Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 8: Trọng sinh văn pháo hôi (8)



Cố Bạch không phải cái ngốc tử, cũng không phải người EQ thấp.

Xem biểu hiện của Nhiếp Kình Thương cậu ý thức được chính mình rất có khả năng sắp đem người bẻ cong, tức khắc kinh tủng lên, này cũng không phải là cái gì chuyện tốt nha.

Cậu muốn ôm đùi Nhiếp Kình Thương không sai, nhưng không phải muốn trèo lên giường Nhiếp Kình Thương a, cậu là tới làm nhiệm vụ, không phải tới để bị áp.

Thừa dịp thời điểm Nhiếp Kình Thương chính mình còn không có phản ứng được điểm này, cậu cần thiết chạy nhanh sửa đúng lại sai lầm này a!

Nghĩ tốt lúc sau, Cố Bạch liền bắt đầu dần dần kéo ra khoảng cách cùng Nhiếp Kình Thương, đùi vẫn là đi theo ôm, bất quá cần chú ý đến khoảng cách.

Nhưng mà Nhiếp Kình Thương đối với cậu hảo cảm tựa hồ càng ngày càng sâu.

Tỷ như chưa bao giờ nói cười Nhiếp Kình Thương gần đây trên mặt tươi cười càng ngày càng nhiều, đối với cậu nói chuyện càng ngày càng ôn nhu, mặc kệ việc của công ty bận rộn vội vã, gió táp mưa sa nhất định cũng muốn đưa đón cậu đi học.

Hay tựa hồ lúc ăn cơm tầm mắt luôn thích hướng trên mặt cậu ngó, động bất động liền thơm cậu cái trán hai cái, thậm chí còn phát triển đến trình độ ngày nọ còn muốn cùng cậu chung chăn gối, trắng đêm tâm sự tăng tiến cảm tình huynh đệ!

Cố Bạch thật có cảm giác lạnh cả sống lưng, trinh tiết nguy hiểm.

Cậu một chút cũng không tin cậu lấy thân thể thiếu niên nhu nhược này của Lục Dung Khanh có thể áp đảo được con người rắn rỏi có tám khối cơ bụng giấu ở dưới lớp tây trang kia.

Vì giữ được cúc hoa chính mình, Cố Bạch chỉ có thể dưới sắc mặt đen thui, ánh mắt đáng sợ của Nhiếp Kình Thương mà uyển chuyển cự tuyệt, đồng thời nện bước nhanh hơn mà hoàn thành nhiệm vụ..

Lục Dung Khanh năm nay mười bảy tuổi, liền học tại trường cao trung ở thành phố B nổi danh là cao trung tư nhân quý tộc.

Tại đây học sinh hài tử tất cả đều đến từ các hào môn thiếu gia tiểu thư nhà có tiền, mặc dù thành tích phi thường trọng yếu, nhưng bọn họ căn bản không cần giống học sinh cao trung bình thường vì tương lai nỗ lực đi tham gia các cuộc thi có thành tích cao.

Tới nơi này đọc sách, trừ bỏ học tập, bọn họ càng nhiều là kết giao bằng hữu nhân mạch, làm chuẩn bị về sau tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, bởi vậy chương trình học nơi này cũng không gấp gáp, thập phần nhẹ nhàng hảo chơi.

Hôm nay có tiết mỹ thuật, Nam Lê Thần mang theo đại gia đi phòng mỹ thuật chuyên môn vẽ tranh, nửa tiết đầu dạy học, nửa tiết sau tự do hoạt động vẽ tranh.

Vẽ tranh loại đồ vật này không phải là thứ mà Cố Bạch am hiểu.

Trước khi cậu xuyên qua là ở cô nhi viện lớn lên căn bản không có học qua cái này, những tri thức cậu có được đều là cậu trộm chạy đến thư viện cô nhi viện dùng để bài trí tự học, cùng với sau khi ra khỏi cô nhi viện lăn lê bò trườn mà học được.

