Ôm Một Bé Thỏ Nhỏ

Chương 3



'' Bạch Úy?'' Thanh âm khàn khàn đầy từ tính vang lên bên tai Bạch Úy.

Lúc này cậu mới chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt mất tập trung mà mơ mơ hồ hồ.

Thẩm Hác trước ngực mới chỉ cài được duy nhất một cái cúc, còn lại cũng toán loạn không gọn gàng, lộ ra một mảnh lớn da dẻ màu lúa mạch khỏe khoắn.

Bạch Úy chẳng biết từ lúc nào tựa sát vào lồng ngực Thẩm Hác, má dán chặt vào cơ ngực hắn.

'' Thân thể không thoải mái sao?'' Một bên thân thiết hỏi, một bên lại dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng cậu.

'' Ừm... Ưm, a...'' Nơi mẫn cảm bị nam nhân xoa xoa, Bạch Úy không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ, hai mắt ướt át hơi hồng hồng, lộ ra một mảnh xuân sắc.

Nhận ra sự thất thố của mình, Bạch Úy lập tức rời khỏi lồng ngực Thẩm Hác, ánh mắt né tránh, khiếp sợ nói: '' Ôm... Xin lỗi, tôi có chút không thoải mái.''

Bạch Úy hậu tri hậu giác, khó nhịn nổi xấu hổ.

Sao mình lại có thể phát ra âm thanh kỳ quái như vậy... Thẩm Hác nhất thời sững sờ, lại lập tức trở lại vẻ mặt bình thường, quan tâm nói: '' Trước tiên nghỉ ngơi một lúc rồi hãy làm việc.''

Nhìn phòng ngủ bên cạnh, Thẩm Hác không kiêng dè tay chạm qua thuốc mỡ nữa, tự mình mặc áo sơ mi, rồi lại thắt xong cà vạt.

'' Không cần.''

Bạch Úy xua tay một cái, ngượng ngùng hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Thẩm Hạc lại không cho cậu cơ hội phản bác, ân cần nói: '' Ở đây nghỉ ngơi, hoặc là tôi đưa cậu đến bệnh viện.''

Bạch Úy thấy Thẩm Hác dường như không cảm thấy cậu kỳ quái, thậm chí còn quan tâm cậu như vậy.

Không khỏi càng cảm động, cùng Thẩm Hác đi vào phòng ngủ của hắn.

'' Nghỉ ngơi thật tốt. Nếu thật sự không chịu nổi, có thể xin nghỉ.''

Bạch Úy trong lòng chợt nóng lên, nam nhân lại lần nữa quan tâm đến cậu liền cảm động đến rơi lệ, '' A... Chủ tịch, cảm ơn ngài...'' Nước mắt rơi xuống khóe môi, Thẩm Hác bất đắc dĩ cười cười, giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi.

Bạch Úy cảm thấy dùng từ '' cảm ơn '' của nhân loại hơi thiếu thành ý.

Vì vậy cậu khẽ cắn môi, duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón tay Thẩm Hác.

Đôi mắt vẫn còn đang đong đầy nước mắt, thăm dò mà nhìn nam nhân, muốn xem hắn có chống cự hay không.

Thẩm Hác hô hấp có chút gấp gáp, nhưng lại không hề chống cự lại hành động này.

Thậm chí còn nâng ngón tay, đùa bỡn đầu lưỡi mềm mềm, ẩm ẩm của cậu.

Khóe môi Bạch Úy chảy xuống một chút nước bọt, chậm rãi phun ra đầu ngón tay Thẩm Hác.

Lúc này mới nhớ ra chủ tịch là nhân loại, khẳng định sẽ không hiểu rõ thỏ tộc đều thông qua liếm ngón tay con người để biểu đạt cảm ơn.

Vì vậy đỏ mặt, ngượng ngùng mà nói: ''Đây là phương thức cảm ơn của nhà chúng tôi, chủ tịch thích không...'' Thẩm Hác cau mày, chần chờ chốc lát.

