[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 214: Tách ra



== Đảo Amaida ==

" Đã đến nơi rồi, thưa ngài." Haruto gật đầu trước lời báo cáo của hải binh. Anh liếc mắt qua tờ thống kê lần cuối rồi đặt xuống, tay đưa lên để xoa thái dương một lần nữa đau nhức trước khi có một ly nước ấm được đặt lên bàn của anh.

" Ngài nên uống nước một chút đi... " Sanji nói. Nghe thấy cách xưng hô của cậu khiến cho anh không khỏi dở khóc dở cười.

" Ngươi không cần phải xưng hô ta là ngài. Dù sao thì ta cũng chỉ là người xa lạ, không nhất thiết phải xưng hô trang trọng như vậy." Sanji lắc đầu khi nghe anh nói như vậy.

" Ngài là Phó Đô Đốc. Chỉ mỗi thân phận đó cũng đã đủ để ta xưng hô ngài như vậy."

Tối hôm qua sau khi trở về từ buổi ăn, Sanji vừa phấn khởi vừa hào hứng kể lại những gì cậu vừa trải qua cho Zeff nghe. Nhìn thấy cậu nhóc kể về cách người Phó Đô Đốc kia dặn dò cậu và sự phận khích ấy, Zeff nhớ lại hành động và lời nói của người nam nhân lúc trước. Hoàn toàn không có thấy hình ảnh uy nghiêm và tàn nhẫn của một người được tất cả hải tặc mệnh danh là ' Ác mộng của hải tặc'. Những gì ông có thể nhìn thấy từ người nam nhân mắt xanh ấy là một con người có lý trí và chính nghĩa của bản thân, không bị những khái niệm bình thường trói buộc.

Zeff có trực giác rằng người nam nhân ấy có mối quan hệ gì đó với Râu Trắng. Bởi vì nếu như đúng theo những gì Sanji kể lại, cách sử dụng từ ngữ và lời nói của anh đều mang theo sự gần gũi và thân thiết. Tuy rằng ông không thật sự chính tai nghe thấy thế nhưng đó là tất cả những gì ông có thể đoán được.

Mặc dù người nam nhân ấy đã nói rằng sẽ sơ cứu và cho bọn hắn ăn uống cho đến khi đến hòn đảo gần nhất, Zeff luôn cho rằng đó chỉ là lừa dối để hai người bọn hắn dễ dàng tin tưởng và đi vào cái bẫy. Thế nhưng đúng như lời của anh, kể từ giây phút bọn hắn bước lên thuyền, không một hải binh nào đối xử tệ bạc hay khinh nhược bọn hắn. Giống như rằng những hải binh đó không biết họ là ai vậy.

Zeff rất biết ơn vì điều đó. Mặc dù ông vẫn còn sự sợ hãi đâu đó với anh thế nhưng bên cạnh đó, ông cũng rất tôn trọng anh. Hải quân có được một người như vậy có lẽ cũng là một sự may mắn.

Vậy nên ông mới dặn dò Sanji rằng phải giữ một thái độ tôn trọng đối với anh, với tư cách là một hải quân đáng kính và cũng là một ân nhân.

" Như vậy sao... " Haruto im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới nhìn xuống cậu.

" Như vậy tại sao ngươi không xem ta như ta là anh trai ngươi? Như vậy thì ngươi chỉ cần xưng ta là anh." Sanji ngỡ ngàng nhìn anh, hai gò má đỏ ửng lên với phấn khích.

" Thâ- thật sao? "

" Ừ. "

Cậu ấp a ấp úng một lúc lâu rồi mới cúi đầu nhìn xuống, hai má càng đỏ ửng hơn khi cậu thì thầm.

" Cảm ơn... anh." Từ cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy nhưng anh cũng mỉm cười thoả mãn rồi xoa đầu cậu.

" Được rồi, ngươi đi chuẩn bị đi. Chúng ta cập bến rồi. Gần đó có một thị trấn nên ngươi và Zeff có thể đến đó cư trú một khoảng thời gian." Sau đó anh mở hộc bàn của anh và lấy ra một bọc tiền cỡ trung và đặt vào tay của Sanji.

Cảm nhận được sức nặng của bọc tiền, Sanji trợn tròn mắt rồi ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu khi cố gắng đưa bọc tiền lại cho anh.

" Ta không cần đâu! Lão già đã có tiền rồi, anh không cần phải cho ta nữa đâu! "

" Không sao. Xem như là một chút tiền xài vặt đi, trẻ con cũng cần có tiền bọc túi chứ? "

Mặc dù cảm thấy rất bối rối và cự tuyệt thế nhưng cuối cùng cậu cũng bậm môi cảm ơn rồi cầm chiếc bọc chạy trở về phòng của mình.

