Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 9: Trọng sinh văn pháo hôi (9)



Sự tình của Nam Lê Thần Cố Bạch thuê thám tử tư tới tra, hơn nữa là thật cẩn thận ngầm tiến hành, về sự tình này cậu là không thể làm Nhiếp Kình Thương biết đến.

Cố Bạch tiêu tiền không ít, hiệu suất của thám tử tư tự nhiên liền sẽ cao, không đến một tuần, liền đem Nam Lê Thần tra xét từ đầu tới chân.

Nam Lê Thần, 27 tuổi, là người tỉnh S thôn Cổ Hà, mẹ chết sớm, gia cảnh bần hàn, lúc còn rất nhỏ liền cùng cha hắn đi vào thành phố lớn kiếm ăn.

Lúc bắt đầu còn tốt, phụ thân hắn tuy rằng không có văn hóa, nhưng có sức lực, cũng đủ bảo đảm phụ tử hai người sinh hoạt.

Nhưng thực bất hạnh chính là lúc năm hắn mười lăm tuổi cha hắn bị bệnh thận nghiêm trọng, muốn tồn tại cần phải dựa vào một lượng lớn thuốc men cùng chữa bệnh chống đỡ, mà những thứ này đều yêu cầu không ít tiền bạc.

Vì bảo đảm trị liệu cho cha cùng sinh hoạt của chính mình, Nam Lê Thần đã làm rất nhiều công việc, nhưng bởi vì không có bằng cấp, có thể tìm được những công việc đứng đắn thì tiền lương đều không cao, hai người sinh hoạt thập phần gian khổ.

Bởi vậy sau đó không lâu, hắn liền dựa vào bề ngoài xuất sắc cùng tâm cơ của mình, đem chính mình bán cho một thái thái biến thái.. Làm tình nhân.

Lúc sau đến khoảng năm sáu năm, đều vẫn luôn chu toàn ở trong xã hội thượng lưu.

Tướng mạo hắn xuất sắc, thủ đoạn cũng thập phần khôn khéo, kinh qua hắn dạy dỗ, tình nhân bên người mỗi người đều đối với hắn nhất vãng tình thâm, cho dù là chia tay cũng sẽ không khó xử hắn, hắn thành nhân vật nổi tiếng trong vòng truy phủng tình nhân.

Một năm trước, chứng bệnh của cha hắn bỗng nhiên nặng thêm, bác sĩ tỏ vẻ yêu cầu phải đổi một cái thận mới.

Thận nguyên cùng phí dụng trị liệu kế tiếp tựa như cái động không đáy, mặc dù Nam Lê Thần có thể từ bên người 'ân khách' có được tiền tài, nhưng những kẻ có tiền kia cũng không phải ngốc tử.

Hắn là nam thần, nhưng nam thần thiên hạ không thiếu, theo thời gian tuổi cũng tăng lên, người khác cũng sẽ chán, không có khả năng vẫn luôn vì hắn mà tiêu tiền, dù sao một bút lại một bút số tiền cũng không hề nhỏ.

Hơn nữa thận của cha hắn là một vấn đề rất lớn, thận hắn cùng cha hắn cũng không tương xứng, hơn nữa nhà bọn họ lại là nhóm máu gấu trúc hiếm có, muốn tìm được một cái thận thích hợp là phi thường khó khăn.

Thẳng đến khi Ngô Trân Trân tìm được hắn..

Sau khi xem xong tư liệu, Cố Bạch thở ra một hơi.

Không thể không thừa nhận có đôi khi người đáng giận tất có chỗ đáng thương, mặc kệ là Ngô Trân Trân hay là Nam Lê Thần, bọn họ đều có làm người đi cùng với khó khăn.

Nhưng là, Lục Dung Khanh thì sao? Lục Dung Khanh lại không đáng thương sao?

Ngô Trân Trân đích xác đáng thương, kiếp trước bị đứa con riêng kia làm hại thảm như vậy, nàng sau khi trọng sinh muốn báo thù cũng không có gì đáng trách.

Nhưng nguyên chủ vô tội nhường nào a, cậu ta chỉ là thay người làm một cái hắc oa pháo hôi mà thôi, cả nhân sinh của cậu ta lại bị Ngô Trân Trân tàn nhẫn vô tình hủy đến không còn một mảnh, kết cục mà cậu ta nhận được so với đứa con riêng kia còn muốn thảm hại hơn, ngay cả một cơ hội làm lại từ đầu cũng không có.

Thân thế Nam Lê Thần đáng thương, tiếp cận Lục Dung Khanh là bị bất đắc dĩ, bị bất đắc dĩ, bởi vì sinh hoạt bức bách, nhưng hắn đáng thương là có thể trở thành cái cớ để thương tổn người khác sao?

Nếu là vậy, vậy người đáng thương khắp thiên hạ nhiều vô kể lại như thế nào tính đây? Hắn vì bản thân mình đáng thương, liền có thể không hề áy náy đem Lục Dung Khanh đẩy xuống vực sâu sao?

Đó có phải hay không là một kẻ phạm tội giết người, chỉ cần nói một phen thân thế chính mình đáng thương liền có thể không cần chịu sự trừng phạt sao?

