Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 93: Chuyện gì xảy ra với “người kéo thuyền” Hà?



“Lời hứa nào cơ?”

Vương Đông Quân sửng sốt một chút, sau đó giật mình nói: “Em nói là nếu mà vượt qua được lần khó khăn này, đấu thầu thành công thì có thể cho anh chuyển vào phòng ngủ của em?”

“Đúng.”

Hạ Niệm Chân trả lời như muỗi kêu.

Vương Đông Quân vui vẻ đến nỗi chậu rửa chân trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất, lập tực nói: “Đương nhiên là anh nhớ rồi. Giặt xong tất chân sẽ dọn đồ vào, ha ha.”

Nói xong anh lao vào phòng tắm.

Hạ Niệm Chân ngồi ở trên giường sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Lúc này có chút hơi nóng.

Thì thầm nói: “Haiz. Có thể là mình đã uống quá nhiều.”

Năm phút sau.

Vương Đông Quân trở lại phòng ngủ của Hạ Niệm Chân, vẻ mặt mong đợi, mỉm cười nói: “Vợ, anh làm xong hết rồi.”

Nói xong lập tức đi về phía giường ngủ.

Hạ Niệm Chân vội vàng lùi lại, ôm lấy cái chăn, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì vậy?”

“Anh lên giường đi ngủ, không phải là em cho anh ngủ trong phòng à?”

Hạ Niệm Chân trừng mắt nhìn: “Tôi cho anh vào có ý là anh chỉ chỉ được ngủ ở sàn nhà, chứ không phải ngủ trên giường với tôi. Nghĩ cái gì vậy?”

“Hả? Hóa ra là ngủ dưới sàn nhà.”

Vương Đông Quân thất vọng.

Phải biết rằng vừa nãy biết được mình có thể vào ngủ trong phòng, anh đã gấp đến mức làm thủng một lỗ trên tất chân khi đang giặt.

Thấy vậy, Hạ Niệm Chân bĩu môi: “Ồ, Hình như có người không thích ngủ dưới sàn nhà kìa, như vậy cũng được. Về phòng của mình mà ngủ.”

“Đừng đừng. Ngủ dưới sàn nhà rất thoải mái, anh thích ngủ dưới sàn nhà mà.”

Vương Đông Quân nói liên tục.

Anh ấy cũng hiểu được rằng, mọi thứ nên được thực hiện từng bước một.

Đừng có quá nôn nóng.

Trở về phòng ngủ của mình và chuyển tất cả chăn ga gối đệm đến phòng của Hạ Niệm Chân.

Trải một tấm đệm lên sàn và nằm xuống.

“Như vậy đã ổn chưa?”

“Hừ. Chuyện này tạm chấp nhận được. Nhưng tôi cảnh cáo anh nếu nửa đêm nhân lúc tôi đi ngủ mà giám làm điều gì vượt quá giới hạn, Tôi nhất định sẽ không tha cho anh.” Hạ Niệm Chân đe dọa nói.

“Yên tâm đi, chồng của em không phải loại người như vậy, bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai em còn phải tham gia lễ nhậm chức, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được rồi, nhưng mà trước khi ngủ còn có một chuyện muốn hỏi anh.”

“Nói đi.”

“Anh có biết được ai là người bí ẩn đã mua lại tập đoàn Đình Hoàng và tặng lại cho tôi không?”

“E hèm, chuyện này anh làm sao mà biết được chứ? Mặc kệ đi, em chỉ cần điều hành công ty tốt là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì cho nhức đầu.”

“Nhưng tôi có cảm giác đang không hiểu anh, hơn nữa gần đây nhận ra anh luôn có gì đó giấu diếm tôi, có phải không.”

“Khò khò khò.”

Tiếng ngáy của Vương Đông Quân đã vang lên.

“Này? Có nghe thấy tôi nói không.”

“Khò khò khò.”

“Ngủ đến chết đi.”

Hạ Niệm Chân chịu thua, với vẻ mặt khinh bỉ quay người, tắt đèn đi ngủ.

Vương Đông Quân nằm trên mặt đất khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như sau này mọi chuyện sẽ càng phải che giấu kĩ một chút, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày trước mặt Hạ Niệm Chân.

Mệt mỏi cả ngày.

Một lúc sau, Vương Đông Quân cũng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau.

Hai người ăn sáng và lên đường đến tập đoàn Đình Hoàng.

Vì xe Mazda của Hạ Niệm Chân đang để ở chi nhánh công ty nên đã gọi một taxi.

Vương Đông Quân vẫn mặc bộ đồ thường ngày.

Hạ Niệm Chân diện một chiếc váy màu đen dài đến đầu gối nhìn rất chuyên nghiệp.

Lúc đầu cô ấy muốn kết hợp mặc chiếc tất màu đen, nhưng Vương Đông Quân tối hôm qua đã làm rách nó, vì vậy cô ấy phải thay một đôi tất màu da.

Vì thế, Vương Đông Quân đã bị cô có một chút trách mắng.

Và thực sự phải đền cho cô mười đôi khác.

Tất nhiên,việc này đối với Vương Đông Quân chỉ là một việc cỏn con.

Vấn đề là sau đêm qua.

Vương Đông Quân có thể thấy rõ quan hệ với Hạ Niệm Chân đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Càng ngày trông càng giống một cặp vợ chồng bình thường.