Zeff ngẩng đầu nhìn Sanji khi cậu bước vào phòng. Chiếc chân phải của ông đã được một trong những hải binh khéo tay làm tạm một cái chân giả, chỉ có thể đi lại nhưng rất chậm, có được hơn không. Đây chính là lần đầu tiên ông được một hải quân tặng quà và có lẽ cũng là lần cuối cùng.

" Đó là cái gì? " Zeff nhìn chiếc bọc mà Sanji cẩn thận cầm trong tay.

" Đây là tiền vặt mà Kiyoshi-nii cho ta! " Sanji nói.

" Kiyoshi-nii? Không phải ta đã dặn ng- " Lời nói của ông bị cắt ngang khi cậu lắc đầu.

" Anh ấy nói rằng anh ấy không cần phải được xưng hô trang trọng như vậy. Kiyoshi-nii cho phép ta xưng hô như vậy! "

" Như vậy sao... " Ông trầm mặt một lúc rồi thở dài. " Như vậy thì ngươi cứ giữ bọc tiền đó đi. Nhớ hãy giữ cẩn thận, ta đã bị mất một chân, không thể giúp ngươi lấy lại nếu bị mất đâu."

" Ta đã rõ! "

- -----------------------

" Được rồi, như vậy thì chào tạm biệt các ngươi. Nhớ giữ sức khoẻ nhé." Haruto đứng trước mặt hai người, mỉm cười lịch sử nói.

" Cảm ơn ngươi vì tất cả." Zeff cẩn thận nói, cúi người cảm ơn anh.

" Không cần phải như vậy. Như ta đã nói với Sanji, ta cũng không thật sự quen với cách xưng hô như vậy. Các ngươi có thể xưng hô bình thường với ta là được, với cả ngươi cũng lớn tuổi hơn ta nhiều. Tính đến tuổi tác, ngươi cũng là tiền bối của ta."

" Còn ngươi, nhớ ngoan ngoãn và nghe lời Zeff. Ta sẽ chờ đợi ngày ngươi trở thành đầu bếp giỏi nhất thế giới. Tới lúc đó đừng quên ta nhé? " Sanji ngẩng đầu lên nhìn anh, cặp mắt xanh ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt anh như muốn khắc sâu vào trong trí nhớ.

" Vâng! Ta chứng minh cho ngươi thấy rằng ta sẽ trở thành đầu bếp giỏi nhất thế giới! "

" Ta sẽ chờ tới ngày đó." Haruto gật đầu rồi lấy ra một sợi dây chuyền từ trong túi. Sợi dây chuyền đó rất đơn giản, chỉ là mọt sợi dây nhỏ bằng bạc cùng với một viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay út màu xanh.

" Xem đây như quà chúc mừng một cuộc sống mới cho ngươi." Sanji đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền một cách cẩn thận rồi đeo lên cổ. Cảm nhận được cái lạnh thoáng qua khi sợi dây chuyền chạm vào da, cậu hơi rùng mình.

" Cảm ơn anh, Kiyoshi-nii! "

" Không có gì." Một lần nữa, anh xoa đầu cậu rồi chỉnh sửa lại quân phục của mình. " Như vậy thì chào tạm biệt các ngươi. Mong một ngày chúng ta có thể gặp lại một lần nữa."

" Chào tạm biệt, ngài."

" Chào tạm biệt anh, Kiyoshi-nii! "

Haruto mỉm cười gật đầu rồi quay bước rời đi trước ánh mắt của hai người. Bóng lưng cao lớn và đầy vĩ lực ấy hiện lên dưới ánh chiều tà càng làm cho anh thêm bí ẩn và mạnh mẽ. Cả hai người cứ đứng đó dõi theo cho đến khi họ không còn nhìn thấy anh nữa thì Zeff mới cúi đầu nhìn Sanji.

" Được rồi, nhóc con. Chúng ta nên đi tìm nơi trú ẩn tối nay."

" Đã nghe rõ, ông già ~ ".

Coong ~

" Aizaa! Sao ngươi lại đánh ta!? "

" Học cách tôn trọng người lớn tuổi đi, thằng nhóc! "

" Như vậy thì ngươi đừng gọi ta là thằng nhóc thì ta sẽ không gọi ngươi là ông già! "

" Thằng nhóc! "

" Ông già! "