Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 15: Trọng sinh văn pháo hôi (15)



Nhiếp gia quyền thế không nhỏ, sự tình thực mau đã tìm ra nguồn gốc tra xét ra tới.

Ở biệt thự tiến hành party phần lớn đều là thiếu gia tiểu thư có tiền có thế, vốn dĩ loại tụ hội này đều là trong lòng biết rõ ràng sự tình, nhiều nhất chỉ bị bắt về cục cảnh sát ngốc cả đêm liền xong việc.

Nhưng sau khi có Nhiếp Kình Thương tham gia, sự tình liền không dễ dàng kết thúc như vậy nữa.

Nhiếp Kình Thương người này ở xã hội thượng lưu đại gia chính là như sấm bên tai, y tính tình không tốt trong vòng luẩn quẩn chính là có tiếng, cố tình người này lại cực kỳ có đầu óc thương nghiệp, từ khi y tiếp nhận Nhiếp gia, Nhiếp thị có thể nói là kinh tế mạch máu chiếm tới một nửa Hoa Quốc.

Hơn nữa lão phu nhân Nhiếp gia còn là xuất thân quân chính thế gia, quyền thế ngập trời, giờ phút này Nhiếp Kình Thương muốn bắt người tra sự tình, rất ít người không dám không cho y mặt mũi.

Được người nhà dặn dò, toàn bộ các thiếu gia tiểu thư cao ngạo kia liền ngoan ngoãn phối hợp, hỏi cái gì đáp cái nấy, ngày đó Ngô Trân Trân mang Lục Dung Khanh đi biệt thự cũng không có che dấu, vì thế Ngô Trân Trân thực mau liền bị túm cổ.

Hơn nữa bên kia Nam Lê Thần cũng thành thành thật thật mà khai báo sự tình.

Có Cố Bạch phía trước trải đường, Nam Lê Thần thực mau liền đem sự việc hoàn hoàn chỉnh chỉnh cấp bổ não hoàn thành, hơn nữa còn vô cùng logic lưu loát.

Tuy rằng hắn không biết Ngô Trân Trân vì cái gì hận Lục Dung Khanh như vậy, nhưng Ngô Trân Trân muốn hại Lục Dung Khanh là sự thật, Lục Dung Khanh sau lưng có Nhiếp gia, một khi lộng không tốt vậy chính nàng liền sẽ lật thuyền.

Bởi vậy vì không cho sự tình bại lộ ra ngoài, nàng thực tự nhiên mà được cá quên nơm như vậy, lợi dụng thuốc phiện đem hắn hãm hại nhốt vào ngục giam, sau đó lại tìm cơ hội làm hắn chết ở trong phòng giam.

Như vậy liền phi thường bảo đảm không sợ sự tình bị bại lộ, rốt cuộc thì trong ngục giam muốn giết chết một người rất đơn giản, hơn nữa cũng thực an toàn!

Nam Lê Thần không muốn chết, không chỉ bởi vì bệnh tình của cha hắn, chính hắn cũng không muốn chết.

Lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy, hắn cũng không phải ngốc tử, cùng Ngô Trân Trân giao dịch đều là có chuẩn bị cho ngày sau, đem chứng cứ giữ lại, giờ phút này sự việc phát sinh, vì giảm bớt hành vi phạm tội của chính mình, hắn đem tất cả sự tình cùng chứng cứ toàn bộ phun ra.

Nhiếp Kình Thương khi xem đến lời khai của hắn cả người áp suất thấp đã tới cực hạn rồi.

Chuốc thuốc mê cưỡng gian, hấp độc, lạm giao, đây là những việc Ngô Trân Trân muốn đối với Lục Dung Khanh làm!

Y quả thực vô pháp tưởng tượng nếu tất cả những kế hoạch này thành công sau này thiếu niên sẽ là bộ dáng gì, vô pháp tưởng tượng thiếu niên thuần khiết ngoan ngoãn trở nên đầy người dơ bẩn dơ bẩn.

Nhiếp Kình Thương phát hỏa hậu quả thực nghiêm trọng, ba ngày, ngắn ngủn ba ngày thời gian, Ngô gia liền phá sản.

Làm vị hôn phu của Ngô Trân Trân, Phó Tử Hiên đương nhiên muốn đứng ra vì nàng, khi hắn tìm được Nhiếp Kình Thương, Nhiếp Kình Thương chỉ là lạnh lùng quăng một phần tư liệu điều tra cho hắn.

