[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 216: Gặp mặt Koushirou



=== Làng Shimotsuki ===

--- Đạo quán Inshii ---

" Kuina thắng nữa rồi! "

" Nhị kiếm đạo Zoro thua! "

" Zoro thua trận thứ 2000 rồi đây, mà chẳng thắng được trận nào cả! "

Một nam hài có mái tóc ngắn xanh rêu tầm khoảng 9 tuổi nằm ở dưới đất, trên người có những vết trầy xước nhẹ. Cậu nhắm tịt mắt lại khi đưa tay lên chạm vào trán của mình. Hai thanh kiếm gỗ nằm sõng soài trên mặt đất bên cạnh cậu.

" Khốn nạn! " Cậu nhóc ấy - Zoro rên rỉ trong tức giận.

" Trông thảm hại chưa kìa. Yếu thế mà cũng dám tự xưng là con trai à? " Một nữ hài đứng gần đó lên tiếng, trên gương mặt xinh xắn của nàng hiện lên sự mỉa mai nhẹ.

" Này, Zoro không có yếu đâu! "

" Cậu ấy mạnh nhất trong cái đạo quán này đấy! "

" Cậu ấy thẳng cả người lớn nữa cơ! "

Nữ hài ấy cười nhẹ, cầm thanh kiếm gỗ gác lên vai và bước đi vào trong nhà chính. Nàng quay đầu lại nhìn nam hài tóc xanh rêu cùng với những nam hài khác, nhếch mép nói.

" Thế cơ à? Thế mà cậu ta vẫn yếu hơn tôi đấy. Dùng đến cả hai kiếm rồi mà vẫn yếu như vậy. Những kẻ thua cuộc thì đừng nên lớn tiếng rêu rao xung quanh."

" Khốn nạn! " Zoro tức giận trừng mắt nhìn nữ hài, hai mắt cậu trợn to với sự không cam lòng và thất bại.

" Tớ ghét Kuina! "

" Cứ cậy mình là con gái đạo trưởng mà ra vẻ mình mạnh nhất cơ lắm! "

Từ đằng xa, một bóng người cao gầy chậm rãi bước đến. Người nam nhân đó có mái tóc dài đen nhánh được buộc thành đuôi ngựa dài, trên mặt còn mang theo một chiếc kính tròn to. Điều đặc biệt nhất ở người nam nhân này chính là gương mặt nhìn qua đã có tuổi nhưng lại chứa đựng sự tang thương và lạnh nhạt. Mặc dù khi nhìn thấy hắn, ai cũng có ấn tượng là một người nam nhân hiền lành, vô hại, thế nhưng chỉ cần có người tinh ý, nụ cười hiền hoà trên gương mặt của hắn nhìn thật vô cảm, càng giống hơn là một chiếc mặt nạ để đeo trước mặt tất cả mọi người.

" Lại thua nữa rồi. Nhưng con cũng mạnh lắm đấy, Zoro." Người nam nhân đó cười cười thế nhưng ngay lập tức, hắn bị những học viên của mình quay quanh lại xung quanh, lớn tiếng tranh cãi.

" Thầy ơi, thầy truyền chiêu thức đặc biệt cho con gái thầy đúng không?! "

" Đừng gian lận nữa! "

" Đâu có đâu! Các ngươi là ở đâu nghĩ ra chuyện này? "

" Nếu như không phải như vậy thì tại sao Kuina lại có thể dễ dàng thắng Zoro đến như vậy!? "

" Đúng vậy ah! Zoro mạnh đến như vậy thế nhưng vẫn không thể thắng được Kuina! Không phải gian lận là gì? "

Zoro run rẩy đứng lên từ mặt đất, cậu siết chặt hai thanh kiếm gỗ trong tay rồi tức giận quăng nó xuống đất để xả giận.

" Khốn nạn! Tại sao lại không thể thắng được một đứa con gái ẻo lả chứ!? "

Người nam nhân đó bất đắc dĩ cười nhẹ rồi cúi người ngang tầm với Zoro, nhẹ giọng nói. .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

" Kuina lớn hơn con mà Zoro."

" Con thậm chí còn đã thắng qua người lớn! Một đứa con gái lớn hơn con 2 tuổi thì có gì hơn cơ chứ?" Zoro phản bác lại.

