Ở Trong Game Phát Sóng Trực Tiếp Tán Tỉnh Boss

Chương 2: Quỷ Vương



Edit: Niên

Tô Tử Khanh trước khi chết có một người bạn trai.

Bạn trai cậu là một giáo sư chuyên nghiên cứu về thế giới không gian, nhưng lúc cậu chết, Tần Nam không kịp chạy tới, thế cho nên đến chết cũng chưa thấy nhau một lần cuối.Lại không nghĩ rằng, thế nhưng lại ở trong trò chơi gặp được.

Tô Tử Khanh nhếch khóe miệng lên hỏi: " Tần Nam?"

Tần Nam chỉ ngây người nhìn cậu, chậm rãi đưa tay lên che đầu Tô Tử Khanh.

Làn đạn: [ Đến đến, sắp bể đầu!!! Phía trước có cảnh tưởng máu me, người không phận sự xin rút lui! ]

Sau đó, chỉ thấy Tần Nam sờ sờ đầu cậu, nói: " Ăn cơm chưa?"

Làn đạn: [???]

Tê tê*, Quỷ Vương cầm đầu của tôi chi vì hỏi một câu ta ăn chưa sao???

*Tê tê: mình coi qt thấy để vậy cũng không biết dịch sao nên để nguyên

Tô Tử Khanh biết nơi này là trò chơi, nhưng người này lại cho cậu cảm giác giống như lúc Tần Nam và cậu ở bên nhau, phản ứng cũng không sai, cậu vội vàng nhanh chóng tránh xa Tần Nam, thản nhiên chỉnh lại đầu tóc, " Không liên quan gì đến anh."

Tay Tần Nam trống rỗng, dừng lại ở khoảng không nhưng không có thu về, ánh mắt thâm thúy nhìn người trước mặt, " Là anh."

"Cái... cái gì?"

Tần Nam nói: "Đường Đường, thật sự là anh."

Tô Tử Khanh sững sờ, chỉ có Tần Nam mới gọi cái tên quen thuộc này.

Anh ấy thật sự là Tần Nam sao?!!

Tô Tử Khanh không chút nghĩ ngợi vì sao Tần Nam lại xuất hiện trong trò chơi, giơ phút này cậu chỉ muốn nhảy lên ôm lấy người đàn ông này!

Mao Mao vừa quay lại vừa lúc nhìn thấy một màn này.

" Tô Tô đó là Quỷ Vương! Cậu đừng đi tới! Hắn sẽ ăn cậu... Cậu, cậu mau buông Quỷ ra đi, đừng ôm hắn!" Mao Mao sắp buột miệng thốt lên nói lại ở bên mép xoay chuyển trở laị, cậu ta trơ mắt nhìn Tô Tử Khanh bổ nhào vào lồng ngực của Quỷ Vương, sau đó Quỷ Vương không những không có đem cậu trực tiếp xé nát, mà đem Tô Tử Khanh ôm vào trong lồng ngực, thậm chí còn hôn lên gò má của cậu.

Mao Mao: "..."

Tôi không thấy thật sự không thấy.

Làn đạn đồng loạt: "..."

Cũng không biết phải nói cái gì cho phù hợp.

Đúng lúc này, nữ quỷ bị Tô Tử Khanh đùa giỡn cũng đuổi theo chạy vào. Mao Mao sửng sốt, vừa định lùi lại thì thấy nữ quỷ hung ác giơ móng vuốt về hướng Tô Tử Khanh, " A! trả mạng con trai lại cho ta!"

Tần Nam ngẩng đầu: " Cút đi."

Nữ quỷ: " Được rồi."

Nữ quỷ mặt không biểu cảm, cả người cứng đờ, quay đầu rời đi... Chạy!!!

Mao Mao: "..."

Ngươi có bản lĩnh thì đánh ta giống như lúc ngươi đuổi ta a.

Ta không sợ ngươi nữa.

