Omega Thủy Tinh

Chương 10: Kẻ đột nhập



Hắn đã nhìn thấy cậu, đã biết là cậu phát hiện ra hắn rồi. Trái tim nhỏ bé như ngọn đèn trước giông bão, cậu kìm lại nỗi sợ hãi tay nắm chặt điên thoại, không dám thở mạnh. Không đầy hai phút sau, chuông cảnh báo vang lên liên hồi, khiến cậu đã sợ lại càng hoảng hốt hơn. Cậu mím môi, điện thoại đã mở nhưng lại không biết gọi cho ai. Đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu lần mò trong đống quần áo của mình. Tiếng chuông cảnh báo đột ngột dừng lại, cậu nghe thấy có âm thanh gì đó rất nhỏ phía dưới lầu, hoảng hồn liền tiếp tục mò mẫm, lôi ra một tờ giấy đã nhàu nát. Cậu cẩn thận bấm từng con số, hy vọng rằng người bên kia sẽ bắt máy và tới đây cứu cậu. Một tiếng cạch phát ra trong không gian tĩnh lặng bao trùm, trái tim cậu hẫng đi một nhịp thêm một phần tuyệt vọng, hắn hình như đã phá được cửa rồi. Khóe mắt đã ướt đẫm từ lâu, cậu kìm nén tiếng nức nở, bấm gọi. Sau hai lần chuông thì người đó bắt máy, tiếng alo phát ra trong điện thoại khiến cậu giật mình luống cuống bấm nhỏ âm thanh lại, lại bất an mà lắng nghe xung quanh.

Tiếng bước chân rất khẽ từ từ dẫm lên từng bậc cầu thang khiến cậu sợ hãi khóc nấc lên, chỉ kịp nói vào điện thoại rằng "ông ơi, cứu con".

Cậu tắt máy, đưa tay bịt chặt miệng, cố gắng không để bất cứ âm thanh nào phát ra, cơ thể không nhịn được run lên.

Kẻ xa lạ kia từ từ dò xét từng phòng một, tiếng bước chân ngày càng gần khiến cậu giống như đang treo người lơ lửng bên vách đá dựng đứng, chưa chết nhưng sợ hãi cực độ.

Đã gần hai phút trôi qua từ lúc cậu tắt điện thoại, vẫn chưa có hồi âm gì từ người đó. Cạch một tiếng, cánh cửa phòng cậu bị đẩy ra nhẹ nhàng kéo theo một loạt tiếng kẽo kẹt, hắn đã tới, một bóng hình cao lớn màu đen đang từ từ tiến vào phòng, nhận ra mùi hương thoang thoảng trong phòng hắn biết mình đã tìm được đúng chỗ. Cậu nghe có người bước vào liền co người, cố gắng để bản thân mình nhỏ lại hết mức, tiếng nức nở bị bàn tay nhỏ chặn lại, không dám thở mạnh, nước mắt theo nỗi sợ tràn ra.

Chỉ là, hắn chưa kịp tìm kiếm bóng dáng cậu thì lại thêm một tiếng cảnh báo khác vang lên dưới phòng khách. Hắn bực bội ra khỏi phòng, bước nhanh về phía có cảnh báo. Cậu thấy hắn đi khỏi liền mở điện thoại ra xem, một dòng chữ hiện lên trên màn hình khiến cậu an tâm một chút.

"Cậu chủ, cố gắng tự bảo vệ bản thân. Tôi và chủ tịch 5p sau sẽ tới cứu cậu"

Cánh cửa phòng còn chưa đóng hẳn, cậu có suy nghĩ lớn mật, phải chạy sang nơi khác trốn. Nhìn đồng hồ trên điện thoại, 5p bây giờ giống như cả thế kỷ trôi qua vậy, gian nan mà mệt mỏi. Cậu hít một hơi từ từ đẩy nhẹ cánh cửa tủ đồ ra, cố gắng lắng nghe động tĩnh dưới lầu, chắc chắn rằng kẻ kia đang ở bên dưới xử lí cái chuông cảnh báo kêu dai dẳng, cậu chui ra. May mắn còn có tiếng chuông át đi tiếng mở cửa, cậu kìm nén run rẩy lao về một căn phòng nào đó rồi luống cuống tìm nơi trốn. Khuôn mặt trơn bóng ướt đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt điện thoại trong tay, đôi chân trần lấm lem rướm máu. Vừa kịp trốn đi, tiếng chuông cảnh báo dừng lại, kẻ kia cũng không còn kiên nhẫn nữa bước từng bước lên cầu thang rồi vào căn phòng nó đã trốn lúc trước, lục lọi tìm kiếm một hồi không thấy thứ mình cần, hắn chửi thề sau đó sang phòng khác tìm. Mùi hương omega mờ nhạt trong không khí khiến hắn như nhận ra gì đó, liền đi theo mùi hương này mà tìm kiếm. Rất nhanh, hắn đã đến rất gần với chỗ, của cậu.

