Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 94



“Trời ạ. Mắt bà bị mù à.”

Nữ thư ký hốt hoảng chửi lên.

Giày cao gót và tất chân đều bị ướt.

Vũ Phát ống quần cũng ướt và trông rất bẩn.

Nhìn thấy thế, bác gái lao công hoảng sợ chạy đến, cúi người xin lỗi: “Giám đốc Vũ, thư ký Lê, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ lau sạch cho anh.”.

Nói xong, lấy ra một cái khăn tay sạch từ trong túi, ngồi xổm xuống lau ống quần cho Vũ Phát.

“Mẹ kiếp.”

Vũ Phát hung bạo đá vào người bác gái.

Ngã xuống đất và cánh tay bị đập xuống nền đá hoa.

“Thật sự xin lỗi giám đốc Vũ, tôi không phải cố ý.”

Không quan tâm đến đau đớn, bác gái lao công ngồi dưới đất tiếp tục xin lỗi, vẻ mặt hoảng sợ.

Ai mà không biết Vũ Phát là một nhân vật rất ghê gớm trong tập đoàn Đình Hoàng?

Bình thường ai quét dọn phòng của anh ta mà để lại một hạt bụi thôi cũng sẽ bị mắng.

Huống chi là làm đổ nước bẩn vào trên người anh ta.

“Bà già kia, bà có biết đôi giày cao gót của tôi giá bao nhiêu không?”

Nữ thư ký cho bác gái hai cái tát, nổi giận quát: “Mẫu Hermes mới nhất, làm bằng da cá sấu, đặc biệt mua từ nước ngoài về. Giá thị trường là ba trăm năm mươi triệu một đôi, không được để bị ướt được, bà đền tiền đi.”

“Ba trăm năm mươi triệu?”

Bác gái lao công cảm thấy trời đất quay cuồng.

Với mức lương hơn mười triệu một tháng của mình, bác gái không biết phải làm việc mất bao nhiêu năm mới có thể trả hết.

“Làm sao? Không đền nổi? Không đền nổi mà còn dám đổ nước bẩn lên người bà đây.”

Nữ thư ký vung tay lại định tát bác gái.

Đúng lúc bàn tay đang vung xuống.

Bất ngờ một bàn tay xuất hiện nắm lấy cổ tay nữ thư ký.

“Có chuyện thì từ từ nói, sao lại có thể đánh người được?”

Người ngăn cô ta lại là Vương Đông Quân.

Nữ thư ký rút tay về.

Không khỏi nhìn Vương Đông Quân xấu xa: “Thằng thối tha. Mày muốn làm gì?”

Vương Đông Quân coi như không nghe thấy.

Đỡ bác gái lao công đứng dậy, ân cần hỏi: “Bác gái có sao không?”

Bác gái lắc đầu.

Trong mắt đầy sợ hãy nhìn về phía nữ thư ký.

Lúc này, Vũ Phát nói: “Họ Vương kia, đây không phải là karaoke Kingdom, không phải chỗ cho mày ngang ngược. Tao đánh nhân viên công ty của mình thì liên quan gì đến mày?”

Nữ thư ký cũng bĩu môi hùa theo: “Bà già mắt mù kia làm hỏng giày cao gót của tao, ba trăm năm mươi triệu. Mày đền hộ à? Sao, mày có thể đền được không?”

Nghe thấy vậy, bác gái lao công cắn răng nói: “Thư ký Lê, thực sự xin lỗi, chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy, tôi… Tôi sẽ đền…”

Trong đám đông có một người khinh thường nói ra: “Bà sẽ đền tiền? Một người mẹ đơn thân kiếm được có mười triệu một tháng. Gần đây, con gái bà bị bệnh phải nằm viện thì tiền ở đâu ra mà đền?”

“Tôi…”

Bác gái lao công lo lắng mặt đỏ lên, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Hiện tại đừng nói đến ba trăm năm mươi triệu, cả nhà bác gái tiền tiết kiệm còn không được ba mươi năm triệu.

Vừa rồi con gái bác phải nằm viện, công ty không cho nghỉ nên chỉ còn cách chạy qua chạy lại hai chỗ.

Như thế, trong thời gian này do không nghỉ ngơi tốt, tinh thần mệt mỏi mới không cẩn thận làm đổ thùng nước bẩn.

Nữ thư ký tiếp tục hăm dọa: “Tôi cái gì mà tôi? Ha ha, nhìn bộ dạng bà chắn chắn cũng không mượn ai tiền được, như nào tôi cũng không quan tâm, ba trăm năm mươi triệu, nếu không lấy được thì đi bán máu bán thận cho tôi. Bằng không. Tôi sẽ kiện bà ra tòa. “

Mấy bác gái lao công khác đang làm cách đó không xa, có mấy người không chịu được nữa đứng ra nói giúp:

“Thư ký Lê, mong cô tha thứ, chị Trương (bác gái lao công), chị ấy không phải là cố ý, có thể bồi thường ít lại được không?”

“Đúng vậy, chị Trương ở công ty đã làm việc chăm chỉ hơn mười năm, luôn luôn chịu khó. Cô xem dựa vào công sức của chị ấy trong công ty, lần này có thể bỏ qua cho chị ấy được không?”

