Nước Pháp Và Anh

Chương 5: Đen thôi đỏ là red



Thế là một năm học mới cứ thế mà bắt đầu. Hôm nay Mạn Nhu đã dậy sớm chuẩn bị sách vở cho buổi học đầu tiên tại ngôi trường cấp ba của cô. Sáng nay bố mẹ phải đi làm từ sớm nên không thể chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô vì thế đã bảo Mạn Nhu qua quán mì của bà Trương ăn sáng. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô liền tản bộ đến quán mì. Giờ vẫn còn sớm nên xung quanh rất ít người qua lại, chỉ có mấy cô mấy bà dậy sớm đi chợ, lâu lâu lại thấy có người vừa mới chạy bộ đi về. Gặp ai, cô cũng lễ phép chào hỏi vì đều là người quen trong khu. Đến quán mì, Mạn Nhu mở cửa đi vào, vừa thấy cô, bà Trương vui vẻ bê một tô mì nóng hổi ra đặt lên bàn.

"Hôm qua mẹ cháu đã nói với bà rồi, nào ngồi đây ăn nhân lúc còn nóng."

Nói được vài câu với cô, bà Trương liền quay vào trong làm mì cho khách. Cô ăn vội sau đó tạm biệt ông bà để đi học. Sáng nay Ngữ Tịch đã đến chở cô. Cả hai đến lớp khi chỉ còn năm phút nữa vào học, Mạn Nhu liền thở phào nhẹ nhõm, mới đầu năm học mà bị ghi vào sổ trừ điểm thì có vẻ như không hay ho cho lắm. Cô may mắn là thế, tuy nhiên có một người lại không được như vậy...

Tối qua Lăng Viết Ngôn đã thức khuya chỉ vì dọn dẹp đống đồ anh mới chuyển vào. Hôm qua tận một giờ sáng anh mới ngủ, Trương Hách không thể ở lại nên phụ anh một chút rồi cũng về sớm. Anh đã đặt báo thức lúc năm giờ sáng nhưng lại tắt đi, mãi đến khi ông Trương về nhà lấy đồ thì mới biết anh chưa dậy. Viết Ngôn vội vàng chuẩn bị, quên cả ăn sáng, mà giờ có ăn thì cũng không kịp nữa. Đến trước cổng trường, anh thở dốc. Thấy sao đỏ và thầy giám thị đang đứng ở đó, anh vội chạy lại thú tội.

"Thầy... có thể bỏ qua cho em lần đầu được không ạ? Hôm qua em thật sự có việc nên sáng dậy trễ, lần đầu cũng như lần cuối, em hứa đấy."

Thầy giám thị nghiêm khắc lắc đầu. Hết cách, anh đành nghe theo. Thế là ngày đầu tiên đi học bạn học Lăng Viết Ngôn đã bị ghi tên vào sổ sao đỏ.

...

"Các em, đây là tiết học đầu tiên nên chúng ta học nhẹ nhàng thôi nhé, cũng có không gì nhiều, chủ yếu các em phải về chăm làm thật nhiều bài tập..."

Đang chăm chú nghe giảng, Mạn Nhu bất giác nhìn ra ngoài sân trường, giờ để ý kĩ mới thấy, từ góc nhìn này nhìn ra ngoài giống như mấy bộ ngôn tình với cảnh thanh xuân vườn trường trên mạng vậy. Ơ... khoan đã, kia chẳng phải là Viết... Ngôn sao? Cô giật mình nhìn kĩ lại, hóa ra cô không nhìn nhầm. Mạn Nhu bất giác bật cười. Thấy cô như vậy, Chu Ninh - cô bạn ngồi bên liền quay lại hỏi nhỏ.

"Này, cậu cười gì trông vui thế? Không chú ý là lát bị cô ký đầu đó."

"À, không có gì."

...

Tiết học đầu tiên kết thúc, Mạn Nhu được nghỉ giữa giờ mười phút. Cô tranh thủ lên lớp mười a mười trả lại cuốn tiểu thuyết đã mượn lâu ngày cho Ngữ Tịch. Cô đã dặn bạn mình là đứng ngoài đợi cô, ấy vậy mà lên đến nơi thì không thấy bóng dáng Ngữ Tịch đâu, hỏi ra mới biết Ngữ Tịch được bầu làm thư kí của lớp nên phải xuống phòng chủ nhiệm lấy tài liệu học tập cho lớp. Mạn Nhu thở dài chán chườm, đứng dựa vào một góc tường chờ đợi. Bỗng một giọng nói vang lên gọi tên cô.

"Ơ, kia chẳng phải bạn Tô sao? Chúng ta có duyên ghê, lại gặp nhau rồi."

Từ xa, Trương Hách liền chạy tới, theo sau đó là Lăng Viết Ngôn. Thấy Trương Hách, Mạn Nhu bất ngờ đáp lại.

