[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 217: Vận mệnh thay đổi



" Như vậy thì chào tạm biệt, Koushirou. Rất vui đã nói chuyện với ngươi." Kurenai hơi cúi đầu chào Koushirou rồi quay người rời khỏi đạo quán trước ánh mắt của hắn. Bóng lưng của người nữ nhân ấy cứ dần nhỏ đi và nhỏ đi cho đến khi hắn không còn nhìn thấy được cô nữa thì Koushirou mới thở dài nặng nề.

"... Kuina." Koushirou đưa mắt nhìn vào nhà chính, trong đôi mắt luôn chứa đựng tang thương và mệt mỏi ấy hiện lên sự áy náy và tội lỗi.

Tối hôm đó, khi hắn và Kuina đang sử dụng cơm tối, Koushirou đột nhiên đặt chén cơm xuống bàn rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Kuina.

" Kuina... Con có biết ngài Saito Kurenai không? " Kuina ngạc nhiên nhìn cha của nàng, đôi mắt to tròn đen nhánh chứa đầy sự ngây thơ khiến cho trái tim của hắn co thắt lại đau đớn.

" Con biết ngài ấy! Ngài Saito là người mà con ngưỡng mộ nhất! Ngài ấy thật xinh đẹp và mạnh mẽ! " Nói đến thần tượng của mình, Kuina phấn khích nói, giọng nói không che giấu được sự mơ ước và ngưỡng mộ.

" Vào trưa hôm nay con đã gặp phải ngài ấy ở làng chúng ta đấy! "

" Ngài ấy có nói gì với con không? "

" Dạ, không. Ngài ấy chỉ hỏi thăm một vài thứ ở đây rồi rời đi." Kuina khó hiểu nhìn cha của nàng, vô thức nắm hai tay phía dưới bàn một cách lo lắng.

Có phải cha nàng sẽ không cho nàng tiếp xúc với ngài Saito nữa?

Dù sao thì ngài Saito cũng là một nữ nhân... Mà một nữ nhân thì sẽ không bao giờ có thể đạt được những thành tựu như nam nhân...

Thế nhưng nàng không muốn ah... Dù sao thì không phải ngày nào nàng cũng có thể gặp ngài Saito...

Nàng còn nghe nói là ngài Saito cũng rất giỏi trong kiếm đạo...

Nàng có nên xin cha cho nà-

" Kuina, con có muốn trở thành một Đại Kiếm Hào không? "

Kuina trợn tròn mắt sững sờ nhìn Koushirou, chiếc đũa trong tay nàng vô thức rơi xuống khỏi tay và vang lên những tiếng lách cách. Miệng nàng mở to, trong đầu của nàng trở nên trống rỗng mà đến một lúc lâu sau, khi cha nàng gọi tên nàng thì Kuina mới tỉnh táo lại.

" Cha... Con đã làm sai chuyện gì sao? Con biết rằng con là một nữ hài nên không thể vượt qua được nam hài cùng tuổi nhưng... " Nói đến đây, Kuina không thể kìm được nước mắt và lo sợ trong lòng.

" Con sẽ không phàn nàn nữa đâu... Con sẽ không nhắc đến nó nữa... Cha đừng- "

" Ta sẽ không cấm con sử dụng kiếm, Kuina." Koushirou nhìn chằm chằm đứa con gái duy nhất của hắn, sự áy náy trong lòng ngày càng dâng lên khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Kuina đã đẫm nước mắt.

" Như vậy thì- "

" Kuina... Ta muốn xin lỗi con." Koushirou trầm giọng nói, tay đưa lên để lau đi nước mắt trên mặt nàng.

" Xin lỗi con? Cha đâu có lỗi..."

" Ta xin lỗi vì đã kìm hãm mộng tưởng của con... Ta xin lỗi vì đã không làm tròn thân phận của một người cha... Ta xin lỗi vì đã coi trọng người khác hơn chính con gái của mình..." Theo từng lời xin lỗi, nước mắt bên khoé mắt của Koushirou cũng chảy xuống gò má nhăn nheo của hắn.

