On A Yacht: Vượt Qua Màn Sương

Chương 2



1 giờ 15 phút chiều.

Tero cất hành lý vào góc phòng, thở hắt ra một hơi mệt mỏi. Mái tóc vàng của cậu ta bết lại vì mồ hôi. Thêm nữa là việc ngồi tàu hỏa suốt một quãng đường dài khiến lưng cậu ê ẩm và có dấu hiệu thoái hóa. Tero là linh hồn bất tán của một chú chó vàng do cô bé tên May nuôi. Cậu ta chết vì bệnh parvo (viêm ruột truyền nhiễm). Tuy nhiên, Tero lại không yên tâm về cô chủ nhỏ, người luôn phải ở nhà một mình với những bảo mẫu khó tính, trong khi bố mẹ cô bé đi làm xa. Vậy nên anh ta đã trở về và chăm sóc May dưới danh nghĩa một người chăm trẻ mới.

Tero nhìn hai đứa nhóc đang dấm dúi kẹo trong túi, cười nói rúc rích. Bé gái lớn tầm mười tuổi, chính là May, có mái tóc nâu dài cột hai bên và đôi mắt xanh biếc, mặc chiếc váy phồng màu hồng nhạt, thề thốt rằng sẽ đọc hết cuốn truyện tranh vừa mua ở gần cảng chỉ trong hôm nay. Cô bé nhỏ hơn một chút là Kristia, khoảng tám tuổi, mặc váy màu đỏ tươi và đeo chiếc mũ nồi thắt nơ, nhưng trông phong thái có vẻ điềm tĩnh hơn. Cô bé này lại khá nổi bật với mái tóc màu trắng ngà cắt ngắn và đôi con người màu vàng kim. Hai đứa trẻ đang xem sơ đồ của con tàu, háo hứng được khám phá từng ngóc ngách của nó. Tero nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm. Anh ta mở vali, lôi quần áo ra và bắt đầu gấp cẩn thận, sắp xếp từng chiếc một vào tủ.

Cả ba người bọn họ không phải người dân của thủ đô Cosstania, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Tero đã rút trúng giải nhất trò bốc thăm và có được tấm vé dành cho gia đình. Phải biết, Cosstania không phải nơi mà ai muốn đến là đến. Nơi này là trung tâm quốc gia Zert, nơi sở hữu nền văn minh hiện đại phát triển bậc nhất Tây Vực. Nổi tiếng với tàu bay không người lái và vũ khí quân sự tiên tiến. Xung quanh Cosstania là bức tường thành cao ba mươi mét, rộng mười mét, ngăn cách Cosstania với bên ngoài. Việc nhập cư vào Cosstania rất khó, cần có địa vị, tiềm lực tài chính, sức ảnh hưởng nhất định và giấy giới thiệu từ quan chức cấp cao. Ngay cả du lịch cũng chỉ hạn chế trong bảy ngày.

Đồ ở Cosstania phải nói cực kỳ đắt đỏ, mới đến đây được hai ngày thôi mà Tero đã phải chi gần mười lăm mac, bằng tiền ăn nửa tháng ở thành phố Rottane. May mắn thay, chuyến du lịch lần này được Gabriel bao trọn vẹn ăn ở nên cả nhóm Tero mới dám đi, chứ không thì chắc chỉ còn nước bán lại vé.

Như đã đề cập trước đó, du thuyền này có mười lăm tầng, có tổng cộng năm khu dân cư, phân chia theo sở thích và nhu cầu của hành khách. Trong đó bao gồm hai mươi bảy nhà hàng, sáu hồ bơi, một nhà hát cùng vài khu vui chơi. Ba tầng dưới cùng là khu sinh hoạt chung, có phòng gym, rạp chiếu phim, trung tâm mua sắm. V. V. Từ tầng bốn đến tầng mười là chủ yếu là phòng của khách. Tầng mười một là khu tụ tập của giới thượng lưu, tầng mười hai đến mười bốn là dành cho khách Vip. Nguyên tầng mười lăm là không gian riêng của Gabriel.

Đúng hai giờ, tiếng còi tàu vang lên inh ỏi, báo hiệu việc tàu sắp rời bến. Chuyến du lịch ba ngày hai đêm cũng chính thức bắt đầu.

Căn phòng của nhóm Tero là phòng bình dân nằm trên tầng năm, rộng vừa phải, có hai giường đơn và đầy đủ đồ dùng tiện nghi. Ngoài ra còn có một phòng tắm và một ban công thoáng mát.

Kristia ngồi lên chiếc giường gần cửa ra vào, giở một tờ báo, trang nhất của nó in hình chiếc du thuyền và cả chân dung Gabriel. Kristia soi đi soi lại tấm chân dung, con bé trầm ngâm một hồi rồi nói:

"Quái lạ, trông anh chàng này quen quá.. như kiểu từng gặp ở đâu đó rồi thì phải.."

"Lại chả, tên đó lên tv suốt mà. Không quen mới lạ ấy."

Tero vừa gấp quần áo vừa trả lời.

Kristia vẫn nhìn chăm chăm vào tờ báo. Đột nhiên, May chồm tới và lay vai cô bé:

"Này này! Hay là chúng ta xuống tầng hai đi! Chỗ đó có trung tâm mua sắm và khu vui chơi nữa á!"

Tero bỗng rùng mình. Cậu nhẩm tính số tiền sẽ tiêu xài trong ba ngày tới, rồi ngẩn người, sau đó lại lắc đầu để sốc lại tinh thần. Tero mang theo khoảng hai trăm mac. Ở thành phố Rottane thì đây là một số tiền lớn, nhưng với Cosstania thì không. Phòng nghỉ và ăn uống bữa chính sẽ được miễn phí, nhưng ngoài vụ đó ra thì khả năng cao vẫn phải trả cho những dịch vụ khác. Họ sẽ cần tầm năm mươi mác để ăn uống bên ngoài nếu cần, hai mươi mac làm phí đi về, rồi tiền dịch vụ, tiền tip, các chi phí phát sinh khác, vân vân mây mây. Tero lại rùng mình lần nữa.

Phía bên kia, May vẫn tíu tít muốn rủ Kristia đi cho bằng được.

Tero thở dài. Chà, xem ra việc đổ tiền vào dịch vụ giải trí cũng là điều không thể tránh khỏi.

(Giá trị tiền ở quốc gia Zert: 1 xu = 10 Dan, 10 Dan = 1 Mac)

Sau khi cất gọn đồ đạc vào tủ, Tero dẫn theo hai đứa trẻ xuống tầng.

Thang máy vừa mở, May và Kristia đã háo hức chạy ra ngoài.

"Này chậm thôi!"

Tero vội vàng gọi với theo sau.