Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 15-2: Kết thúc thế giới thứ nhất (TT)



Nói xong, Cố Bạch nhìn về phía Nhiếp Kình Thương sắc mặt không phải quá tốt, híp mắt cười đến có chút vô cùng thuần lương.

"Cho nên, ca, anh đoán đúng rồi, từ đầu tới đuôi tôi căn bản không nghĩ tới việc hối cải để làm người mới, anh chờ mong đệ đệ ngoan chỉ sợ là phải thất vọng nha.."

Chính mình ngầm làm chuyện gì Nhiếp Kình Thương điều tra ra cậu một chút cũng không ngoài ý muốn, hơn nữa cậu ước gì giờ phút này Nhiếp Kình Thương thấy rõ 'gương mặt thật' của cậu đem cậu đuổi ra khỏi Nhiếp gia.

Mấy ngày nay cậu thật sự bị ánh mắt Nhiếp Kình Thương nhìn chằm chằm cái mông cấp dọa sợ, không hề nghi ngờ, lại ở Nhiếp gia mà ngốc về sau, cúc hoa cậu liền thật sự khó mà giữ được!

Dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cậu cùng lắm thì từ bỏ cơ hội lần này ở thế giới này tiếp tục tồn tại quay trở lại sao trời thôi, sau đó lại đi tiếp đến cái thế giới tiếp theo là được.

Tuy rằng lần trước thời điểm cùng Nhiếp Kình Thương hôn môi linh hồn của cậu có loại cảm giác thực thoải mái, nhưng là cậu cũng không có quên cái loại cảm giác thực khủng bố này a, phảng phất như người này là chúa tể của hết thảy vậy, cắn nuốt mất linh hồn của cậu như vậy có ảo giác thực khủng bố.

Bản năng, cậu cảm giác được nguy hiểm.

Nhiếp Kình Thương nhìn Cố Bạch sảng khoái thừa nhận đã không biết đây là lần thứ mấy biến hóa cảm xúc.

Y vốn tưởng rằng đệ đệ trước kia hay kia gây chuyện lại không làm cho người thích nổi đã hảo hảo mà sửa đổi, trở nên nghe lời trở nên ngoan ngoãn, con ngươi thuần lương thanh triệt kia làm người ta thích như vậy, nguyên lai thiếu niên lại đơn thuần ngoan ngoãn như vậy.

Kết quả khi tra đến sự tình của Ngô Trân Trân đồng thời y cũng tra ra được một phần văn kiện khác, phần văn kiện này bạch bạch mà đánh đến trên mặt y khiến y không phục hồi tinh thần lại được.

"Hội sở lần đó em chính là cố ý bắt đầu cùng tôi làm lành?" Nhiếp Kình Thương dùng ngữ khí cực chậm nói, trong thanh âm có một loại áp lực tức giận.

"Đúng vậy!" Cố Bạch sảng khoái gật gật đầu.

"Lúc sau cũng là cố ý? Em vẫn luôn lợi dụng tôi?"

Cố Bạch tiếp tục tìm đường chết "Đúng vậy, tôi là cố ý, tôi tự mình đấu không lại Ngô Trân Trân chỉ có thể tìm anh, chính là trước kia anh lại chán ghét tôi như vậy, tôi không giả vờ ngoan một chút anh như thế nào sẽ giúp tôi?"

"Buổi tối ngày đó thì sao? Buổi tối ngày đó ở trên đường cao tốc em cũng là cố ý?" Nam nhân nói cơ hồ là từ kẽ răng bài trừ ra tới.

Cố Bạch nhìn nhìn y sắc mặt càng thêm khó coi, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, không dám lại gật đầu, khí thế nhược nhược nói.

"Ngày đó, buổi tối ngày đó rõ ràng là anh trước.." Cường hôn tôi!

Câu nói kế tiếp cậu cũng không nói ra được, bởi vì nam nhân trước mặt đã bám người lại đây gắt gao đè nặng cậu, lại lần nữa tái diễn sự kiện cường hôn ngày hôm đó.

"Ngô.."

Hô hấp tựa hồ đều bị đoạt đi đến hít thở không thông làm Cố Bạch kinh hoảng mà chuyển động đầu lưỡi muốn chống đỡ cái lưỡi khắp nơi tàn sát bừa bãi kia.

Không ngờ động tác này lại làm áp lực trên môi càng nặng thêm vài phần, Nhiếp Kình Thương cường thế làm cậu giãy giụa cũng không thoát nổi, chỉ có thể phát ra ngô ngô rên rỉ.