Giống vẽ tranh như vậy nung đúc tình cảm với đồ vật cậu không có học qua, cũng sẽ không chủ động đi học, bởi vì đối với cậu ngay cả ăn cơm sinh hoạt đều là vấn đề, chỗ nào có nhàn tâm mà đi học mấy thứ này.

Mà nguyên chủ cũng không phải người rất có tình cảm, cố tình hôm nay Nam Lê Thần dạy lại là thủy mặc quốc họa khó khăn lại giàu thâm ý.

Cho nên Cố Bạch cứ việc vì giả bộ thiếu niên ngoan ngoãn thực nỗ lực cầm bút lông đi họa bảng đen hình hai con uyên ương, nhưng cuối cùng vẫn chỉ họa ra được hai đường cong đơn giản.. Vịt.

Hẳn là vịt đi? Cố Bạch nhìn chằm chằm tác phẩm của mình không xác định được ở trong lòng thầm nói.

"Xem ra em tương đối thích hợp học tranh sơn dầu.."

Bên tai bỗng nhiên phát ra một đạo giọng nam ôn hòa, Nam Lê Thần không biết từ khi nào đã đi tới bên người cậu, cúi đầu tiến đến bên tai cậu nhẹ nhàng cười nói "Em nhất định là thiên tài phái trừu tượng."

"..."

Cố Bạch dừng một chút, tiến lên phía trước một chút kéo ra loại gần gũi tiếp xúc này mới cúi đầu, duỗi tay ngăn trở tác phẩm của chính mình, vành tai nổi lên màu hồng nhạt, nhìn qua tựa hồ có chút ngượng ngùng.

Nhìn đến phản ứng ngây ngô của cậu, Nam Lê Thần trong lòng thực vừa lòng, nhẹ nhàng cười cười, mới lại giơ tay đi xoa xoa đầu tóc nhu thuận của Cố Bạch, nói.

"Nói giỡn, lần đầu tiên vẽ em đã làm được thực hảo, vẽ tranh không chỉ có yêu cầu thiên phú, còn cần luyện tập lâu dài, về sau chậm rãi thì tốt rồi, tới, thầy dạy cho em.."

Nói rồi, Nam Lê Thần từ sau lưng cầm lấy tay Cố Bạch, giúp cậu ở trên giấy tăng thêm nét bút, không khí thân mật rồi lại không quá phận thân cận đem Cố Bạch vờn quanh, ái muội mười phần.

Cố Bạch không nói gì cũng không có ngẩng đầu, chỉ là vành tai hồng nhạt càng thêm đậm hơn, nhưng cúi đầu đôi mắt hơi lóe biểu tình thật thú vị.

Trong khoảng thời gian này, Nam Lê Thần bắt đầu chậm rãi tiếp cận cậu, loại như có như không ái muội này là một loại thủ đoạn khiêu khích, đối với người không có trải qua quá quá nhiều cảm tình lại đơn thuần thì thập phần hưởng thụ.

Trong cốt truyện Lục Dung Khanh chính là như vậy mà mắc mưu, đáng tiếc, cậu không phải đơn thuần Lục Dung Khanh a.

Cho nên chờ vẽ tranh tốt xong, Cố Bạch cười cười, nhìn về phía Nam Lê Thần có chút khẩn trương cùng chờ mong hỏi "Lão sư, bức tranh này em có thể mang về nhà sao?"

"Mang về nhà làm cái gì? Đây chính là em tác nghiệp nga.." Nam Lê Thần nhìn Cố Bạch nhẹ nhàng cười.

Cố Bạch cúi đầu, mặt hơi hơi đỏ lên, liền ở lúc Nam Lê Thần cho rằng cậu thẹn thùng nói không nên lời, cậu lại ngẩng đầu, nhìn hắn, cười đến đơn thuần.

"Em có thể chờ sau khi tiết học kết thúc em sẽ lưu lại vẽ thêm một bộ tranh hoàn thành tác nghiệp, em, em thực thích bức họa này, muốn mang về nhà, có thể chứ.."

