On A Yacht: Vượt Qua Màn Sương

Chương 3



Đến với tầng hai của chiếc du thuyền tráng lệ, cả nhóm ngay lập tức được chào đón bởi một bức tranh toàn cảnh đầy ngoạn mục. Các cửa sổ mở rộng mang tới một tầm nhìn không bị cản trở ra đại dương xanh đầy mê hoặc, trải dài đến ngút tầm mắt. Sự lên xuống nhịp nhàng của những con sóng tạo ra một nhịp điệu dịu dàng, như tô điểm thêm cho bầu không khí thanh bình.

Ngay phía trước là khoảng trời bao la vô tận, được tạo điểm nhấn bởi những đám mây trắng bồng bềnh uể oải trôi lờ lững. Thỉnh thoảng có một vài con hải âu bay vút qua, vươn đôi cánh sải rộng đón gió.

Ở bên phải, ta có thể nhìn thấy trung tâm mua sắm sầm uất và nhộn nhịp. Màu sắc rực rỡ của vô số các cửa hàng tương phản rồi trộn lẫn vô cùng hút mắt. Những du khách đi lại rộn ràng, họ mải mê mua sắm, nói chuyện, cười đùa, tất cả cùng tạo nên một bầu không khí sôi động.

May thích thú tới mức dậm chẫn:

"Tuyệt quá tuyệt quá! Lâu lắm rồi em mới được đi du lịch!"

Con bé nhanh chóng kéo hai người chạy tới khu vui chơi gần đó.

"Chà.. nơi này rộng thật đấy.."

Tero vừa đi vừa cảm thán. Xung quanh cả nhóm là những tiếng cười ồn ào thích thú của trẻ con đan xen với những tiếng nhắc nhở lo lắng của người lớn. Bên phải là khu cầu trượt, bên trái là nhà bóng, phía trên là nhà cao su, rồi đằng xa kia là cái gì gì nữa. Gần chỗ cả nhóm đứng còn có một dãy những máy gắp thú.

"Ui chu choaaa!"

May nhanh chóng chạy tới một cái máy. Hết nhìn những con gấu bông đủ màu sắc, cô bé lại quay sang nhìn Tero với đôi mắt lấp lánh. Anh chàng thở dài, nhìn qua bảng giá: Một dan một xu.

Vì là lần đầu được chơi thỏa thích nên hai cô bé cực kỳ hưng phấn.

Tero chỉ còn cách đi theo hai đứa.

"Anh đừng đứng đó mãi thế! Mau tham gia đi!"

May leo lên cầu trượt, gọi với xuống.

"Không, lớn rồi.. ai lại tham gia mấy trò.."

Tero khoanh tay lại, phô ra cái dáng vẻ "người trưởng thành". Đúng là có phản kháng, nhưng tiếc là không đáng kể..

"Oa!"

Chẳng mấy chốc, người ta nhìn thấy ba thanh niên ôm nhau lao xuống từ chiếc cầu trượt khổng lồ. Gió tốc lên làm mặt ai nấy bẹo hình bẹo dạng. Sau đó cả đám rủ nhau vào nhà băng, lạnh muốn đột quỵ mà ai nấy đều cố rặn ra cười. May kéo chiếc xe trượt tuyết lên dốc rồi lao xuống, Kristia đắp một con người tuyết nhỏ, còn Tero thì co ro trong góc.

Khoảng hai tiếng sau, nhóm Tero đã thử hết các thể loại trò, vừa đi vừa cười, trên tay ôm đầy chiến lợi phẩm của trò bắn súng. May cầm cây kẹo bông, mặt đầy vẻ thán phục:

"Em không ngờ anh chơi bắn súng giỏi thế!"

Anh chàng được dịp phổng mũi, "Chuyện nhỏ, bắn súng là tài anh đây mà!"

"Khi nào chúng ta lại tới đây tiếp nhé?"

"Chà, muốn tới đây lần nữa hả? Chắc chuyện Kristia đạt điểm tuyệt đối môn toán còn khả thi hơn ấy."

Cả hai cùng bật cười. Nhưng rồi..

"Kristia?"

Tero quay đầu lại, sững sờ.

Kristia không đi theo bọn họ..

- ---

Tiếng xả nước phát ra từ phòng vệ sinh, Kristia xốc lại váy rồi chạy ra.

"Đã bảo chờ người ta rồi mà, lại biến đâu mất rồi."

Cô bé mặt nhăn mày nhó ngó nghiêng xung quanh: Hoàn toàn là những gương mặt lạ lẫm.

Kristia cố gắng tìm Tero và May, nhưng nơi này rộng như vậy, càng đi, em chỉ càng cảm thấy xa lạ.

Cuối cùng, cô bé quyết định mặc kệ, sáng suốt ra mà nói thì việc tìm kiếm cũng không cần thiết, cùng lắm là hỏi đường ra thang máy, lên tầng năm rồi tìm về phòng nghỉ là được.

Trong lúc vừa đi vừa nghĩ, Kristia vô tình va phải một người đàn ông. Ông ta cao lớn, mặc bộ đồ đen có vẻ không vừa với cái bụng quá cỡ. Mái tóc hắn xoăn xoăn kết hợp cùng bộ râu quai nón, ôm trọn gần như là cả khuôn mặt núng nính. Người đàn ông đang mải nghe điện thoại, quay đầu nhìn Kristia, sắc mặt lộ rõ vẻ cáu kỉnh và trịch thượng.

"Con nhỏ chết tiệt! Không biết nhìn đường hả?"

"A.. cháu xin lỗi."

"Chậc, đúng là thứ thường dân hạ đẳng, làm bẩn cả bộ đồ của ông!"

Hắn ta phủi áo, tức giận bỏ đi.

Kristia thấy mà khờ người.. Có vẻ gã ta là một kẻ thuộc giới thượng lưu hay đại loại vậy..

"Bộ người giàu đều vô ý thức như vậy hết hả.."

Em lẩm bẩm, mắt vẫn dõi theo bộ dạng người đàn ông.

Đột nhiên, một tiếng gọi lớn vang lên từ phía sau.

"Kristia!"

Cô bé quay đầu lại, Tero và May đang hoảng hốt, tóc tai bù xù chạy về phía em. Tero túm lấy em và lắc đi lắc lại hệt như một kẻ điên:

"Cái con bé này! Tự nhiên biến mất làm người ta lo muốn chết!"

"Em đi vệ sinh!"

Kristia vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên đáp. Nhưng Tero và May thì không. Cả hai song kiếm hợp bích xổ ra một tràng, khiến Kristia cảm thấy chỉ muốn vít miệng họ lại.

Mười lăm phút sau, ba người đã trở lại phòng. Tero nằm trên giường mở tivi, nghiền ngẫm món khoai tây lát, May thì chăm chú đọc cuốn truyện đã mua trước đó, Kristia bận tô tô vẽ vẽ những nét nguệch ngoạc trang trí lại quyển sổ nhật ký.

Chẳng mấy chốc mà đến giờ ăn tối.