Mặc kệ vì cái lý do gì, những người này đối với Lục Dung Khanh gây thương tổn đều không thể phủ nhận.

Huống chi, cậu có cơ hội đi vào nơi này, là Lục Dung Khanh dùng linh hồn của chính mình đi trao đổi mà có, Lục Dung Khanh là thật sự không có cơ hội xoay người.

Chỉ là tình cảm Lục Dung Khanh đối với Nam Lê Thần thập phần phức tạp, nếu nói cậu ta muốn trả thù Nam Lê Thần đi, nhưng lại yêu đối phương, nếu nói cậu ta yêu đối phương đi, cậu ta lại cũng là oán hận, nhiệm vụ này thật đúng là làm người có chút đau đầu..

Nam Lê Thần thế công càng ngày càng mãnh liệt, Cố Bạch rõ ràng cảm giác được chính mình bị một loại cảm giác 'yêu đương' vây quanh.

Cố Bạch phi thường phối hợp mặt luôn lộ vẻ ngượng ngùng, hai tay bắt lấy quần áo nhéo a nhéo, cố gắng thể hiện ra bộ dáng thiếu niên đơn thuần vô tri.

Nhìn đến bộ dáng xuân tâm manh động của cậu, Nam Lê Thần rốt cuộc quyết định kết thúc giai đoạn ái muội, cùng cậu thổ lộ, một nam thần hoàn mỹ thổ lộ, không ai có thể đủ sức mà cự tuyệt.

Nam Lê Thần thực biết tạo không khí, nắm lấy tay cậu, ở ngoài bờ sông nhỏ hẻo lánh cùng tản bộ.

Hiện tại đã là mùa đông, thời tiết có chút rét lạnh, gió lạnh từng đợt thổi tới, làm người nhịn không được run lên, Nam Lê Thần cởi áo khoác của mình khoác đến trên vai cậu.

"Cảm ơn.." Cố Bạch phối hợp ngượng ngùng cười một chút, sau đó nhìn hắn nói "Lão sư, thầy đối với mỗi người đều ôn nhu như vậy sao?"

"Kêu tên của tôi đi, lão sư quá khách sáo rồi, hơn nữa tôi lập tức liền không phải lão sư của em nữa, tôi quyết định sẽ từ chức.." Nam Lê Thần bắt lấy tay cậu, một bên thế cậu ủ ấm tay một bên ôn thanh nói.

"Từ chức?" Cố Bạch kinh ngạc nói, ngữ khí có chút sốt ruột "Vì cái gì muốn từ chức? Thầy phải đi?"

Không biết vì cái gì, nhìn đến biểu tình thiếu niên có chút sốt ruột, Nam Lê Thần trong lòng có loại cảm giác nhảy nhót.

Trong khoảng thời gian ở chung này, hắn phát hiện thiếu niên trước mặt này ngoài dự kiến của hắn thật lớn.

Lúc trước Ngô Trân Trân cấp tư liệu cho hắn, Lục Dung Khanh là một nam hài phản nghịch cực đoan, lại âm trầm không thảo hỉ, ỷ vào trong nhà có tiền tùy hứng cái gì cũng dám làm là một hài tử hư hỏng.

Lúc ấy hắn không hề sở giác, mặc kệ đối tượng là tốt hay là hư hỏng, hắn đều không sao cả, bắt người tiền tài thay người tiêu tai, chính hắn cũng là bùn Bồ Tát qua sông tự thân khó giữ, hắn không có tư cách đồng tình với người khác.

Huống chi gia thế thiếu niên tốt như vậy, té ngã luôn có cơ hội bò dậy, mà hắn cùng cha thì không có, nếu hắn không làm, cha liền sẽ chết, hắn cũng sẽ tiếp tục bán đứng sinh hoạt chính mình cái loại này.

Nhưng tiếp xúc từng ngày hắn mới phát hiện ra, thiếu niên hoàn toàn tương phản, cậu ấy đơn thuần làm người thương tiếc, cậu ngượng ngùng tươi cười là tốt đẹp sạch sẽ tới như vậy, làm người không đành lòng phá hư.

Đặc biệt là mỗi lần hắn xem đến đôi mắt của cậu, thanh triệt như vậy, thuần tịnh như vậy, đặc biệt như vậy, làm trái tim hắn có chút loại mạc danh lửa nóng xẹt qua.

Hắn thích thiếu niên nhìn hắn nhẹ nhàng mỉm cười, ngượng ngùng nói với hắn lời nói, sau này khi quen thuộc hơn lại ngẫu nhiên sẽ có bộ dáng nghịch ngợm lớn mật, thích thiếu niên trong mắt nhìn chăm chú hắn, bộ dáng chỉ có thân ảnh của một mình hắn.

Hắn bỗng nhiên thực chờ mong bộ dáng thiếu niên yêu chính mình.

Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm Cố Bạch ôn nhu cười.

"Tôi không từ chức như thế nào theo đuổi em? Trường học không cho phép giáo viên cùng học sinh yêu đương nga.."

"..."

Cố Bạch không nói chuyện, ngẩng đầu lên, trên mặt là không thể tin tưởng.