“…”

Đôi mắt của nữ thư ký trở nên lạnh lẽo, cô ta chắp tay vào eo đối với nhóm bác gái lao công tức giận nói: “Mấy bà già thấp hèn này câm mồm vào. Một đám người nghèo không tiền không quyền, không biết cái gì mà cũng ra xin tha thứ.” Ai còn dám cầu xin nữa, Tôi lập tức cho cút ngay khỏi đây. “

Nhóm bác gái sắc mặt thay đổi, đành phải ngậm miệng lại.

Nhìn thấy như vậy, nữ thư ký đắc ý khinh thường.

Đừng nghĩ cô ta chỉ là một thư ký, nói về trình độ hay cấp bậc trong công ty, cô ta thực sự rất bình thường.

Nhưng vì mối quan hệ của cô ta với Vũ Phát, cô ta ở trong công ty đã có tiếng nói rất lớn.

Ai dám làm gì cô ta?

Ai dám phản bác lại lời cô ta nói?

Đúng lúc đó, âm thanh chất vấn của Hạ Niệm Chân đột nhiên vang lên: “Ai nói với cô rằng đôi giày cao gót này có giá ba trăm năm mươi triệu?”

Nữ thư ký quay đầu, bực mình nói: “Là tôi nói, làm sao?”

Hạ Niệm Chân nhìn kỹ đôi giày cao gót trên chân cô ta rồi lạnh lùng nói: “Tôi đã chú ý đến đôi giày cao gót da cá sấu mới nhất của Hermes kể từ khi nó bán ra thị trường. Giá thị trường bán ra chỉ khoảng một trăm bốn mươi triệu, và đôi giày này là chất lượng cao có khả năng chống nước, không có cái gọi là bị dính nước lại hỏng. “

Sắc mặt nữ thư ký hơi đổi.

Đôi giày cao gót này được Vũ Phát tặng cho cô ta vào ngày lễ tình nhân năm nay, giá trên thị trường quả thực chưa đến một trăm bốn mươi triệu.

Cô ta cũng biết rằng đôi giày này có khả năng chống nước.

Sở dĩ cô ta nói vậy với bác gái lao công ý định là muốn bắt nạt, có thể lừa được số tiền lớn.

Không ngờ là bị phát hiện.

Tất nhiên, cô ta không biết rằng mặc dù Hạ Niệm Chân cô ấy không có nhiều tiền để mua hàng xa xỉ, nhưng lại thích tìm hiểu.

Nói chuyện về hàng xa xỉ, cho cô ấy nói một ngày một đêm cũng không xong.

Nữ thư ký cãi cùn nói: “Cho dù cô nói thật thì thế nào? Làm bẩn giày của tôi thì phải đền. Không đền nổi ba trăm năm mươi triệu, vậy thì có thể trả tôi một trăm bốn mươi triệu.”

“Một trăm bốn mươi triệu?”

Hạ Niệm Chân lạnh lùng nói: “Chỉ là đôi giày hàng giả trên chân cô còn không đến một triệu bảy, lại không biết ngai mà đòi một trăm bốn mươi triệu. Tập đoàn Đình Hoàng có nhân viên như cô thật đáng xấu hổ.”

“Cô dựa vào cái gì mà nói đôi giày cao gót của tôi là hàng giả?”

“Rất đơn giản, bởi vì hoa văn và da cá sấu thật sự rất khác. Đôi giày cao gót này của cô là da bê đã được gia công bằng máy móc. Chỉ có thể làm ra hoa văn cá sấu, căn bản không phải là da cá sấu, nếu cô không tin thì có thể xem cái này.”

Nói xong, Hạ Niệm Chân lấy điện thoại di động ra cho nữ thư ký xem.

Trên màn hình là một cửa hàng giày dép chuyên bán hàng giả cao cấp của nữ, trong số đó có một đôi chính là của nữ thư ký trên chân đang đi.

Giống y chang nhau.

Có giá: một triệu sáu trăm năm mươi nghìn.Ầm ầm.

Nữ thư ký giật mình lùi về phía sau hai bước, gần như không thể đứng vững trên mặt đất.

“Cô không sao chứ?”

Vũ Phát đỡ lấy cô ta.

Bốp.

Nữ thư ký tát vào mặt hắn một cái tát: “Mẹ kiếp. Đồ đê tiện, dám nói dối tôi, hu hu hu, làm tôi thật sự nghĩ rằng anh đối với tôi tốt như vậy.”

Khuôn mặt của Vũ Phát hôm qua bị sư tử mẹ trong nhà cào cấu vẫn còn mấy vết bầm đỏ, bây giờ ăn thêm một cái tát lại xuất hiện thêm mấy vết.

Thực sự phát điên.

“Con đàn bà này, mày lại dám đánh ông? Đồ không biết xấu hổ.”

Vũ Phát tức giận đến mức đạp nữ thư ký xuống đất.

Sau đó đụng phải một thùng nước bẩn khác cách đó không xa.

Rầm.

Lần này nước bẩn bắn hết lên người.

Cả người hoàn toàn ướt sũng.