On A Yacht: Vượt Qua Màn Sương

Chương 7



Bên phía nhóm Tero, cô gái cựa mình tỉnh dậy.

"A, chị ấy tỉnh rồi!"

May reo lên thông báo.

Tero và Kristia đang chải lông cho chú chó nhỏ của Maris. May vừa dứt lời, cả hai liền phi như bay tới chỗ cô gái.

Maris có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn xung quanh. Song, như chợt nhận ra điều gì đó, cô nàng bỗng hét lên, túm lấy chăn che người lại:

"Ahhh! Bớ người ta! Các người là ai vậy hả? Sao lại bắt cóc tôi?"

Tero, May và Kristia đồng loạt nhìn nhau, cả ba bĩu mỗi.

"Đúng thật là làm ơn mắc oán.."

Sau khi May giải thích lại mọi chuyện, Maris mới có vẻ bình tĩnh lại, nhưng cô nàng vẫn không chút buông lỏng cảnh giác.

"Thực sự sẽ không làm gì tôi đấy chứ?"

Kristia im lặng, nhìn cô gái với đôi mắt đầy phán xét..

".. Được rồi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Sao cô lại say mèm rồi xỉu lên xỉu xuống ở hành lang thế? Cô có biết bây giờ là mấy giờ không hả? Người thân của cô sẽ lo lắng đấy."

Như một thói quen, Tero lại bắt đầu chất vấn và giảng giải cho cô gái về tác hại của việc la cà một mình vào buổi tối.

"Anh ta cứ y như bà mẹ già ấy nhỉ?"

Maris lầm bầm với hai đứa trẻ bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến anh chàng đang nói liến thoắng. Kristia và May cũng chỉ lặng lẽ gật đầu công nhận.

Cuối cùng, vẫn là Kristia phải lên tiếng ngăn Tero lại.

"Ờm.. em nghĩ chúng ta nên để chị ấy nói.."

Tero khựng lại, dường như anh ta vừa nhận ra mình nói quá lố, rất nhanh liền ngậm miệng.

Maris bắt đầu kể về bản thân.

Cô ấy là cháu gái của Burkan Da Seryan, vừa tròn hai mươi tuổi, gọi lão Burkan bằng bác. Maris mất bố mẹ trong một vụ hỏa hoạn năm cô lên bảy. Sau đó, lão Burkan là người nhận nuôi cô.

"Ngay từ đầu, tôi đã không muốn tham gia chuyến đi này."

Gương mặt Maris đầy vẻ buồn bực, cô ôm chú chó nhỏ trong lòng, nhìn nó đầy ai oán.

"Tại sao vậy?" Tero hơi ngạc nhiên. Bình thường, giới nhà giàu sẽ cố gắng tham gia những cuộc gặp gỡ mà họ cho là có thể duy trì các mối quan hệ liên quan đến lợi ích.

"Thường dân các người không hiểu nổi đâu.." Maris nghẹn giọng "Sinh ra trong một gia đình chính trị, chính là trở thành một con cờ chính trị."

Maris dần dần mất kiểm soát. Thậm chí Kristia còn cảm nhận được rõ ràng sự phẫn uất trong giọng điệu cô gái.

"Lũ chính trị gia kia là bọn giả tạo, hai mặt, thất nhân thất đức! Lão Burkan đó có gì tốt đẹp chứ? Lão tưởng tôi là con ngu, con đần, lão cho rằng tôi không biết những gì lão làm với gia đình tôi!"

Những người khác chỉ có thể nuốt nước bọt, im lặng nhìn Maris. Cô gái gần như bộc phát, giống như giọt nước tràn ly. Từng giọt lệ trào ra khỏi khóe mắt.

"Năm ấy.. Cha tôi có được bằng chứng lão ta tham nhũng và môi giới mại dâm, lão liền rắp tâm lên kế hoạch thiêu chết cả nhà tôi rồi dàn dựng như một vụ tai nạn.." Maris nức nở khóc. Mọi người chết lặng, trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng, nhưng tất cả chỉ có thể im lặng và đồng cảm với cô gái trẻ. "Không những vậy, lão còn cố ý chừa tôi lại để nhận nuôi, vừa muốn đánh bóng bộ mặt lương thiện giả tạo, vừa muốn nuôi tôi thành quân cờ chính trị!"

"Việc tôi tham gia chuyến đi cũng là ý của lão. Lão muốn tôi liên hôn với tên Gabriel để duy trì thế lực cho lão!"

Cô gái nghiến răng nghiến lợi, sự phẫn nộ hiện rõ tới mức tưởng chừng có thể chạm vào được. Tero nhướn mày, còn Kristia thì huých nhẹ vào vai May.

"Gabriel? Có phải là chủ nhân con tàu này không?"

May gật đầu. Kristia khó hiểu, không nén được mà cười thầm:

"Mặc dù là hôn nhân chính trị nhưng mà phải công nhận gã đó giàu ác. Ngoại hình cũng đẹp trai sáng sủa. Đâu thiệt lắm nhỉ? Phải em em cưới lẹ."

"Này!" Tero trừng mắt đe dọa, con bé mới vội vàng nín lại.

Maris sùi sụt, thở dài. Cô vuốt ve chú chó nhỏ của mình.

"Với lại.. tôi cũng không muốn gả cho ông chú hơn ba chục tuổi chút nào."

May có vẻ ngạc nhiên, "Hả? Hơn ba mươi tuổi rồi á? Thấy anh ta trẻ lắm mà."

Kristia gật gù công nhận, "Đúng vậy, cái mặt đó em tưởng hai lăm, hai sáu là cùng.."

Tero cạn lời với hai đứa trẻ. Anh ta hắng giọng, chỉ đành hỏi tiếp:

"Chà.. Vậy ý tên Gabriel đó thế nào?"

"Hắn từ chối rồi.. Nghe nói là vì hắn sợ phụ nữ sẽ cản trở đường công danh của hắn."

"Cũng.. khốn nạn nhỉ?" May âm thầm đánh giá.

Sau đó, bốn người rơi vào trầm mặc.

"Cô không định quay lại đó sao?" Tero ngập ngừng hỏi. Anh liếc nhìn đồng hồ: 11 giờ rồi. Còn phải cho tụi nhỏ đi ngủ nữa.

Maris lắc đầu nguầy nguậy, giọng đầy vẻ ấm ức:

"Tôi chính là trốn khỏi đó đấy. Giờ anh bảo tôi về là về à?"

Tero chần chừ. Thực tế mà nói, giữ Maris ở lại không khác gì ôm một quả bom nổ chậm. Cô ta đã ra khỏi khu vip mà không có sự giám sát cũng như không cho ai biết. Chắc hẳn bây giờ người thân của cô cũng đã phát hiện ra sự biến mất bất thường của con báo này rồi. Giả sử lũ người đó mà lùng sục ra cô ta đang ở chỗ họ.. có khi nào cả đám bị gán cái danh bắt cóc không?

Tero rùng mình, anh ta xoa hai bắp tay nổi đầy da gà. Nhưng May đã nhanh chóng đề nghị.

"Nếu không thể trở về thì chị cứ ở lại đây cũng được."

Con bé này, có biết mình vừa nói gì không?