Ôm Một Bé Thỏ Nhỏ

Chương 4



Ngày hôm sau, Bạch Úy mơ mơ hồ hồ mà thăng chức thành thư ký theo bên người Thẩm Hác.

Thẩm Hác trước kia cũng có thư ký, tên là Carol.

Là một nữ nhân mỹ lệ, già giặn, làm người cao lãnh mà năng lực làm việc cũng mạnh đến kinh người.

Carol mang Bạch Úy đi làm quen hoàn cảnh cùng chức trách công nghiệp, làm chút nhiệm vụ giao tiếp.

Dù sao so với nhiều người chức vụ thư ký thiếp thân này trừ phụ trách sắp xếp lịch trình của chủ tịch ra thì ăn mặc, ở, đi lại cũng cần chăm sóc thỏa đáng.

Không có quy định thời gian làm việc, khi nào chủ tịch ra về lúc đó mới là giờ tan tầm của cậu.

Bạch Úy tuy rằng hướng nội, ít nói, nhưng rất chăm chỉ, chân thật, tất cả tiến hành coi như thuận lợi.

Dáng dấp khi làm việc thoạt nhìn rất khác so với lúc bình thường ôn hòa đáng yêu.

Thẩm Hác là một người vô cùng cuồng công tác, thời điểm xem văn kiện rất hay nhíu mày. Một khi đã bận rộn liền không biết thời gian là gì, luôn luôn quên ăn cơm.

Vừa bắt đầu, Bạch Úy cảm thấy năng lực của mình không sánh được với Carol, không có cách nào thay Thẩm Hác chia sẻ những công tác phiền não kia.

Đầu tiên là nghi ngờ tầm quan trọng của cái '' thư ký thiếp thân '' này, sau đó nhìn thấy Thẩm Hác làm việc đến không muốn mạng lại càng cảm thấy sự tồn tại của mình không hợp lý.

Ít nhất có thể nhắc nhở hắn ăn cơm đúng hạn, chú ý thân thể.

Đã mười một giờ đêm, so với lúc trước còn muộn hơn.

Nguyên một tòa nhà chỉ còn dư lại Thẩm Hác và Bạch Úy.

Phỏng chừng là hôm nay Thẩm Hác sẽ phải ở chỗ này qua đêm, Bạch Úy đã sớm thay hắn chuẩn bị quần áo cùng cà vạt cho ngày mai.

Thấy bữa ăn khuya đều đã nguội mà Thẩm Hác lại vẫn còn đắm chìm trong đống công việc khô khan kia.

Bạch Úy nhìn đến có chút đau lòng, không nhịn được nhắc nhở: '' Chủ tịch, thức ăn nguội rồi, để tôi giúp ngày hâm nóng.''

Thẩm Hác tầm mắt từ trên văn kiện ngước lên, liếc nhìn đồng hồ trên tay thấy thời gian đã trễ thế này cũng hơi kinh ngạc.

Cười với Bạch Úy nói xin lỗi: '' Không cần. Không chú ý đã mười một giờ, để tôi gọi tài xế đưa cậu về?''

Bạch Úy lắc đầu, luôn luôn khắc ghi trách nghiệm của một thư ký thiếp thân, thời gian tan làm phải đồng bộ với chủ tịch.

Chủ tịch còn đang khổ cực cậu làm sao có thể đi?

Nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào lúc nhìn lén chủ tịch đã bị phát hiện, hắn thấy mình không có việc gì nên mới cố ý nói như vậy? Nghĩ như thế Bạch Úy xấu hổ đỏ mặt.

Vì vậy mất tự nhiên cắn môi, ánh mắt chợt lóe lên: '' Không sao... Muộn đến đâu tôi cũng sẽ ở cùng ngài.''

Lời này truyền vào tai Thẩm Hác liền biến thành một ý tứ khác.

Thẩm Hác đặt bút máy xuống, tựa cười mà không cười nói, '' Lại đây.''

Bạch Úy không rõ vì sao, nhăn nhăn nhó nhó mà đi tới trước mặt Thẩm Hác, cái mông đột nhiên bị lòng bàn tay ấm áp bao bọc.

'' Ưm a... Chủ tịch...'' Bạch Úy nghi hoặc nhìn hắn, mấy ngày trước không phải chỉ tịch đã biểu đạt thân thiết rồi sao... Thẩm Hác lại một mặt thản nhiên, mắt nhìn thẳng vào Bạch Úy.

Tựa hồ như nhìn ra nghi ngờ của cậu, một bên tăng thêm lực đạo, một bên cười khổ nói, ''Ngoại trừ biểu đạt thân thiết thì nó cũng giúp tôi cảm thấy thả lỏng, như vậy sẽ không còn mệt nữa.''

Bạch Úy nhìn ra mệt mỏi trên mặt hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng, thử thăm dò hỏi: '' Thật sự... Có thể cho ngài thả lỏng sao?'' Thẩm Hác gật đầu, lại nói tiếp: '' Nếu như cảm thấy phiền thì... Tôi rất xin lỗi.''

Thẩm Hác làm bộ muốn thu tay, Bạch Úy đột nhiên lắc đầu.

Nhíu chặt mày không biết đang suy tư cái gì.

Lát sau, như là đã có quyết định, Bạch Úy chậm rãi xoay người, hai tay chống lên bàn làm việc, cái mông vểnh lên thật cao, hướng về phía Thẩm Hác.

Eo nhỏ phác họa ra một độ cong sắc tình, một bộ mặc người dâm loạn.

Thẩm Hác bụng dưới nóng lên, đũng quần phút chốc có chút phồng lên.

18/04/2020, Hôm nay nhà mất điện, mọi người thông cảm.