"A... không ngờ lại gặp cậu ở đây."

"Hay quá, cô bạn hàng xóm của người tình tôi lại học cùng trường nè, cậu lớp nào?"

Vừa dứt câu, Viết Ngôn liền lạnh lùng nhìn Trương Hách, ánh mắt ra hiệu 'Cậu liệu mà ăn nói cho cẩn thận'. Thấy được ánh mắt không mấy thân thiện của anh, cô liền trả lời để xóa tan không khí khó xử này.

"Tôi học lớp mười a hai."

Vừa nói dứt câu, Ngữ Tịch từ đâu xông tới. Thấy Ngữ Tịch, Trương Hách liền chạy đi, không quên quay lại nói câu cuối với Mạn Nhu.

"Bai nha, tôi phải chạy trốn trước đây."

Mạn Nhu vẫn đang không hiểu chuyện gì, cô nhìn về phía Ngữ Tịch đang chạy tới đuổi theo Trương Hách.

"Xin lỗi cậu, Mạn Nhu. Nếu cậu bận thì cứ đưa sách cho Viết Ngôn giữ hộ mình. Mình đi giải quyết tên này, vì cậu ta mà mình phải một mình mang cả xấp tài liệu về lớp."

Sau khi thấy hai người kia đã đi xa, cô quay lại nhìn anh, chợt nhớ đến chuyện anh đi trễ hồi sáng mà không nhịn nổi phải bật cười. Anh nhìn cô khó hiểu, bèn hỏi.

"Cậu... hình như là đang cười tôi hả?"

Thấy bản thân đã bị bại lộ, cô vội vàng lắc đầu xua tay, gạt đi suy nghĩ vừa rồi của Lăng Viết Ngôn. Như nhớ ra còn quyển sách, anh hỏi cô.

"Không đưa sách cho Ngữ Tịch à?"

Mạn Nhu a lên một tiếng, cô liền đưa cho anh cuốn tiểu thuyết nhờ anh chuyển lại cho Ngữ Tịch.

"Giúp tôi nha, cảm ơn nhiều." Cô sau đó tạm biệt anh rồi rảo bước về lớp.

Sau khi các tiết học vào buổi sáng kết thúc. Mạn Nhu cùng Ngữ Tịch xuống căn tin trường để ăn trưa. Căn tin trường Trung học phổ thông Tự Hải khá to tuy nhiên các món ăn ở đây lại không mấy đa dạng. Khi lấy đồ ăn xong, cả hai đã cùng đi kiếm chỗ ngồi, vì là căn tin duy nhất của trường nên đông đúc, lúc này chỉ còn lại một bàn. Ngữ Tịch nhận thức được việc nếu không tới nhanh, cả hai sẽ bị mất chỗ, Ngữ Tịch liền hối cô đi nhanh. Chưa kịp giành được chỗ thì hai người đã bị Trương Hách tới trước một bước.

"Về cơ bản là tôi đến đây trước, nên bàn này là bàn của chúng tôi."

"Nhưng... rõ ràng là tôi nhìn thấy trước, chỉ tại không nhanh bằng cậu."

"Ây, bạn Ngữ Tịch, dù bạn có nhìn thấy trước nhưng không tới trước thì vẫn không thể nói lý với Trương Hách tôi."

Lúc này Lăng Viết Ngôn lấy đồ ăn xong cũng đi tới ngồi xuống bàn, anh nhìn Mạn Nhu rồi quay ra nhìn hai người kia.

"Có đủ bốn chỗ cho bốn người, hai người giành nhau gì vậy?"

Nghe anh nói, Trương Hách liền quay qua nói nhỏ.

"Sao cậu không đứng về phía tôi, tôi đang trả đũa Ngữ Tịch cho bõ tức chuyện ban nãy cậu ta đánh tôi mà."

Vì ở cự ly gần nên cả bốn người đều nghe thấy hết. Ngữ Tịch nhìn Trương Hách vẻ cau có.

"Hóa ra là thế. Tôi không ngờ con người cậu lại nhỏ nhen đến vậy."

"Vốn định trêu các cậu một tí thôi. Hoan hỉ hoan hỉ nha."

Sau đó vài phút, cả hai người này lại vui vẻ lại với nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong lúc ăn, thấy trong đĩa của Mạn Nhu có vài miếng cá, Ngữ Tịch liền gắp cá qua đĩa của mình, rồi gắp thịt qua cho bạn mình. Bởi Ngữ Tịch biết Mạn Nhu không thích ăn cá, ban nãy lại bị bỏ nhầm vào đĩa. Thấy Ngữ Tịch làm vậy, Mạn Nhu liền vui vẻ cảm ơn, không quên nói lời 'yêu' với cô bạn thân Ngữ Tịch.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!