"Tư liệu này chính cậu tự xem đi.."

Túi văn kiện bên trong không chỉ có có nhằm vào sự tình của mình Lục Dung Khanh, còn liên quan đến những thủ đoạn cùng quá trình Ngô Trân Trân trả thù đối với những kẻ thù khác toàn bộ cũng bị y điều tra ra tới.

Phó Tử Hiên xem xong sắc mặt tái nhợt, không nói cái gì nữa, yên lặng xoay người rời đi.

Hắn vô pháp tưởng tượng, những thứ này đều là nữ hài ôn nhu thiện lương trong lòng hắn làm ra..

Phó Tử Hiên cùng Ngô Trân Trân giải trừ hôn ước, nghe được tin tức này, Ngô Trân Trân lại lần nữa gặp đả kích, đầy mặt dữ tợn.

"Vì cái gì? Vì cái gì muốn cùng em giải trừ hôn ước? Bọn họ đều là trừng phạt đúng tội, bọn họ đều nên không được chết tử tế, Tử Hiên, anh biết mà, anh biết tiện nhân Ngô Tương Tương kia hại em, Tử Hiên, anh còn từng nói anh sẽ giúp em, anh sẽ bên cạnh em.. Em muốn cho tất cả những kẻ cầm thú đã từng hại em đều đồng dạng gặp thống khổ như em, em muốn lấy lại hết thảy những gì thuộc về em!"

Phó Tử Hiên nhìn nàng có chút điên cuồng, trong lòng phiếm đau.

Hắn biết nữ hài này thực vất vả, ở nhà tình cảnh gian nan, hắn cũng biết Ngô Trân Trân sử dụng rất nhiều thủ đoạn đối phó với người con gái riêng trong nhà.

Những cái này hắn không ngại, hắn đau lòng nữ hài bị nhiều đau khổ như vậy, những người bên cạnh đều đối với nàng như hổ rình mồi.

Nhưng hắn nói qua hắn sẽ bảo hộ nàng, nàng chỉ cần vui vui vẻ vẻ sinh hoạt thì tốt rồi, nàng đối phó những người đó hắn có thể hiểu, chính là..

"Trân Trân, em đối phó với em gái em, đối phó với những người đối em như hổ rình mồi anh có thể hiểu, chính là Lục Dung Khanh thì sao? Còn có những người khác thì sao?"

"Bọn họ cũng là trừng phạt đúng tội!"

Không có biện pháp giải thích những chuyện của kiếp trước, Ngô Trân Trân chỉ có thể thét chói tai rống giận.

"Em thật xác định sao? Trân Trân, em hảo hảo ngẫm lại đi.."

Phó Tử Hiên thở dài một hơi, những người kia đích xác có tội, chính là có chút không phải, Ngô Trân Trân thật ngốc..

Hôn ước giải trừ, Phó Tử Hiên rời đi, điều này so với Ngô gia phá sản càng làm Ngô Trân Trân gặp đả kích, hình ảnh kiếp trước cùng kiếp này đan chéo ở bên nhau làm nàng thống khổ bất kham.

Mà Ngô gia phá sản cũng không chỉ là kết cục của nàng, bởi vì nàng trong quá trình báo thù sử dụng quá nhiều thủ đoạn phi pháp, thuốc phiện, bắt cóc, mê gian, thậm chí mua người giết người liên lụy vài điều đến mạng người, chính phủ đã không còn hình pháp xử tử, cho nên nàng bị phán mức tù chung thân.

Những ngày trong ngục giam cũng không quá tốt lành, nàng mỗi đêm đều sẽ bị nữ phạm nhân cùng phòng hành hung, trên người làn da không có một chỗ nàocòn hoàn hảo.

Thậm chí bên trong cùng nhà tù nữ phạm nhân đầu lĩnh tương đối có quyền lên tiếng là người nàng đã từng trả thù, bởi vậy ngày tháng nàng ở bên trong phòng giam càng thêm gian nan.

Chỉ mới vào có mấy ngày, nàng cũng đã sắp hỏng mất rồi, chẳng sợ thời điểm kiếp trước nghèo túng đều không có chịu tội qua như vậy, càng miễn bàn sau này kiếp sống lao ngục dài đằng đẳng.

Nàng nhớ tới lúc vừa mới trọng sinh một tiểu thư ngăn nắp lượng lệ, chính mình tiền đồ vô lượng, nhìn lại hiện tại trên người áo tù xấu xí mà dơ bẩn, thống khổ không thôi, nàng không rõ vì cái gì ông trời làm nàng trọng sinh một lần còn sẽ biến nàng thành như vậy..