"Vậy được rồi, không cần vẽ một lần nữa, thầy cho em đi cái cửa sau.." Nam Lê Thần gật đầu.

Cố Bạch đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt thanh triệt mị thành một cái đường.

"Cảm, cảm ơn lão sư.."

Nam Lê Thần nhìn bộ dáng cậu cười đến vui vẻ, bỗng nhiên khinh thân để sát vào, hơi thở nháy mắt bao phủ trên người Cố Bạch, là một loại nhàn nhạt, hơi thở thực đặc biệt.

"Thật là một tiểu hài tử, mực nước dính tới trên mặt.."

Hắn duỗi tay xoa xoa mặt cậu, đôi mắt thon dài kia tới gần, chuyên chú nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Bạch, lòng bàn tay mềm mại ở trên má Cố Bạch chà lau.

Độ ấm da thịt chạm vào nhau làm Cố Bạch dừng một chút, sau đó mặt cậu xoát một chút trở nên càng thêm ửng đỏ, tựa hồ thẹn thùng mà muốn tự mình lau đi, ngón tay đang hoảng loạn lại bắt lấy tay Nam Lê Thần.

"Xin, xin lỗi.."

Cố Bạch trợn tròn mắt nhìn Nam Lê Thần, đôi mắt phản chiếu bộ dáng của hắn, cái loại ánh mắt thuần tịnh đến mức tận cùng này làm Nam Lê Thần trong lúc nhất thời hơi giật mình.

Có lẽ chỉ trong vòng một hai giây, cả hai người ai cũng đều không động.

Chờ đến thời điểm Nam Lê Thần phản ứng được, Cố Bạch đã đem tay hắn buông ra, cúi đầu, lộ ra cần cổ thon dài, trên da thịt tuyết trắng tựa hồ lộ ra một chút hồng.

"Dung Khanh, có hay không có người nói qua em thật xinh đẹp?" Nam Lê Thần bỗng nhiên nhẹ nhàng nói.

Cố Bạch ửng đỏ cả mặt "Xinh đẹp có thể hình dung nam hài tử sao?"

"Đương nhiên, Dung Khanh rất xinh đẹp, làm người thực thích.."

Cố Bạch không trả lời, chỉ là ngượng ngùng mỉm cười.

Nam Lê Thần nhìn cậu tươi cười, bỗng nhiên lại đem bàn tay chạm vào mặt cậu "Vừa rồi mực nước còn chưa có lau khô, giống con mèo hoa.."

"A, phải không? Em đi tẩy một chút.."

Cố Bạch giống như thật ngượng ngùng, một bên sốt ruột tự mình dùng tay lau đi, một bên xoay người muốn đi toilet rửa mặt.

Nhìn đến cậu vội vàng sốt ruột bộ dáng luống cuống tay chân, Nam Lê Thần xì một tiếng cười.

"Em thật là dễ lừa, lau khô, chọc em."

Cố Bạch ngơ ngác mà nhìn Nam Lê Thần cười đến thập phần vui vẻ, thanh âm ôn nhu có loại ma lực làm người say mê.

Khóe miệng lộ ra một mạt tươi cười như suy tư cái gì, cậu bỗng nhiên duỗi tay sờ lên mặt Nam Lê Thần, nhẹ nhàng, nhu nhu, đôi mắt thuần lương nhìn Nam Lê Thần.

"Lão sư, trên mặt thầy cũng dính mực nước này.."

"Ân?" Trên mặt Nam Lê Thần bị tay nhỏ hoạt nộn làm cho ngứa ngáy, sau đó theo quán tính duỗi tay lau đi.

"Không có mực nước, lão sư thầy cũng thực dễ lừa a, ha hả a.."

Thiếu niên vừa rồi còn ngượng ngùng giờ cười đến thực sáng lạn, tựa như một con mèo thực hiện được nghịch ngợm của mình, đôi mắt thanh triệt gợn nước liền chuyển, ánh mắt hình như có biến ảo, đặc biệt còn có ánh sáng.