" Kuina... Con có thể theo đuổi mộng tưởng của bản thân... Con có thể làm những gì mà con yêu thích... "

" Ta sẽ không kìm hãm con lại một chỗ nữa... "

" Ta biết rằng con không có được tình yêu của mẹ con... Ta cũng chưa làm tròn được nghĩ vụ của một người phụ thân... Vậy nên con muốn trở thành một Đại Kiếm Hào để chứng minh cho ta rằng con cũng có thể đạt được những gì mà nam hài có thể làm." Koushirou ân cần và nhẹ nhàng xoa gò má mủm mỉm của Kuina.

Kuina nhìn chằm chằm Koushirou, trái tim của nàng không ngừng đập nhanh khi biết được rằng cha của nàng đã một phần nào đó công nhận được sự cố gắng của nàng trong bao năm qua. Đối với nàng, điều đó hiện tại là đủ, chỉ cần cha nàng công nhận được rằng nàng cũng như bao nam hài khác, vẫn có thể trở thành một chiến binh... Kuina đã hạnh phúc lắm rồi.

" Kuina... Con có muốn đi theo ngài Saito không? "

" Đi theo ngài Saito? Con có thể sao? "

" Cha và ngài ấy đã nói chuyện cùng với nhau trưa hôm nay. Ngài ấy nói rằng nếu như con mong muốn, ngài ấy sẽ đưa con quay trở lại Tổng bộ Hải quân và tự mình huấn luyện con." Nghe thấy điều đó, Kuina vừa phấn kích vừa lo lắng.

Nếu như nàng đi theo ngài Saito, nàng sẽ được huấn luyện bởi người mà nàng luôn ngưỡng vọng. Đó chính là nguyện vọng to lớn nhất mà nàng có thể tưởng tượng được.

Nhưng nếu như vậy thì nàng sẽ phải rời xa cha của nàng, rời xa đạo quán mà nàng đã gắn bó bao năm qua...

Và trong vô thức, nàng nhớ đến Zoro...

" Kuina?" Koushirou lo lắng nhìn nữ hài đang ngẩn người, không trả lời câu nói của hắn. Kuina giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ rồi trầm mặt một chút trước khi nàng kiên định ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.

" Cha, con muốn được đi theo ngài Saito."

Mặc dù nghe thấy được câu trả lời đã đoán trước được, Koushirou cũng không tránh khỏi cảm thấy mất mát.

Kuina... Đứa con gái duy nhất của hắn... Đứa con mà hắn đã vô thức xem thường bao năm qua... Nay đã quyết định rời khỏi hắn để có thể trưởng thành hơn.

Nhưng Koushirou cũng biết được quyết định này là tốt nhất cho nàng. Mặc cho hắn đã chấp nhận công nhận sự cố gắng và mộng tưởng của nàng thế nhưng ở lại đạo quán này chỉ làm kìm hãm được tiềm lực và tương lai của nàng.... Vậy nên hắn chấp nhận để Kuina rời đi.

" Sáng hôm sau, ta sẽ đưa con đến chỗ của ngài ấy. Tối nay con hãy chuẩn bị đồ đạc đi." Kuina gật đầu liên tục, một nụ cười vui vẻ nhất mà Koushirou từng thấy xuất hiện trên môi của nàng cũng làm cho hắn cười nhẹ theo.

Cả hai cha con tiếp tục ăn cơm trong sự im lặng, thế nhưng sự im lặng này lại không căng thẳng và trầm lặng như lúc trước, thay vào đó là sự nhẹ nhõm và vui vẻ đến từ Kuina. Koushirou nhìn Kuina rồi tiếp tục ăn cơm, trong đầu bắt đầu nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trưa.

- ---------------

" Koushirou, ta biết rằng ta không có thân phận gì để nói với ngươi điều này..." Kurenai cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang chấp lại trên bàn.