Nếu không thì, Hạ Niệm Chân hôm nay sẽ không đưa anh cùng đến tập toàn Đình Hoàng.

Theo như cô nói, đi một mình sẽ không tránh khỏi hồi hộp, nhiều người sẽ an tâm hơn.

Trên đường đi, Hạ Niệm Chân có chút lo lắng hỏi: “Mấy ngày nay anh cùng tôi đi khắp nơi, không đến công ty đi làm, không có việc gì sao? Tuy rằng công việc do bạn học sắp xếp, nhưng cũng không phải lúc nào cũng không đi làm chứ.”

“Không sao, anh và bạn học quan hệ rất tốt. Hơn nữa, khi chuyện của em xong xuôi, anh chắc chắn sẽ chăm chỉ đi làm.”

Hạ Niệm Chân gật đầu, không hỏi nữa.

Vài phút sau.

Chiếc taxi dừng trước cổng tòa nhà văn phòng Tập đoàn Đình Hoàng.

Tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Đình Hoàng có mười tầng, hoành tráng hơn nhiều so với tòa nhà văn phòng của công ty Hạ Niệm Chân.

Khi cả hai đến phòng khách tầng một, đột nhiên có người ngăn họ lại: “Dừng lại. Các người làm gì ở đây?”

Quay đầu lại và thấy một nhân viên bảo vệ da ngăm đen đang chạy chậm tới.

Không đợi Hạ Niệm Chân trả lời.

Nhân viên bảo vệ da ngăm nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, không kiên nhẫn nói: “Trở về đi, hôm nay là ngày chủ tịch mới của tập đoàn chúng ta nhậm chức. Hôm nay không tiếp khách, Hôm khác hãy quay lại.”

“…”

Ngay khi Hạ Niệm Chân lên tiếng giải thích, một nhóm người từ đại sảnh tầng một đi tới.

Cả đám mặc trang phục đi làm, trông khá giống nhau.

Một số người đang cầm trên tay những lá cờ nhỏ đầy màu sắc.

Lại thấy một lá cờ có ghi chữ.

Trên lá cờ viết: “Hoan nghênh Chủ tịch Hạ nhậm chức.”

Nhưng Vương Đông Quân nhìn thấy một người đi đằng trước nhóm người.

Vũ Phát, Giám đốc Tiếp thị của tập đoàn Đình Hoàng.

Chỉ là hôm nay Vũ Phát so với hôm qua nhìn thấy thay đổi rất nhiều.

Trên mặt ông ta có vài vết xước, và trên đỉnh đầu tóc bị thiếu một mảng to, giống như bị cái gì làm đứt.

Cùng lúc đó, ánh mắt Vũ Phát nhìn sang hai người Vương Đông Quân.

Lập tức trợn tròn hai mắt.

“Là bọn mày?”

Vương Đông Quân chào hỏi cười nói: “Ui. Đây không phải là “người kéo thuyền” sao?Tại sao mặt và tóc lại thành ra thế này?”

Vẻ mặt Vũ Phát sa sầm sau khi nghe những lời này.

Khóe miệng không chịu được giật giật.

Nhắc tới việc này ông ta lại tức giận.

“Tình yêu người kéo thuyền” mà ông ta biểu diễn ở quán karaoke đêm qua đã được người nào đó phát tán, và trong vòng một giờ đã trở thành tin tức nóng hổi ở Hoa Hình.

Đúng lúc bị vợ ông ta thấy được.

Vợ ông ta anh mắt sắc sảo, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được nữ thư ký quỳ trên bàn uống nước hát hò đã qua lại với ông ta.

Vì chuyện này mà hai vợ chồng đánh nhau đêm qua.

Nếu không đánh nhau thì…

Sao lại thành như thế này.

Đúng là sư tử hà đông.

Ngoài vợ, một số người bạn cũ và kẻ thù của ông ta trong lĩnh vực kinh doanh đều đã xem video này.

Thật đáng xấu hổ.

Quả thật ông ta mất hết mặt mũi.

Ông ta làm sao có thể nuốt trôi được ấm ức này?

Vũ Phát nghiến răng nói: “Được lắm. Hai bọn mày còn dám đến chỗ của tao. Có phải hôm qua về, cả đêm không ngủ được lo lắng bị tao trả thù, cho nên hôm nay tới xin lỗi sao? Nói cho bọn mày biết, không có tác dụng đâu. Hôm nay tao sẽ cho bọn mày làm trò trước mặt mọi người, biểu diễn một tiết mục chắc chắn nổi tiếng.”

Vương Đông Quân xua tay: “Tôi không có hứng thú, Hoa Hình chỉ cần có một tài tử như ông là được rồi.”

“Mày…”

Vũ Phát tức giận đến nỗi khó khăn nói ra: “Được rồi. Thằng nhóc con mồm miệng lắm, hy vọng một lúc nữa mày vẫn kiêu ngạo như vậy.”

Nói xong, ông ta ra lệnh cho nhân viên bảo vệ bắt lấy Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân.

Lúc này, nữ thư ký ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Giám đốc Vũ, đừng kích động. Hôm nay là chủ tịch Hạ nhậm chức. Nếu cô ấy đúng lúc đi tới, có thể để lại ấn tượng không tốt.”

Vũ Phát đang muốn nói.

Một bác gái đang quét dọn ở gần đó không cẩn thận va vào thùng nước bẩn.

Thùng nước đổ xuống.

Nước bẩn bắn hết lên người Vũ Phát và nữ thư ký.