"Dung Khanh, tôi thích em.."

Nam Lê Thần nhìn Cố Bạch, trong mắt là biểu lộ ôn nhu, cơ hồ có thể khiến người ta chết chìm trong bể ôn nhu đó vậy.

Thanh âm hắn rất trầm thấp, lại thực mềm nhẹ, như gió nhẹ nhàng thổi qua, dao động đến lòng người.

"Dung Khanh, anh thích em.."

Nam Lê Thần lặp lại lời nói, duỗi tay cầm lấy tay Cố Bạch.

"Em, em.."

Cố Bạch đột nhiên thu hồi tay lại, hai tay che lại ngực chính mình đang nhảy lên kịch liệt, hô hấp cực kỳ không xong, một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nóng bỏng ửng lên màu đỏ, đôi mắt hơi hơi dao động, phảng phất như thụ sủng nhược kinh.

Nam Lê Thần bị dao động trong mắt cậu chọc đến trong lòng nhảy dựng, nhịn không được cúi đầu tiến đến trên má cậu nhẹ nhàng hôn một chút, da thịt thiếu niên mềm mại tinh tế xúc cảm thập phần tốt đẹp.

Cảm giác được thân thể thiếu niên trước mặt tựa hồ có chút cứng đờ, hắn nhẹ nhàng cười, di động môi, muốn dời đến hôn đôi môi phấn nộn hấp dẫn người của đối phương.

"Lão sư, xin, xin lỗi, em phải về nhà.."

Ở ngay thời điểm môi hắn sắp tiếp xúc đến, Cố Bạch đột nhiên đẩy hắn ra, sau đó kinh hoảng thất thố rời đi..

Nam Lê Thần ngây ra một lúc mới phản ứng lại, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến xúc cảm trên gương mặt vừa rồi của thiếu niên lại nhịn không được cười khẽ.

Chỉ là hôn nhẹ một chút gương mặt liền phản ứng lớn như vậy, thiếu niên ngây ngô này nếu như bị hắn chân chính hôn môi lại sẽ là phản ứng như thế nào a?

Khẩn trương e lệ hay vẫn là trợn tròn mắt run rẩy? Cũng hoặc là khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia sẽ ửng đỏ ngượng ngùng, thân mình trắng nõn cũng theo đó mà phiếm hồng.

Tưởng tượng đến hình ảnh thiếu niên cùng chính mình thân mật, trong lòng Nam Lê Thần không khỏi một trận nóng bỏng, hắn trước nay đều không có chờ mong qua có được một người như vậy..

Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên có người từ phía sau chụp bả vai hắn một chút, Nam Lê Thần quay đầu lại, là một nữ hài trẻ tuổi mặc áo gió màu nâu nhạt, mang theo một cái kính râm.

"Xem ra quan hệ tiến triển không tồi.."

Ngô Trân Trân nhìn theo phương hướng Cố Bạch rời đi sắc mặt là vừa lòng tươi cười.

Ám dạ là một câu lạc bộ, câu lạc bộ của những kẻ có tiền, là địa phương tràn ngập giao dịch đen tối của tiền tài cùng thân thể.

Nam Lê Thần sắc mặt hơi biến, ánh mắt tối sầm xuống "Nhiệm vụ tôi sẽ hoàn thành."

"Tôi biết, nhưng là anh tốn hơi nhiều thời gian, tôi yêu cầu anh bước đi nhanh hơn nữa, tôi đã gấp không chờ nổi muốn nhìn đến bộ dáng Lục Dung Khanh khóc thút thít.." Ngô Trân Trân trên mặt lộ ra tươi cười dữ tợn.

Nam Lê Thần không nói chuyện, sắc mặt lại trầm thêm vài phần.

Ngô Trân Trân nhìn hắn, lạnh lùng nói.

"Anh tốt nhất nên nhanh lên, tôi không có thời gian mà chậm rãi chờ anh đâu, tôi lại cho anh thêm thời gian một tháng.."

"Lục Dung Khanh tuy rằng đơn thuần, nhưng không ngu ngốc như vậy.." Nam Lê Thần sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Cái này tôi quản không được, tôi chỉ cần đến kết quả, nếu anh thấy khó khăn, tôi sẽ giúp anh một đoạn đường, đây là thứ tôi phải phí thật lớn sức lực mới có được.."

Ngô Trân Trân từ trong bao áo lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Nam Lê Thần.

"Đây là cái gì?"

"Đồ vật Ám dạ thường xuất hiện anh không biết? A.."

Nói xong, Ngô Trân Trân cười nhạo xoay người rời đi.

Nam Lê Thần cúi đầu mở ra bình dược ngửi một chút, sắc mặt hắn nháy mắt cứng đờ, đứng tại chỗ, nắm bình nhỏ trên tay, đón gió lạnh một lúc lâu, mới rời đi.

Chờ bọn họ vừa đi, Cố Bạch mới từ chỗ rẽ trốn đi ra, sờ sờ máy nghe trộm trên lỗ tai, cười cười, quả nhiên phòng người chi tâm không thể không có a.

* * *

Hết chương 9.