Sợ hãi xen lẫn tuyệt vọng, cậu bật khóc, định rằng sẽ chấp nhận để hắn phát hiện nhưng khi nghĩ tới tiếp theo bản thân phải trải qua điều gì cậu lại sợ, co người đưa tay bịt miệng, chặn lại tiếng nấc. Phải làm sao đây, hoàn toàn không có một ai để giúp đỡ, cậu sẽ bị giết phải không. Mùi của hắn, mùi alpha thật ghê tởm, trừ bỏ mọi người ra (ý là người em ý tin tưởng) tất cả alpha còn lại đều là cầm thú, đều đáng sợ. Toàn thân run rẩy một trận dữ dội sau đó liền rơi vào hôn mê.

.....

Tới khi cậu tỉnh lại đã là gần trưa ngày hôm sau

Mơ màng khẽ cựa quậy thân mình, vẫn là cảm giác ấm áp mềm mại quen thuộc, nhưng một loạt những hình ảnh đáng sợ ùa về trong tâm trí khiến cậu ngồi bật dậy, khóe mắt lại đỏ lên. Tiếng khóc cửa cậu khiến mọi người bên ngoài chú ý tới. Cánh cửa bật mở cậu nắm chặt chăn trong tay sợ hãi nhìn ra cửa

"Mặc Mặc, con tỉnh rồi..." Ông nội Bạch bước vào, dịu dàng lên tiếng

"Ông ơi..." Cậu nhìn thấy ông vào liền vội vàng bước xuống, mặc kệ thân thể suy nhược, chạy tới ôm lấy ông. Tiếng khóc như xé lòng người khác lại vang lên "... Con sợ... Hắn thấy con... Hắn cầm dao nữa... Con tưởng mình chết rồi..."

"Không sao, có ông ở đây sẽ không ai làm con sợ nữa. Ngoan đừng khóc nữa, mắt sưng hết lên rồi" Ông đau lòng nhìn cậu, ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang kịch liệt run rẩy trong lòng mình mà dỗ dành

"Người đó..." cậu nhìn ông, cái kẻ mà đã theo dõi cậu suốt mấy ngày không biết ông có bắt được không

"Ông đã giao cho cảnh sát rồi. Hắn ta là alpha đang làm ở chỗ giao hàng, có lẽ thấy con ở một mình nên nhắm vào con đấy" Ông mỉm cười vỗ vỗ lưng cậu, kéo cậu về giường. Ông nói như vậy vì không muốn cậu lo nghĩ thêm chứ thực ra, hắn ta... đã chết rồi.

Không hề lo lắng bản thân vì giết người mà phải chịu tội, ông còn lấy chính lý do hắn đột nhập vào trong biệt thự là cơ sở, tất cả mọi hành động kể cả đánh hay giết người đều sẽ được xem xét là phòng vệ chính đáng. Hơn nữa, người bị hại lại là omega, cho nên, kẻ có tội là hắn.

"Tiểu Mặc, con còn mệt không, có khó chịu chỗ nào không? Có đói không?" Ông kéo cậu tới giường, đặt cậu nằm lại giường, ngữ điệu thập phần quan tâm

"Không còn mệt, cũng có chút đói" Cậu nằm xuống, hai tay nắm lấy chăn trên ngực nhìn ông, giọng điệu run run lại vì khóc quá nhiều mà khàn đặc

"Vậy con cứ nằm nghỉ chút đi, ông kêu người làm bát cháo cho con. Nhân tiện cũng muốn giới thiệu với con một người" Ông vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ đang siết cái chăn đến độ khớp tay trắng bệch kia, lại mỉm cười hiền từ

"..." Cậu gật nhẹ đầu, nhìn thấy ông đi khỏi mà có chút khó chịu, muốn vùng dậy chạy theo ông như toàn thân giống như bị rút cạn sức lực, mệt mỏi ra rời

Trong phòng hiện tại chỉ còn lại mình cậu, không gian yên lặng và trống vắng đến đáng sợ. Cậu đảo mắt nhìn ra xung quanh, cảnh vật xa lạ khiến cậu bối rối, nửa muốn chạy trốn nửa lại không dám, kết quả là trùm chặt chăn lên người, che cả đôi mắt ngấn nước, vầng trán trơn bóng đổ đầy mồ hôi

Một lát sau, ông trở lại phòng, theo sau còn có thêm một người nữa.

