

" Vậy sau năm mới em trả."

Nhắn xong cô thoát ra tìm đến wechat của Điềm Điềm.

" Tối nay tớ lỡ cầm khăn quàng của Lục Nhất rồi"

Hình như Điềm Điềm đang bận chuyện nên chưa thấy trả lời ngày. Ngọc Vân nhìn xuống cổ mình, chiếc khăn được quàng cẩn thận mamg theo mùi của Lục Nhất. Sau vài năm, mùi hương có chút thay đổi nhưng vẫn mang theo sự thoải mái và một chút tư vị để lại nơi đầu mũi.

Cô cẩn thận tháo từng vòng khăn, nhìn một chút rồi gấp gọn lại để vào trong góc tủ. Dù sao bây giờ cũng chẳng thể giặt luôn được. Thôi thì để sáng mai giặt sau vậy.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Điềm Điềm:

" Rốt cuộc hai người tính chơi trò gì vậy? Đi chơi cũng nhau, dùng đồ của nhau mà không tính cho nhau danh phận?"

" Cậu đừng nói như thế, dễ hiểu lầm"

"Chẳng qua trời lạnh, anh ta cũng tự nguyện đưa nên tớ không thể từ chối." Như sợ Điềm Điềm không hiểu ý nên cô nhắn thêm.

" Được rồi nhưng mà mẹ cậu có biết?"

" Không, tớ không để bà ấy biết."

" Chẳng lẽ cậu tính dây dưa mãi, rồi lúc quăng cho người ta miếng bơ?"

Điềm Điềm thực sự không muốn Ngọc Vân chơi trò mèo vờn chuột này với Lục Nhất, nếu đã thích thì cho nhau cơ hội, còn không thì dứt khoát để sau này bớt đau lòng.

" Tớ không biết, nhưng cũng không nỡ."

Điềm Điềm biết cô bạn của mình không nỡ cái gì. Chuyện tình yêu tuy có thể nói rằng không có người này thì sẽ có người kia nhưng một khi đã là chấp niệm thì dần dần sẽ biến thành cố chấp khó buông bỏ. Ngọc Vân chính là cố chấp như vậy.

Cô cố chấp giữ tổn thương nhiều hơn về phần mình, càng cố chấp không chịu để bản thân được xuôi theo tự nhiên.

" Năm mới sắp đến rồi, quăng nó ra sau đầu đi, nếu cậu không tin tưởng được anh ta thì đừng dây dưa kẻo sau này lại khổ cả hai người thêm."

" Tớ biết rồi mà"

" Năm mới nhớ ghé chơi, đừng để chị đây nhắc."

Vừa mới khuyên nhủ người ta xong, giờ lại học thói côn đồ lớn tiếng. Ngọc Vân cũng chiều theo cô bạn mình:

"Vâng ạ, rất mong được tiếp đón hậu hĩnh."

Nhắn tin xong với Điềm Điềm, Ngọc Vân cũng đi xuống nhà phụ giúp bà Châu làm đồ đón giao thừa và thắp hương bàn thờ.

Ở bên Lục Nhất, sau khi nhắn cho Ngọc Vân xong, anh phải quay trở lại phòng khách. Vì là con trưởng trong nhà nên mỗi năm giao thừa, mọi người đều xum họp tại nhà anh, việc chúc rượu lúc này là không thể tránh khỏi.

Tiếng cười đùa rôm rả, cả ông nội, bố mẹ, cô gì chú bác đông đủ. Một gia đình nhiều thế hệ nhưng nhà họ Vương lại chẳng bao giờ tranh giành nhau quyền thế, ngược lại rất biết điều và nhường nhịn nhau.

- Lục Nhất, mau xuống đây diện kiến mọi người nào!

Một người chú của Lục Nhất mặt hiện rõ sự vui vẻ vừa gọi, vừa vẫy tay về phía anh.

Cô em họ - Vương Thư Yến từ đâu xuất hiện lên tiếng chen vào:

- Năm nay anh không mang chị dâu về à?

- Đúng rồi, con trai lớn mà không nghe đến chuyện có bạn gái gì vậy? Hay đang còn giấu người lớn đây?

Câu chuyện này năm nay bỗng dưng thành chủ đề bàn tán của mọi người, mà hình như gia đình nào có con gái, con trai lớn đều lôi ra để nói.

Lục Nhất chỉ cười đáp lại mọi người rồi nói:

- Sẽ sớm ạ!

Ngoại trừ bà Vương hơi gượng gạo thì mọi người đều hào hứng khi anh nói như vậy.

- Vậy thì anh có thể cho em xem trước đối tượng được không?

Vương Thư Yến ghé vào thì thầm với Lục Nhất với mong muốn biết thêm được chút manh mối nào.

Nhưng ánh mắt của Lục Nhất nhìn cô em họ của mình có chút kinh bỉ hài hước:

- Muốn biết thì tự đi tìm.

Thư Yến nhún vai, bĩu môi ra vẻ bất cần nhưng thực ra, cô là người muốn biết hơn ai hết. Bởi trong những năm qua, ngoại trừ mối tình năm cấp 3 thì cô chưa thấy anh họ mình yêu đương với ai. Không biết là ai có năng lực khiến cho khối gỗ ấy được sống lại vậy?