Lại lập tức cười rạng rỡ, ý vị thâm trường mà ừ một tiếng.

Sau đó ghé sát vào bên tai cậu, thấp giọng hỏi: '' Muốn biết phương thức biểu đạt thân thiết của nhà tôi không?''

'' Ừm!'' Bạch Úy thụ sủng nhược kinh, đôi mắt tràn ngập mong đợi, liên tục gật đầu.

Thẩm Hác lòng bàn tay từ sau lưng Bạch Úy một đường lướt xuống đến xương cụt, sau đó cách một lớp quần tây nắn bóp mông nhỏ.

'' Ưm a...'' Thẩm Hác đem mông Bạch Úy nhào nặn thành các loại hình dạng, phía trên lại ghé sát vào lỗ tai cậu, thấp giọng hỏi, '' Nhớ chưa?''

'' Ừm... Nhớ... Ha a... Nhớ kỹ...'' Bạch Úy không nhịn được liền phát ra rên rỉ dâm đãng, lại lập tức xấu hổ mà cắn chặt môi dưới.

Tại sao mình lại có thể... Mặc dù phía sau lưng và mông là hai bộ vị mẫn cảm nhất của thỏ tộc. Nhưng chủ tịch lại không biết, chủ tịch vẫn là nhân loại, chỉ là đang muốn biểu đạt thân thiết với mình, mà mình lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy.

'' A... ưm...'' Bạch Úy không chịu được nghĩ, gắt gao cắn chặt môi dưới, cố nén thoải mái, không để âm thanh rên rỉ bật ra.

Thẩm Hác dường như hiểu được cậu đang khó xử, '' Không sao, cậu càng phát ra âm thanh, càng có nghĩa là cậu thân thiết với tôi.''

'' Ưm... Biết... Đã biết...'' Bạch Úy gật gật đầu.

Trên mặt đâu đâu cũng là sắc xuân, dần dần nhuộm đến cả phòng cũng đầy hương vị ái muội.

Nếu không phải có Thẩm Hác đỡ, e là cũng sớm co quắp ngã xuống đất rồi.

Thẩm Hác trên tay tăng thêm lực đạo, ánh mắt thân mật, ôn hòa như nước, '' Thích không?''

'' Nha... a....Thích... Rất thích...''

Thẩm Hác ánh mắt hơi trầm xuống, hầu kết lên xuống, vừa vặn buông Bạch Úy ra.

Sắc mặt lại ôn nhu như lúc đầu, '' Ngủ đi, tôi ở bên ngoài, có việc gì thì gọi tôi.''

Bạch Úy cũng coi như thở vào nhẹ nhõm, ngượng ngùng mà rũ mắt xuống: '' Vâng,''

—— Thẩm Hác nhẹ nhàng đóng cửa, nới lỏng cà vạt.

Một cuộc điện thoại liền đem thân phận Bạch Úy điều tra rõ ràng.

Không cha không mẹ, từ nhỏ đã ở viện mồ côi mà lớn lên, tốt nghiệp tại trường đại học C đại nổi danh.

Từ thời đại học tính cách đã lầm lì, không có bạn bè, chưa từng có người yêu.

Hừ... Vậy câu dẫn nam nhân vừa nãy là học ở đâu? Thẩm Hác chưa hề truy cứu quá nhiều.

Tự mình gọi một cuộc điện thoại tới giám đốc phòng nhân sự, thông báo một số công nhân không coi trọng kỷ luật tạm thời cách chức, lương cứ theo vậy mà phát.

Ngoài ra, hắn cũng cần một thư ký bên mình.

Còn có, năng lực Bạch Úy của bộ phận quảng cáo không tệ.

Mà Thẩm Hác lại cũng chưa nói cụ thể là năng lực ở phương diện nào.

17/04/2020