Mao Mao gãi gãi đầu, có chút không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì a, tại sao NPC và người chơi lại đang ôm nhau như vậy? Trò chơi là đang che giấu bất ngờ gì vậy?

Mao Mao hỏi: " Chuyện này hai người.... Tình huống là thế nào?"

Tô Tử Khanh cảm giác tình huống chính mình có chút thất thố, liền chui từ lồng ngực Tần Nam ra, nói: " Không có gì, chúng ta tiếp tục chơi đi."

"Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau lập một đội và tìm người khác." Mao Mao định nói rằng sẽ quá nguy hiểm nếu tự mình đi, nhưng trước khi nói Mao Mao đã nhìn thoáng qua người Tần Nam bên cạnh rồi mới nói.

Chính mình đi nguy hiểm cái con khỉ á!

Rõ ràng ở bên người Tần Nam nới là nguy hiểm nhất!

Phải biết rằng trước đây đã có mấy người chơi qua trò này. Một là bị bị tiểu quỷ loại bỏ, hai chính là vất vả chạy đến cuối cùng, sau đó bị Tần Nam tàn nhẫn xé tan.

Tần Nam nói: " Bệnh viện lầu 3 có manh mối, em có thể đi nhìn thử xem."

Nghe được ý Tần Nam giống như yêu cầu cậu tự đi tìm manh mối, Tô Tử Khanh hỏi: " Anh không đi với em sao?"

Tần Nam không có đáp lại liền, do dự một lát, nói: "... Có gì thì gọi anh, anh sẽ xuất hiện."

" Vậy được rồi." Tô Tử Khanh đối với việc Tần Nam xuất hiện trong trò chơi là một bất ngờ, Tần Nam cũng nên hạn chế động tác, cậu không thể đòi hỏi quá nhiều.

Tô Tử Khanh quay đầu nhìn Mao Mao, "Lên lầu 3 trước?"

"Được rồi!" Mao Mao đáp lại, việc đi tìm đồng đội và tuyển thủ gì đó cậu ta đều quăng ra sau đầu, vừa rồi cậu ta không nghe thấy Quỷ Vương nói gì, nếu có việc gì cần thiết, cậu ta nhất định phải đi theo Tô Tử Khanh thì không có gì nguy hiểm!

Trước khi đi Tô Tử Khanh còn muốn nói lời tạm biệt cùng Tần Nam, kết quả vửa nghiêng đầu Tần Nam đã không thấy tăm hơi, Tô Tử Khanh chỉ có thể từ bỏ.

Ra khỏi cửa, Mao Mao thật sự là khó nhị được lòng bát quái, " Ai, cậu cùng Quỷ Vương kia là chuyện gì xảy ra?"

Tô Tử Khanh chính mình vẫn chưa hình dung chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên cũng không có cách nào giải thích với Mao Mao, vì vậy cậu chỉ có thể thản nhiên nói: "Không có chuyện gì, đừng đoán mò."

' Oa oa.... Oa oa...'

Càng đi về phía trước, tiếng khóc trẻ con ngày càng lớn, Mao Mao nghe thấy toàn thân nổi da gà, "Tại sao nơi này lại có đứa bé khóc?"

Tô Tử Khanh nói: "Đi xem một chút?"

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng Tô Tử Thanh hiển nhiên không có ý định đợi Mao Mao cho mình câu trả lời, vì vậy cậu đã đi trước.

"Này...!" Mao Mao không còn cách nào khác ngoài việc ổn định hình tượng vững vàng trong lòng người hâm mộ, nên chỉ có thể làm theo.

Mở cửa phòng ra, bên trong chất đầy đồ vật, ở giữa phòng có một cái giường ngủ trẻ con, và âm thanh dường như phát ra từ đâu đó.

Tô Tử Khanh thận trọng nghiêng người liếc nhìn bên trong giường trẻ con, nhưng không phát hiện gì, Tô Tử Khanh nhướng mày lật xem, "Không có trẻ con."