" CON MUỐN TRỞ THÀNH MỘT ĐẠI KIẾM KHÁCH NÊN KHÔNG THỂ LUÔN THUA MỘT NGƯỜI NHƯ THẾ NÀY ĐƯỢC! "

Nghe thấy câu nói này của Zoro, nụ cười vốn đang còn giả tạo của người nam nhân đột nhiên trở nên thần thái hơn, tự nhiên hơn. Giống như rằng hắn ta cảm thấy tự hào trước câu nói đầy tự tin và khí phách của nam hài này.

" Ta tin tưởng con sẽ làm được, Zoro." Người nam nhân đặt tay lên đầu cậu, nhẹ vỗ về.

Ngay vào lúc đó, có một nam hài khác từ bên ngoài chạy đến trước mặt hai người, thở hồng hộc nhìn người nam nhân nói.

" Thầy ơi, có người đến tìm thầy đấy ạ! " Người nam nhân hơi ngẩng đầu lên nhìn nam hài ấy, hơi nhướng mày khó hiểu rồi gật đầu.

" Cảm ơn con."

" Dạ, vâng! "

Người nam nhân đứng thẳng dậy, chỉnh chu lại bộ Yukata của mình rồi dặn dò các học viên của mình tiếp tục huấn luyện trong khi hắn đi tiếp khách. Sau đó hắn chậm rãi tiến về phía cổng ra vào, trong thâm tâm đang không ngừng suy nghĩ rằng lại có ai sẽ tìm đến hắn trong khoảng thời gian này.

Cha mẹ của những học viên là không thể. Bọn họ biết rằng trong khoảng thời gian này bọn trẻ vẫn còn đang học tập nên sẽ không quấy rầy.

Dragon cũng không thể. Nếu như có Quân Cách Mạng đến đây thì hắn đã tiếp được thông cáo từ ngày trước đó.

Như vậy thì là ai?

Đoạn đường không tốn quá nhiều thời gian nên chỉ trong nháy mắt, người nam nhân đã nhìn thấy được từ đằng xa, một bóng người mảnh khảnh đứng chờ đợi trước cổng đạo quán. Bộ quân phục màu trắng tinh khiết xuất hiện trong tầm mắt khiến cho người nam nhân không khỏi khựng lại trong vô thức, mồ hôi lạnh bất chi bất giác chảy xuống bên má.

Mái tóc dài màu xám tro được buộc lên thành đuôi ngựa cao.

Đôi lam mâu đạm bạc và thanh tĩnh.

Gương mặt tinh xảo và diễm lệ.

Một cái tên nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, ngay lập tức nhận ra được thân phận của người nữ nhân này.

Phó Đô Đốc Saito Kurenai...

Trong thâm tâm của ngươi nam nhân không tránh khỏi hốt hoảng ngay khi xác nhận được thân phận của cô. Tại sao một Phó Đô Đốc lại xuất hiện ở biển Đông, đặc biệt là tìm đến hắn ở đạo quán này? Chẳng lẽ hành động của đạo quán đã bị phát hiện rồi sao? Thế nhưng mỗi lần hành động hắn đều đã chắc chắn rằng sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào, thậm chí để cho chắc chắn hắn còn dặn dò với Quân Cách Mạng rằng hắn sẽ chỉ giúp đỡ bọn họ vào ban đêm...

Mọi thứ đều đã được xử lý một cách hoàn hảo...

Như vậy thì tại sao Saito Kurenai lại ở nơi này?

Cố gắng trấn tĩnh lại sự hốt hoảng và sợ hãi bên trong, người nam nhân hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục tiến đến gần Saito Kurenai.

" Xin chào ngài, ngài tìm đến ta có chuyện gì sao? " Người nam nhân mỉm cười lịch sự nói.

Saito Kurenai hơi nghiêng đầu im lặng nhìn hắn, đôi lam mâu lãnh tĩnh đó nhìn thẳng vào mắt của hắn khiến cho người nam nhân càng thêm lo lắng rằng có phải hắn đã bị bại lộ hay không.

" Ta có chuyện cần phải bàn bạc với ngươi, đạo trưởng Koushirou. Nếu như ngươi không phiền, ta có thể vào trong không? "

" Tất nhiên là không, thưa ngài."

- ---------------------------

Bên trong nhà chính của đạo quán, người nam nhân - Koushirou chậm rãi rót một tách trà nóng cho Kurenai rồi đặt ấm trà xuống. Trong vô thức, lòng bàn tay của hắn đã hơi ướt đẫm mồ hôi.