"Tiểu Mặc..." Ông bước vào phòng gọi cậu

"... Ông" cả cơ thể run rẩy lẩn trốn trong chăn khi nghe thấy tiếng ông liền bất giác ngồi bật dậy. Chờ ông ngồi xuống cạnh giường thì cậu lại bám lấy ông không buông

"Tiểu Mặc, bác sĩ tới khám cho con nè" Ông vỗ vỗ đầu cậu bật cười khi thấy chú bạch tuộc dính người mang tên Lâm Sơ Mặc

"Chào cậu, tôi là Bạch Xuyên" người đi phía sau ông, tay cầm một khay có bát cháo cùng một viên thuốc và một cốc nước. Bạch Xuyên có gương mặt thanh tú đẹp trai, lưng cao chân dài, vóc người cao ráo, tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng ngời, mặc áo blouse trắng, giọng nói lanh lảnh lộ ra cảm xúc vui vẻ. Anh đặt khay cháo xuống, bước tới bên giường mỉm cười với cậu

"..." Cậu nhìn anh, cảm nhận một chút mùi bạc hà thoang thoảng đâu đó, sau đó lại như một con đà điểu mà rúc rúc vào phía sau lưng ông như muốn giấu cái đầu của mình đi

"Sao vậy Mặc Mặc" Ông thấy cậu cứ sợ sệt mà tìm chỗ trốn liền lo lắng hỏi, cố gắng lôi cái đầu nhỏ của đà điểu Lâm Sơ Mặc ra mà hỏi

"A... Alpha... Con sợ..." Cậu tránh thoát khỏi tay ông, thấy ông không để cho mình trốn liền dứt khoát chui tọt vào chăn không chịu ra

Ông nhìn sang anh, vẻ mặt lo lắng chợt trầm xuống một mảnh đen kịt. Cậu chắc chắn bị ám ảnh buổi tối hôm qua nên mới bài xích alpha như vậy. Ông bất lực thở dài, Bạch Vũ với cậu bé này vốn là một đôi nhưng anh lại nhẫn tâm bỏ mặc cậu một mình, tự mình sung sướng mà đến ở với tình nhân, mất hết mặt mũi Bạch gia. Nếu lúc đầu anh không bỏ mặc cậu thì có lẽ cậu đã không gặp phải chuyện kinh khủng này

"Xuyên, cố gắng thử nói chuyện với nó, ông đi gọi thằng chết tiệt kia" Ông vỗ vỗ vài đụn chăn chỗ cậu nằm rồi đi ra ngoài

"..." Anh nhìn đụn chăn, khóe miệng rất nhanh liền kéo lên một đường nham hiểm "Ây zô, cháo ngon quá. Sao không thấy ai ăn thế này?"

"Anh..." đụn chăn động đậy, sau đó cậu vùng chăn ra, nhìn anh tức giận, lại đưa hai cánh tay trắng nõn nhận lấy bát cháo mà anh đang đưa

"Chào em, em tên là gì nào?" Bạch Xuyên nhìn cậu bé trước mặt khóe mắt hơi cong, miệng mỉm cười dáng vẻ ôn nhu mà nhẹ nhàng quan tâm

"Tôi... Tôi là Sơ Mặc..." Cậu nhìn anh, bởi vì da mặt mỏng, hai má lập tức ửng lên vì ngại. Không phải tự nhiên thích anh hay làm sao đó mà đỏ mặt, chỉ bởi vì thái độ của cậu với anh có hơi sai sai, rõ ràng sợ anh nhưng vì đói nên mới chịu nói chuyện

"Được rồi Sơ Mặc, trước tiên em cứ ăn chút cháo rồi uống thuốc, sau đó anh sẽ khám qua cho em" Bạch Xuyên đưa tay tính xoa đầu nó liền bị nó tránh né, anh không tức giận chỉ bật cười mà nhắc nhở, tay đưa thìa cho cậu " Em đừng có lùi nữa nếu không cả em và bát cháo sẽ lăn xuống giường mất"

"..." Cậu trừng đôi mắt to tròn trong sáng lên nhìn anh, hai má thêm một tầng ửng đỏ