Tất cả lực phản kháng đều bị người giam cầm lại, cái loại cảm giác linh hồn được tẩm bổ này làm cậu thoải mái cũng dần dần đánh lui đi lý trí cậu, Cố Bạch trợn tròn mắt, trong đầu rối rắm đến tột cùng là hưởng thụ hay vẫn là cự tuyệt, làm cái giãy giụa cuối cùng.

Cậu bất quá chỉ là khách qua đường ở thế giới này, dây dưa quá nhiều, có hay không sẽ không bỏ xuống được? Sẽ sao? Người nhận thức Cố Bạch đều nói, cậu, không có tâm..

Nhưng mà cuối cùng cùng với Nhiếp Kình Thương hung hăng mà mút vào một cái, Cố Bạch đã mất đi lực giãy giụa.

Cậu nâng lên tay, hư hư mà ghìm trụ đầu Nhiếp Kình Thương xuống, hướng tới chính mình kéo gần lại một ít.

Ý tưởng Cố Bạch muốn rời đi rốt cuộc không có thành công.

Tuy rằng cậu lộ ra 'gương mặt thật' làm Nhiếp Kình Thương phi thường tức giận, thiếu niên lấy lòng căn bản là muốn lợi dụng y, nhưng y lại vô pháp đuổi Cố Bạch rời đi, lại hoặc là cảm xúc chán ghét.

Nếu Nhiếp Kình Thương không chủ động buông tay, Cố Bạch cũng phi thường tự mình hiểu lấy không dám chủ động chạy.

Nhiếp gia thế lực lớn như vậy, cậu như thế nào cũng chạy không thoát được đâu, cậu cũng không nghĩ vượt qua nửa đời sau đang trong lúc đào thoát mà tử vong qua đời nga, đối mặt với nam nhân cường thế tức giận đến đỏ mắt, cậu thực thức thời lựa chọn ngoan ngoãn mà bị áp, trong lòng an ủi dù sao thân xác không phải của chính mình, áp liền áp a.

Đương nhiên, tuy rằng nói là như thế, nhưng thời điểm khi nam nhân tiến vào thân thể của cậu, Cố Bạch cảm thấy không chỉ là thân thể, cậu rõ ràng cảm giác được linh hồn cũng đều có cảm giác.

Loại cảm giác khủng bố bị cắn nuốt khi cùng Nhiếp Kình Thương hôn môi này lại xuất hiện, hơn nữa càng thêm đậm hơn, nhưng đồng thời, cậu cũng phát hiện cảm giác linh hồn được tẩm bổ cũng lớn hơn, loại cảm giác này làm cậu càng thêm đánh mất đi ý niệm.

Dư lại vài thập niên, cậu vẫn luôn ngốc tại bên người Nhiếp Kình Thương.

Nam nhân chiếm dục thập phần cường đại, xét thấy hành động phía trước của cậu, Nhiếp Kình Thương đã đối cậu mất đi tín nhiệm, lúc sau mặc kệ đi đến nơi nào đều đem cậu mang theo, một giờ nhìn không tới y liền sẽ trở nên táo bạo không thôi.

Nhiếp Kình Thương như vậy người ở bên ngoài xem cảm thấy thực khủng bố, bất quá Cố Bạch nhưng thật ra cảm thấy nam nhân này kỳ thật cùng tiểu hài tử giống nhau, tính tình thúi, thời điểm mỗi lần y táo bạo lên cậu chỉ cần chủ động hôn nam nhân một cái, ôm nam nhân một cái, đối phương liền lập tức khôi phục lại bình thường.

Kỳ thật trời đất bao la, cậu cũng không biết đi nơi nào, ngốc tại bên người Nhiếp Kình Thương cũng không tồi, làm trò tiểu thiếu gia ăn ngon uống tốt, linh hồn còn có thể được tẩm bổ, trừ bỏ nam nhân xấu tính muốn cho người hống, ngày tháng ngược lại cũng không tồi..

Khi sinh mệnh đi đến cuối cùng một khắc kia, cậu nhìn đến trong mắt Nhiếp Kình Thương là tình yêu điên cuồng bi thống, người kia ở bên tai nói.

"Em không phải là Dung Khanh, anh biết em không phải là Dung Khanh, em là ai? Nói cho anh biết em là ai? Anh không cho phép em đi! Anh không cho phép em đi!"

Người nọ thế nhưng phát hiện ra được, cậu có chút ngoài ý muốn, cười cười, cậu không có sức lực đi trả lời, chỉ có thể nhắm mắt lại, lại lần nữa về với sao trời đen nhánh kia.

* * *

Lời của editor: Chương này mình mạo muội tự chia chương, hy vọng mọi người có thể bỏ qua! Đa tạ!

Hết chương 15.