Mặc dù Koushirou không biết rằng hành động của mình đã bị phát hiện chưa thế nhưng điều đó cũng không khiến cho hán an tâm. Dù sao thì đại danh đỉnh đỉnh Phó Đô Đốc Saito Kurenai đều đang ngồi trước mặt hắn, ai có thể chắc chắn được rằng cô có sẽ ra tay khống chế hắn hay không?

" Ngươi đừng có suy nghĩ quá lên như vậy. Ngày hôm nay ta đến đây là chỉ để nói chuyện với ngươi với tư cách là một người bình thường, không phải là một hải quân. " Kurenai lạnh nhạt nói, tay đưa lên chén trà nóng và nhấp một ngụm.

" Vâng... " Koushirou gật đầu.

" Như vậy thì ta sẽ đi thẳng vào trong chủ đề chính ngày hôm nay... " Cô đặt chén trà xuống bàn, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào hắn.

" Koushirou, ngươi có bao giờ thật sự xem trọng tiềm lực của con gái ngươi? "

" Hả...? " Koushirou ngẩn người nhìn cô, hai mắt trợn to đầy kinh ngạc và khó hiểu.

" Con gái ta? "

" Đúng vậy."

Koushirou cắn môi trầm mặt, hắn cúi đầu xuống, vô thức tránh né đi ánh mắt của Kurenai.

" Con bé là một hài tử cố gắng... thế nhưng con bé là nữ hài... "

" Ý của ngươi chính là bởi vì con bé là một nữ hài tử nên con bé không thể trở thành một đại kiếm hào? "

"... " Trước câu hỏi đó, Koushirou không khỏi cảm thấy bối rối và một phần nào đó tội lỗi đối với Kuina, thế nhưng cảm giác đó xuát hiện cũng nhanh và biến mất cũng nhanh.

Việc một nữ hài tử có thể đạt được thành công trong việc trở thành một chiến binh là một việc bất khả thi... Nữ hài luôn yếu hơn nam hài bình thường rất nhiều, dẫu cho họ có thể mạnh hơn ở một thời điểm nào đó, nam hài vẫn sẽ nhanh chóng vượt qua được họ. Đó luôn là một đạo lý vốn có trên thế giới này...

" Koushirou, ngươi có cảm thấy ta mạnh không? " Kurenai mỉm cười nhìn hắn.

" Ngài là Phó Đô Đốc Saito Kurenai... Tất cả mọi người đều công nhận người là một trong những người mạnh nhất..."

Koushirou cắn răng nói, mồ hôi lạnh chảy xuống càng nhiều khiến cho yukata sau lưng hắn ướt đẫm từ lúc nào không hay. Hắn tất nhiên biết được lý do tại sao Kurenai lại hỏi câu hỏi đó, thế nhưng với một người luôn tin tưởng rằng nữ giới không thể đạt được thành tựu như nam giới, Koushirou luôn cho rằng một ngày nào đó, Kurenai sẽ không thể nào giữ được vị trí một trong những người mạnh nhất thế giới nữa. Sớm hay muộn một ngày nào đó, Kurenai sẽ bị một nam nhân nào đó đánh bại và tước đi vị trí mà cô đang có hiện giờ.

Thật ra cũng không thể trách được Koushirou. Nơi mà hắn đã từng sinh ra và lớn lên chính là vương quốc Wano Samurai - nơi mà những chiến binh mạnh mẽ nhất đều là nam nhân. Dù cho đã rời khỏi nơi đó, Koushirou cũng chỉ thấy được hầu hết những người được công nhận trên thế giới này đều là nam nhân. Ngoại trừ BigMon là thuộc chủng tộc của người khổng lồ ra thì hắn chưa bao giờ nhìn thấy được một cái tên nữ nhân nào.

" Thế nhưng ngươi lại không cho rằng ta là ngươi mạnh nhất." Koushirou hơi giật nảy người trước khi nở nụ cười gượng gạo.

" Ngài tại sao lại nói như vậy? Tất cả mọi người đều đã cô- "

" Tất cả mọi người, trong đó không có ngươi."

" Koushirou, ngươi cho rằng vị trí và thành tựu mà ta đạt được hiện tại chỉ là nhất thời và một ngày nào đó, sẽ có một nam nhân khác xuất hiện và tước đi điều này."

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, lần thứ hai kể từ lúc hắn gặp cô, đôi lam mâu đó một lần nữa chạm mắt hắn. Hắn không thấy được sự phẫn nộ vì bị vũ nhục và xem thường, không nhìn thấy được sự buồn bã vì bị cho rằng mình yếu hơn nam nhân... Tất cả những gì hắn thấy được chỉ là một mảnh vô tình và lãnh đạm.

