On A Yacht: Vượt Qua Màn Sương

Chương 8



"Thật sao?"

Maris nhìn cô bé bằng ánh mắt biết ơn sâu sắc, có vẻ lại sắp bật khóc vì xúc động.

Đúng là một cô nàng mau nước mắt..

Bất đắc dĩ, Tero đành để Maris ở lại. Cô gái ngủ riêng một giường, hai đứa trẻ ngủ riêng một giường. Anh chàng tội nghiệp phải trải nệm nằm xuống sàn nhà.

"Chậc, mới đêm đầu tiên đã mất chỗ ngủ rồi."

Trong màn đêm tĩnh mịch, ta nghe vang lên đâu đó một âm thanh đầy ai oán..

Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi lên người Maris. Cô tỉnh dậy.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Maris cảm thấy yên bình đến lạ. Đáng nhẽ giờ này phải có cả chục người lao vào phòng cô, cằn nhằn cô về đủ thứ lễ nghi quy củ. Sau đó là thúc cô đến các lớp học múa, học đàn.. Mỗi ngày của cô đều bận rộn đến mức khiến cô ngộp thở. Một giây phút bình yên đối với cô cũng trở nên xa vời.

Maris lặng lẽ nhìn xung quanh. Căn phòng bình dân này chẳng có gì đặc biệt. Thậm chí nó còn không to bằng nửa phòng của cô nữa.

"Maris?"

Cô gái giật mình, quay sang bên cạnh. Dưới sàn nhà, Tero vừa tỉnh dậy. Anh ta ngái ngủ, nói với giọng mệt mỏi.

"Có chuyện gì sao?"

Maris lắc đầu và mỉm cười. "Không có gì.."

Trên tầng 15, Gabriel đang ở trong phòng. Anh ta đã ăn sáng xong, lặng lẽ ngồi trước một tấm canvas, một tay cầm khay màu, một tay cầm cọ. Gabriel mặc chiếc áo sơ mi trắng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của một chính trị gia lạnh lùng trước đó. Trông anh ta bây giờ tựa như một thiếu niên đơn thuần, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm như đã thấu hết cái lạnh của đời người.

Cửa sổ lớn trong phòng để mở, đón những đợt gió biển mát lạnh ùa vào, hất tung tấm rèm trắng. Bên ngoài, tiếng sóng xô vào mạn tàu đều đều, xen lẫn cùng tiếng hải âu vỗ cánh, chúng tạo nên một bản nhạc nền giữa không gian thơ mộng yên bình..

Từ ngoài cửa sổ, một quả bóng đen lơ lửng kì lạ bay vào. Nó to tầm nắm tay, có một con mắt lớn chính giữa, trông hệt như một chiếc camera. Nó bay đến gần Gabriel..

Quả bóng ghé sát lại, nhìn về phía bức tranh. Nó đã rất nhiều lần thấy Gabriel vẽ. Không có gì ngạc nhiên, bức tranh này giống hệt với những bức tranh khác nó từng thấy: Cùng vẽ một cô gái. Thiếu nữ trong tranh tựa như một đóa hoa rạng rỡ, dung mạo tỏa sáng, vẻ đẹp thanh tao say đắm lòng người. Nước da trắng hồng làm nổi bật lên đôi mắt màu đỏ rượu, cùng với đó là hình vẽ hoa bốn cánh dưới khóe mắt phải, càng làm tăng thêm sự yêu kiều mị hoặc. Cô hướng mặt về phía trước, mỉm cười đầy sức sống. Mái tóc màu trắng ngà xõa ra trước ngực, phủ xuống bộ váy đỏ, xoăn thành từng lọn, bồng bềnh như những đám mây.

Quả cầu nhỏ bỗng phát ra một giọng nói. Là giọng của Ruei. Quả bóng này là một phương tiện liên lạc do Gabriel tạo ra.

"Ngài lại vẽ 'phu nhân' đó à?"

Gabriel không trả lời, tay vẫn phết chiếc cọ đều đều lên tấm canvas, không nhìn quả cầu lấy một cái.