Mao Mao không dám nhìn phía sau, nghe được Tô Tử Thanh lời nói, liền bước nhanh đi tới xem xét, quả nhiên không có gì ngoài mấy tấm vải trắng, "A? Làm sao lại không có, ai đang khóc?"

Nghĩ đến điều này, Mao Mao càng cảm thấy da đầu ngứa ngáy hơn!

Không có trẻ con nhưng lại có tiếng trẻ con khóc?!

Thật kinh khủng khi nghĩ về tới điều đó.

Tô Tử Khanh vẫn đang lục lọi trong giường trẻ con, nhưng đột nhiên cảm giác được trên người có thứ gì đó kịch liệt run rẩy, Tô Tử Khanh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mao Mao, "Đừng run."

Mao Mao cố nén giọng nói đang run rẩy của mình, nói: " Tôi không run."

Tô Tử Khanh: "..."

Ừ thì, cậu chỉ thiếu điều lắc thành cái sàng.

Mao Mao không dám nhìn vào mắt Tô Tử Khanh hay nhìn vào giường, vì vậy cậu ta chỉ có thể loanh quanh, kết quả là cậu ta nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ màu hồng trên bàn, cậu ta lập tức vỗ vai Tô Tử Khanh nói: " Này, có cái gì đó ở đây...Nhật ký. "

"Nhật ký?" Tô Tử Khanh bỏ mảnh vải trong tay xuống, đi tới, "Con của tôi, đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới này..."

Mao Mao suy đoán: " Đây hẳn là một quyển bút ký sau khi đứa trẻ dược sinh ra."

" Đúng vậy."

Tiếp tục nhìn xuống.

"Đôi mắt của nó đỏ hoe. Nó là báu vật được Chúa ban cho tôi."

"Không... không phải nó, nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó thậm chí không thể làm gì nếu không có sữa! Làm sao có thể là nó!"

"Đã quá muộn, mọi thứ đã quá muộn, quá muộn!"

......

Lật thẳng đến trang cuối cùng, chỉ có câu cuối cùng: " Nó, sẽ được gọi là..."

Giọng nói của đứa bé đột ngột thay đổi và xuất hiện phía sau lưng hai người: "Mẹ".

Mao Mao: "!!!"

Ngay cả Tô Tử Thanh cũng nhảy dựng!

Một anh nhi* chui ra từ dưới nôi, mặt đầy nước mắt và nước mũi chưa khô, mặt tái xanh, trên cổ có một vết hằn màu xanh đậm, có vẻ như bị người dùng dây thừng thít chặt.

*anh nhi: quỷ hồn của trẻ con sơ sinh

Mao Mao sợ tới mức cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích, Tô Tử Khanh vội vàng đẩy cậu ta một cái, "Còn chờ cái gì nữa sao không mau chạy!"

" Tôi...không chạy được." Mao Mao muốn khóc không ra nước mắt.

Tô Tử Khanh: " Cậu không phải là người chơi nạp tiền sao?"

" Tôi chỉ nạp đúng có một lần, kỹ năng lần trước là món quà tặng kèm theo khi nạp lần đầu tiên."

Tô Tử Khanh: "...."

Thần tiên.

Tô Tử Khanh cuối cùng chỉ có thể nửa kéo Mao Mao chạy về phía trước,nói như thế nào đi nữa cũng coi như nửa cái đồng đội, như vậy đem người ném xuống vẫn là có chút không ổn, nhưng mà, anh nhi vẫn đang chậm rãi bò ở phía sau, " Mẹ. Mẹ không cần đi."

Mao Mao vỗ vỗ cánh tay của Tô Tử Khanh, " Con trai của cậu gọi cậu kìa."

Tô Tử Khanh: "..."

Mao Mao bị lôi kéo cũng không phải vất vả, sàn bệnh viện trơn trượt, rất thoải mái vì thế rất nhàn hạ nói chuyện phiếm, "Đứa nhỏ này là con của nữ quỷ lúc trước sao?"