Cố Bạch nghe được tin tức của nàng chỉ đạm đạm cười, trọng sinh là trời cao ban ân, nhưng tương lai giẫm lên vết xe đổ đi vào địa ngục hay là quang minh lên thiên đường, hoàn toàn là xem lựa chọn của mỗi người.

Có câu nói nói rất đúng, trời làm có mưa, người làm có họa..

Mà Nam Lê Thần bởi vì là tòng phạm, tự nhiên cũng trốn không thoát, trong lúc Nhiếp Kình Thương phẫn nộ, hắn cũng bị phán cả đời giam cầm.

Được đến tin tức, Cố Bạch đi cục cảnh sát.

Trong phòng thăm tù, cách một tầng pha lê, cậu thấy được Nam Lê Thần, bất quá chỉ ngắn ngủn mấy ngày, hắn không hề còn là nam thần sáng rọi, trở nên vô cùng tiều tụy.

"Thực xin lỗi.."

Nam Lê Thần áy náy nhìn Cố Bạch.

Cố Bạch không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt phi thường yên tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt kia mang theo mạc danh bi thương, xem đến trong lòng hắn áy náy một chút lại một chút tăng lên.

"Anh thật sự từng thích Dung Khanh sao.."

Sau một lúc lâu, Cố Bạch nhìn hắn, đôi mắt tựa hồ đang cười, lại tựa hồ như đang khóc, thanh âm nhàn nhạt dừng ở bên tai Nam Lê Thần, giống thiết chùy nện thật mạnh ở trong lòng hắn.

Nam Lê Thần giương miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, rồi lại phát không ra thanh âm.

Hắn nhìn thiếu niên đang nhẹ nhàng cười cười, cười trước sau như một vô cùng thuần tịnh, nhưng trong phần thuần tịnh này lại nhiều thêm một tia bi thương, là hắn giao cho cậu.

Thăm tù kết thúc, thiếu niên đi rồi.

Buổi tối, hắn nhận được điện thoại của bệnh viện, bên trong là thanh âm suy yếu của phụ thân.

"Con trai, thận đã tìm được rồi, là một hảo hài tử tìm cho cha, cậu ấy nói là bằng hữu của con, còn nói con vì đi kiếm tiền đi đến một nơi rất xa đi làm, phải thật lâu mới trở về, nói con nhờ cậu ấy hỗ trợ chiếu cố cha, con trai, đi như thế nào lại gấp như vậy? Cũng không nói cho cha một tiếng.."

"Ha hả, nhi tử, cậu ấy có phải hay không người mà con nói thực đặc biệt, đôi mắt khi cười rộ lên rất đẹp, thiếu niên thực thẹn thùng kia a? Con trai, cha đều biết, con không cần gạt cha, nam hài cũng tốt nữ hài cũng tốt, chỉ cần con thích, cha đều không phản đối, thời gian của cha không còn nhiều lắm, chỉ nghĩ nhìn thấy con vui vẻ liền tốt rồi, là cha liên lụy con, con yên tâm, cha thực mau liền sẽ tốt lên, đến lúc đó con phải sớm một chút trở về bồi người ta, cha nhìn ra hài tử kia cũng là thích con.."

"..."

Ngơ ngẩn cầm điện thoại, Nam Lê Thần một câu đều nói không nên lời, trái tim phảng phất như bị nghiền nát đến đau, đau đến tột đỉnh..

* * *

Từ ngục giam ra tới, Cố Bạch an vị trên xe trở về Nhiếp gia, nguyên nhân tự nhiên là Nhiếp đùi vàng triệu hoán.

Còn việc Nhiếp đùi vàng tìm chính mình có việc gì, cậu không sai biệt lắm cũng đoán được.

Cho nên sau khi về đến nhà nhìn đến Nhiếp Kình Thương ném về phía cậu túi văn kiện cậu mở cũng chưa mở liền để sang một bên, sau đó tự quen thuộc cầm lên bánh kem trên bàn một bên ăn một bên phồng lên quai hàm gật đầu.

"Đúng vậy, tôi thừa nhận, chính như anh nhìn thấy, kỳ thật tôi đã sớm biết âm mưu của Ngô Trân Trân bọn họ, cho nên rất sớm tôi liền bắt đầu phòng bị, tôi chính là cố ý.."

* * *

Hết chương 15.