"Từ bao giờ mà cậu được phép vào phòng ta tự tiện vậy nhỉ?"

"Sếp đừng để bụng mà. Em có tin tốt cho sếp đây!"

Bên kia quả cầu, Ruei vừa bước vào thang máy, bên cạnh anh là Rose. Cả hai bấm nút xuống tầng ba.

"Ồ? Nói ta nghe xem." Gabriel mỉm cười, đôi mắt vẫn tập trung vào bức tranh.

* * *

"Các em chú ý nhé! Việc sơ cứu kịp thời cho các nạn nhân đuối nước rất quan trọng. Nếu sơ cứu không đúng cách có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường đó." Một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉn chu, đứng trên trên bục giảng, mỉm cười với những học viên bên dưới. Nhanh 𝙢à không có quảng cáo, chờ gì 𝐭ì𝙢 nga𝑦 ⩵ 𝐭𝙧 ù𝙢𝐭𝙧u𝑦ện.𝙫n ⩵

Hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi Maris được tiếp xúc với những thứ thuộc tầng lớp bình dân. Trông cô nàng có vẻ rất hào hứng. Nghe nói trên tầng ba sẽ tổ chức khá nhiều sự kiện mới, nên Maris đã liên tục nài nì với Tero để được đi "khám phá" cùng cả nhóm. Thoạt tiên, bộ não Tero còn chịu hoạt động và suy nghĩ, hoàn toàn không đồng ý. Nhưng vì cái tính có hiếu với gái không bỏ được, thế là chỉ cần hai chữ "làm ơn" dẻo quẹo từ Maris, anh ta đã gật đầu cái rụp.

Sau khi ăn sáng tại nhà hàng được chỉ định, bốn người đi thang máy xuống tầng ba. Những sự kiện chính trên tầng ba được tổ chức tại khu trung tâm, trong đó nổi bật là các chương trình truyền bá kiến thức như lớp nấu ăn, lớp phòng cháy chữa cháy, lớp kỹ năng sinh tồn ngoài thiên nhiên hoang dã.. Lúc đi ngang qua các lớp học ấy, ông bố trẻ Tero bỗng chợt nảy ra một sáng kiến mà anh ta nghĩ là trên cả tuyệt vời.

May, Kristia và Maris hiện tại bị kẹt trong một lớp học sơ cứu đuối nước. Tại sao lại là sơ cứu đuối nước ấy hả? Vì đơn giản là khi nảy ra ý tưởng ấy, lớp học gần họ nhất chính là lớp học này. Trong khi đó, Tero lại nhởn nhở uống cà phê ở quán đối diện, ôm theo bé chó Jury, cực kỳ tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã bình yên hiếm có.

"Tức thật chứ! Bảo đưa người ta đi chơi cơ mà!"

May phụng phịu, tức giận vì nghĩ bị Tero lừa. Maris đành cố gắng an ủi cô bé.

"Chị nghĩ học mấy cái này cũng không tệ lắm.."

Cả ba đang phải thực hành động tác ấn tim cho người đuối nước. May điên cuồng ấn ấn, gương mặt tràn ngập sự phẫn nộ, trông chả có vẻ gì là muốn cứu người cả. Maris hết cách, cô chỉ sang Kristia bên cạnh, nói với May.

"Em xem này.. Trông Kristia nghiêm túc chưa kìa!" Maris nhìn Kristia đang chăm chú ấn tim cho hình nhân, đánh giá cao tinh thần học hỏi của cô bé.

Đột nhiên, Kristia dừng lại. Cô bé im lặng quan sát hình nhân một lát, rồi giơ tay, tát vào mặt nó một cái "Bép". Cái tát khiến da đầu của hình nhân tuột ra, lộ hết bộ khung xương bên trong.

"Hả?" Maris đứng hình. Giáo viên cũng đứng hình.

Khi những người khác nháo nhào chạy tới "cấp cứu" cho hình nhân, Kristia lại rất bình tình, phàn nàn với May đang ôm bụng cười giòn giã:

"Em mới đánh có một cái mà nó đã lòi cả bộ mặt thật rồi."

* * *