On A Yacht: Vượt Qua Màn Sương

Chương 6



Cô gái được May và Kristia giúp cởi bớt áo ngoài, dùng khăn ướt chườm trán và rót thêm một cốc nước. Xong xuôi, hai đứa trẻ ngồi xuống bên cạnh giường, tỉ mỉ quan sát cô gái đang thiêm thiếp ngủ. Trông cô ta khá xinh xắn, gương mặt trang điểm đậm theo kiểu nổi loạn, quầng mắt hơi sưng cùng hàng mi dài rủ xuống, vẫn còn hơi ươn ướt như thể vừa trải qua một trận nước mắt. Mái tóc xoăn vàng óng của cô vốn được cột đuôi ngựa, nhưng để thoải mái thì Kristia đã tháo nó ra, đằng trước còn đính một chiếc nơ tím xinh xinh cùng háng tá những kẹp tóc sặc sỡ khác. Người cô gái nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, dẫu dùng quạt phẩy bớt cũng không đỡ được.

"Chị cá 1 dan là nàng này vừa thất tình!"

May cười tủm tỉm, chơi với chú chó nhỏ của cô gái. Cô bé thấy nó đeo một chiếc vòng cổ bằng vàng, có khắc tên: "Jury".

"Quào, thì ra tên của bé là Judy hả? Quả là một cái tên đáng yêu."

May thích thú cọ trán với chú chó. Nó nghịch ngợm liếm lên mũi cô bé.

Trong khi đó, Kristia lại cau mày:

"Em cá 1 mac cô ta là người của khu thượng lưu."

"Hả?"

May khó hiểu nhìn Kristia, nhưng rồi lại nhìn xuống cô gái và nhận ra vấn đề. Từng chiếc quần chiếc áo đắp lên cô gái đó đều là loại hàng hiệu đắt đỏ, chúng là những mẫu thiết kế riêng dành cho người giàu. Hơn nữa, dưới góc áo còn có may cả một cái tên: "Maris Da Seryan"

"Seryan?"

Kristia giật nảy mình khi một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau cô bé. Tero đã thay xong quần áo, anh ta nhìn cô gái với một vẻ săm soi.

"Anh biết cô gái này hả?", May hỏi.

Tero khẽ lắc đầu.

"Không. Nhưng anh biết dòng họ Seryan. Đó là gia tộc kinh doanh lâu đời ở Cosstania. Là một thế gia có tiếng đấy."

Cô gái đang nằm bỗng cựa mình, lật người sang một bên. Tức thì, một chiếc khuy cài áo rơi ra từ trong túi cô. Tero nhanh chóng nhận ra, đó là một chiếc huy hiệu tròn in hình hoa thược dược đỏ.

Kristia có vẻ hớn hở, nháy mắt với May. "Em thắng 1 mac nhé."

* * *

Một chiếc thang máy dừng lại ở tầng 11, cửa bật mở, một đôi nam nữ bước ra: Ruei và Rose.

Ruei vòng tay qua sau đầu, vừa đi vừa than vãn:

"Bận tới bận lui cả ngày cuối cùng cũng hết giờ làm việc. Hôm nào cũng như con trâu hồng hộc hồng hộc ấy. Đến cuối tháng mà còn bị trừ lương nữa thì chắc ta tăng xông mất!"

Rose mở gương, dặm lại son môi, "Gớm, ông anh làm được bao nhiêu mà than lắm thế? Hôm qua còn nhậu say quắc cần câu rồi nằm ngủ luôn ở công ty. Sếp mà biết thì anh chuẩn bị cuốn gói ra đảo là vừa."

"Chậc, lo gì chứ~Chỉ cần sếp không biết là được mà."

Ruei cười đắc ý, nhưng rồi mặt anh ta lại nghệt ra, giọng thăm dò.

"Cô sẽ không nói với sếp.. đúng không?"