Tô Tử Khanh: " Nếu không tôi đem cậu ném đến trước mặt nữ quỷ để hai người có thêm thời gian tiếp xúc tìm hiểu lẫn nhau hơn?"

Mao Mao liên tục từ chối, " Đừng đừng đừng, này là quá lịch sự. Tôi không có hứng thú với những cô gái đã kết hôn và có con."

Mắt thấy tên tiểu quỷ đuổi theo phía sau chuẩn bị cắn được chân mình, Mao Mao liền co chân lại, ai, không được cắn!

" Vậy thì cậu thích cô gái như thế nào?"

Mao Mao thản nhiên nói: " Tôi có hứng thú với đàn ông a. Vừa rồi Quỷ Vương ở trong phòng kia rất là soái."

Tô Tử Khanh dừng chân lại, măt không hề cảm xúc nhìn Mao Mao.

Mao Mao vẻ mặt ngơ ngác, " A? Làm sao không đi nữa?"

" Tôi đưa cậu cùng với tiểu quỷ chơi đùa." Tô Tử Khanh trực tiếp buông tay không màng đến tình nghĩa đồng đội, có thể nói là rất tàn nhẫn.

" Eh, không, không, má ơi, aaaaaaaaaaaaaa x 3,14!" Tiểu quỷ liền bò lên đùi cậu ta, Mao Mao vội vàng hất hất chân, lại không có cách nào đem nó rơi xuống, ngược lại còn bị cắn một phát!

Mao Mao bật dậy chạy thẳng về phía trước: "Oa! Tôi bị quỷ cắn!!!"

Tô Tử Khanh: "..."

Tô Tử Khanh cứ như vậy trơ mắt nhìn Mao Mao như một cơn gió lao đi, với con tiểu quỷ trên chân của cậu ta cứ đung đưa qua lại.

Cái tạo hình này... Nó rất ư là độc đáo.

" Mao Mao cậu đang la cái gì thế? Ở lầu 4, tôi toàn nghe tiếng của cậu." Loan An, Loan Ninh cùng nhau đi tới.

Loan An liếc mắt thấy tiểu quỷ trên đùi của Mao Mao, nói: " Con búp bê của cậu thật là xấu a."

Ở trước mặt cô gái, Mao Mao chắn chắc không thể ném mặt mũi streamer nhan sắc của mình được, lập tức dừng chân lại, dựa vào tường, vén tóc lên hỏi: " Cô thích không? Chỉ cần cô gỡ nó xuống được, nó chính là của cô."

Loan Ninh nhàn nhạt nói: " Không cần, đều cắn chảy máu."

Loan An lúc này mới phát hiện, kia thế mà không phải là búp bê, mà là một tiểu quỷ.

" Chảy máu?!" Mao Mao giật mình, vừa rồi cậu không cảm thấy đau! Cúi đầu nhìn xuống thấy thật sự chảy máu, lập tức hét lên: " Aaaaaaaaa! Cứu mạng! Tô Tử Khanh, Tô Tô, tôi bị cắn!"

Tô Tử Khanh bình tĩnh nói: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."

Mao Mao khóe mắt rung rung: " Cái gì vết thương nhỏ, vết thương không có ở trên người cậu, nên cậu không có biết đau phải không?!"

Tô Tử Khanh: " Ừ"

Mao Mao: "..."

Tại sao trò chơi này lại không cho tôi một tí nào ấm áp?

Loan Ninh hỏi: " Các cậu có tìm ra được manh mối gì không?"

Mao Mao chỉ vào tiểu quỷ không chịu buông đùi của mình nói: " Tiểu quỷ này là manh mối, thích thì lấy đi, không cần 988*, đưa tận nhà miễn phí!"

*không cần 988: khúc này có vẻ là không cần đưa tiền

" Không cần." Vẻ mặt Loan Ninh có chút một lời không nói hết, nhìn đôi má của tiểu quỷ kia còn hồng hào hơn trước, trong lòng cô có suy đoán, " Nó...là đang hút máu của cậu sao?"