Nam Lê Thần nhẹ nhàng cười, đối tượng săn thú này tựa hồ so với trong tưởng tượng của hắn thú vị cùng hấp dẫn hơn nhiều.

Cố Bạch nhìn hắn cười, trong lòng lại đạm nhiên..

Sau ngày đó, thái độ của Nam Lê Thần đối với cậu càng thêm ái muội, mỗi khi thời điểm đơn độc ở chung luôn là dùng một loại ánh mắt ôn nhu đến cực điểm nhìn cậu thật chăm chú, phảng phất trong mắt nói không nên lời tình ý mịt mờ.

Hơn nữa còn thường thường tìm cớ đem cậu sau khi tan học lưu lại tạo cơ hội đơn độc ở chung, may mắn trong khoảng thời gian này Nhiếp Kình Thương vừa vặn đi công tác không ở nhà.

Cố Bạch nhưng thật ra không cần đau đầu giải thích sự tình như thế nào cùng Nhiếp Kình Thương bản thân lại phản nghịch cùng nam nhân 'yêu đương', bồi Nam Lê Thần diễn kịch, bồi cùng hắn ta ái muội.

Mỗi khi Nam Lê Thần tựa hồ muốn tìm cơ hội cùng cậu thổ lộ linh tinh, cậu liền dùng các loại phương thức 'vô tâm' mà đánh gãy, thái độ như gần như xa làm Nam Lê Thần có chút nắm không ra.

Rõ ràng chỉ là cái thiếu niên ngây ngô đơn thuần, hắn lại cảm thấy càng ngày càng thú vị, giống như tầm bảo giống nhau, Cố Bạch luôn trong lúc lơ đãng sẽ cho hắn kinh hỉ, tựa như một tòa bảo sơn thăm dò bất tận, làm người càng thêm cảm thấy hứng thú.

Đặc biệt là mỗi khi nhìn đến Cố Bạch tươi cười, cái loại cảm giác thanh triệt phảng phất có thể gột rửa linh hồn người nhìn, làm người cảm thấy vô cùng thoải mái cùng lưu luyến.

Không biết là vì nhiệm vụ, hay vẫn là mặt khác, Nam Lê Thần phát hiện chính mình càng ngày càng thích cân nhắc thiếu niên này, càng là cân nhắc, hắn càng là phát hiện ra càng nhiều kinh hỉ.

Thiếu niên này nhìn qua như không rành thế sự, đơn thuần vô tri, nhưng lại có lực hấp dẫn đặc biệt.

Nam Lê Thần biết, chưa từng có một cái đối tượng săn thú nào giống thiếu niên hấp dẫn lực chú ý của hắn như vậy..

Mà Cố Bạch cũng bắt đầu lặng lẽ ngầm tra tin tức của Nam Lê Thần.

Cậu tuy rằng biết cốt truyện, nhưng không đại biểu biết hết thảy, này không phải cậu ngốc ý, trên thực tế sự tình của Nam Lê Thần cậu có biết hay không đều không sao cả, cũng không ảnh hưởng đến việc cậu hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng đây là tâm nguyện chi nhất của Lục Dung Khanh.

Lục Dung Khanh đối với Nam Lê Thần cảm tình thập phần phức tạp, cùng đối với mối tình đầu Phó Tử Hiên sùng bái hoàn toàn không giống nhau, cậu ta oán hận Nam Lê Thần, lại cũng yêu sâu đậm Nam Lê Thần.

Cậu ta không rõ Nam Lê Thần vì cái gì phải nghe theo Ngô Trân Trân nói hại cậu ta, nếu đòi tiền cậu ta có thể cho Nam Lê Thần, huống chi lấy bề ngoài xuất sắc của Nam Lê Thần cùng lòng dạ hắn, loại người như hắn bình thường đi nơi nào mà không được.

Nếu không phải bởi vì tiền, kia cậu muốn biết Nam Lê Thần vì cái gì có thể nhẫn tâm như vậy tới lừa gạt nguyên chủ, một chút do dự đều không có đem cậu ta đẩy xuống địa ngục..

* * *

Hết chương 8.