" Đó cũng không thể trách được ngươi. Hầu hết mọi người đều có suy nghĩ đó." Kurenai hơi nghiêng đầu, những đầu ngón tay tinh xảo và thon dài gõ từng nhịp đều lên mặt bàn.

" Thời đại Đại Hải Tặc chỉ mới bắt đầu một dạo năm gần đây. Số lượng nam nhân ra biển chiếm phần lớn tổng số lượng hải tặc, những tờ truy nã cũng chính là hình ảnh của nam nhân. Việc ngươi cho rằng nữ nhân không thể đạt được thành tựu như nam nhân là chuyện bình thường."

" Thế nhưng ta nghĩ rằng ngươi đã có nghe đến Tứ Hoàng BigMom? "

" Đúng vậy, ngài ấy là một người đáng ngưỡng mộ."

" Thế nhưng chính bản thân ngươi cũng cho rằng đó là do bà ta là một người khổng lồ. Con người luôn là chủng tộc yếu thế hơn phần lớn những chủng tộc khác. Cơ thể yếu hơn, khả năng sinh tồn yếu hơn, khả năng đoàn kết yếu hơn... Tuy rằng tiềm lực bên trong con người chính là thuộc về đỉnh tiêm của toàn bộ chủng tộc, thế nhưng chỉ có được một phần nhỏ trong số đó có thể kích phát được toàn bộ tiềm lực của bản thân."

" Như vậy thì chúng ta hãy tìm đến một ví dụ khác mà không phải chủng tộc khác con người nhé? " Cô nhắm mắt lại, vờ như suy nghĩ rồi mỉm cười, mở mắt nhìn hắn.

" Ngươi có nghe nói đến Phó Đô Đốc Tsuru? " Lần này, Koushirou không nói bất cứ lời nào.

" Ngài ấy là một con người đáng kính. Dù cho là hải quân hay hải tặc, bọn hắn đều mang lòng kính sợ đối với ngài ấy. Ngươi cũng biết Trái Ác Quỷ của ngài ấy là trái Woshu Woshu no Mi phải không? "

" Như vậy thì ngươi cũng nên biết rằng trước khi ngài Tsuru có được Trái Ác Quỷ đó, nó được xem như là sức mạnh vô dụng nhất. Nó không có khả năng nào ngoài việc giặt và phơi khô người và vật như là những bộ quần áo. Nói thật ra, nó ngoài việc vô hiệu hóa đối thủ thì không còn quá nhiều công dụng."

" Thế nhưng ngươi có thấy không? Ngài Tsuru đã thành công khai thác được tất cả sức mạng của Trái Ác Quỷ đó, không chỉ vậy, ngài ấy còn được mệnh danh là " Nhà chiến lược đại tài " của hải quân. Trí thông minh và tài mưu lược của ngài ấy mới chính là thứ khiến cho nhiều người phải nể phục. "

Koushirou giữ im lặng trong suốt khoảng thời gian đó, cố gắng giữ trấn tĩnh nhất có thể. Chén trà nóng từ bao giờ đã nguội lạnh thế nhưng dường như hắn không hề quan tâm.

" Ta- "

" Hay là Boa Hancock, người hiện tại đang được mệnh danh là Nữ hoàng Hải tặc. Con bé chính là nữ Thất Vũ Hải duy nhất hiện nay. Nói cho ta biết, Koushirou... " Kurenai dừng việc gõ ngón tay lại. Đôi lam mâu lần đầu tiên lóe lên một tia ranh mãnh.

" Nếu như nữ giới không thể đạt được thành tựu như nam giới thì tại sao trong những năm qua, vẫn không có được kẻ nào đánh thắng được ngài Tsuru hay Boa Hancock? Tại sao lại không có người dám khiêu chiến BigMom dù cho trên thế giới này, hải tặc không phải là con người. "

Kurenai cầm lên chén trà, nhấp ngụm cuối cùng rồi đưa nó đến trước mặt của Koushirou.

" Như vậy thì... câu trả lời của ngươi là gì..."

Dưới ánh mắt đờ đãn và bất lực của Koushirou, chén trà đột nhiên phát ra một tiếng nứt vỡ và chậm rãi, vố số đường nứt lan ra khắp chén trà nhỏ rồi tan vỡ thành từng mảnh vụn.

"... Shimotsuki Koushirou, con trai của Shimotsuki Kozaburo? "