Rose liếc anh ta một cái rồi cười đầy xảo quyệt, không nói gì, đi thẳng. Ruei rớt mồ hôi hột, vội vã đuổi theo. "Này, cô không định nói đấy chứ?"

Đột nhiên, ở ngã tư hành lang đằng trước có vài bóng đen vụt qua.

"Ai vậy?"

Rose cau mày, đứng khựng lại. Cô thề rằng mình không bị hoa mắt.

"Anh có trông thấy bóng người vừa nãy không?"

Ruei bên cạnh gật đầu. "Thấy."

Hai người chạm mắt nhau ra hiệu, dù không ai lên tiếng nhưng tất cả đều hiểu ý.

Trên hành lang, ba người mặc đồ đen lao đi vun vút. Họ rẽ trái, rẽ phải, cuối cùng dừng chân trước một căn phòng. Trước cửa đề rõ hai chữ lớn "Phòng kho", bên dưới là một dòng nhỏ hơn "Không phận sự miễn vào".

Người cao nhất rút từ trong túi áo ra một cái kẹp giấy nhỏ, bẻ thẳng rồi tra vào ổ khóa. Một tiếng cạch vang lên, ổ khóa mở ra. Đám người lẻn vào trong, không quên khép cửa lại.

Trong phòng kho đặt rất nhiều đồ, hộp to hộp nhỏ, chủ yếu là các dụng cụ máy móc sửa chữa, bên cạnh còn có mấy thùng dầu. Một người lôi từ trong áo ra thứ gì đó hình chữ nhật, to hơn bàn tay. Người khác đưa cho hắn một vài dụng cụ, giúp hắn lắp vật đó lên tường, người còn lại canh giữ ở gần cửa.

Lắp xong xuôi, vật kia vang lên một tiếng bíp lớn, bọn chúng có vẻ nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, cửa bật mở.

"Xin chào? Không biết các vị đây ở phòng nào, có việc gì mà lại chui vô nhà kho của chúng tôi nhỉ?"

Ruei và Rose đứng chắn cửa, mỉm cười đầy thân thiện.

* * *

Trên tầng 14, tại căn phòng 1408 cuối hành lang, một người đàn ông tức tối ném chiếc cốc thủy tinh xuống sàn nhà. Các mảnh vỡ tóe ra xung quanh, có một mảnh bắn vào chân của người phục vụ đứng gần đó, nhưng anh ta thậm chí còn không chú ý đến nó. Những người hầu xếp hành hai hàng, không ai dám thở mạnh, bởi giờ đây, căn phòng đang tràn ngập trong sự căng thẳng và sợ hãi đến tột độ..

Người đàn ông đang tức giận kia không ai khác chính là Burkan Da Seryan. Quai hàm lão bạnh ra, thở phì phò, đôi lông mày díu chặt lại khiến cho khuôn mặt của lão càng thêm dữ tợn.

"Mẹ kiếp! Chưa tìm được con nhỏ đó à?"

Một người hầu run rẩy:

"Dạ, vẫn chưa ạ.."

Vợ của Burkan, phu nhân Amerin - người phụ nữ quyền lực nhất gia tộc Seryan, đang ngồi nhâm nhi tách trà. Bà ta nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói dịu dàng ấy như mang một sức mạnh chết người:

"Lão gia, ta đoán con bé đã sớm chạy xuống khu của lũ thường dân kia rồi."

"Con điếm chết tiệt!"

Burkan gằn giọng, lão vỗ tay ra hiệu. Ngay lập tức, một người đàn ông và một người phụ nữ bước ra từ bóng tối. Họ mặc trang phục như những phục vụ ở khu bình dân, nhưng trông tác phong thì có thể nhìn ra họ hoàn toàn không phải là phục vụ.

Burkan xoa hai ngón tay lên chóp mũi, mệt mỏi truyền lệnh.

"Xuống khu thường dân, tìm bằng được Maris cho tao."

Hai người phục vụ mỉm cười gật đầu. Tức thì, họ biến mất.