" Khi một nữ nhân bước vào thế giới của sự vinh quang, cô độc giữa những người nam nhân khác... "

" Họ làm được như vậy là bởi vì họ đã phải trải qua những thử thách và khó khăn mà đến cả người nam nhân mạnh mẽ nhất..."

" Cũng phải khiếp sợ..."

" Đừng cứ cố chấp với thứ quan niệm cổ hủ kia của ngươi... "

" Để rồi đến một ngày nào đó, ngươi sẽ chỉ có thể sống trong sự ân hận hết cả cuộc đời."

- ------------

Sau khi đã ăn cơm và dọn dẹp xong, như mọi ngày, Kuina đều rời khỏi nhà chính là tiến vào khu huấn luyện vào tối đêm, cố gắng tiếp tập luyện tập dù cho mồ hôi đều đã ướt đẫm cả người và quần áo của nàng. Hai mắt của Kuina nhìn chằm chằm những người nộm rơm, hai tay siết chặt thanh kiếm gỗ.

Kuina cho tới giờ phút này cũng vẫn chưa thể tin tưởng được rằng mình có thể sẽ được người mà nàng luôn ngưỡng mộ huấn luyện. Mặc dù cha của nàng đã nói rằng nàng hãy đi nghỉ ngơi cho ngày mai, thế nhưng Kuina không muốn bỏ lỡ một giây phút nào. Nàng muốn được mạnh hơn để được cha của nàng công nhận, để được Saito Kurenai công nhận, để được cả thế giới công nhận.

Vậy nên nàng sẽ không bỏ lỡ một giây phút nào không cần thiết cho việc nghỉ ngơi. Kuina biết rằng nữ hài có thể không sánh bằng nam hài, thế nhưng điều đó có thể được bù đắp lại bằng sự cố gắng và nỗ lực. Trong khi bọn hắn vẫn còn đang nghỉ ngơi và chơi đùa, nàng sẽ luyện tập.

Trong khi bọn hắn đang chìm sâu trong giấc mộng, nàng sẽ luyện tập.

Bởi chỉ có như vậy, Kuina mới có thể vượt qua được bọn hắn.

" Kuina! Đấu với tôi bằng kiếm thật đi! Tôi biết cậu có một thanh! " Từng đằng xa, Kuina nhìn thấy Zoro xuất hiện, hai tay mỗi bên là một thanh kiếm.

" Với tôi hả? Cũng được thôi." Kuina ngừng lại, thở hổn hển, tay đưa lên để lau đi mồ hôi trên mặt. Nàng đặt thanh kiếm gỗ xuống rồi đi vào trong phòng của mình trong nhà chính. Khi nàng cầm lên thanh kiếm mà cha của nàng tặng cho nàng vào hai nắm trước, Kuina siết chặt nó rồi thì thào.

" Cha hãy đợi con. Con chắc chắn sẽ làm cho cha tự hào."

Khi Kuina rời khỏi nhà chính, nàng không biết được từ đằng sau, Koushirou đang đứng im lặng trong bóng đêm. Hắn nhìn ra phía bên ngoài, nơi mà Zoro và Kuina đã bắt đầu rút kiếm ra. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thân ảnh nhỏ bé của Kuina đột nhiên trở nên thật to lớn, Koushirou dường như có thể nhìn thấy được thoang thoáng bóng dáng của một chiến sĩ Samurai trong cặp mắt đen kiên định ấy.

Nhìn thấy điều này, Koushirou trong lòng càng thêm nặng trĩu.

Có lẽ hắn thật sự đã kìm hãm đi mộng tưởng của con gái hắn bằng chính quan niệm của mình, lừa dối chính mình rằng con bé không thể nào có thể trở thành một chiến binh...

Cuộc chiến giữa Kuina và Zoro không kéo dài, giữa bầu không khí yên tĩnh ấy chỉ vang lên một vài tiếng kim loại va chạm trước khi Kuina thành công đánh bật hai thanh kiếm của Zoro và đẩy cậu ngã xuống đất. Zoro cảm nhận được cái lạnh của thanh kiếm bên má ngay trước khi cậu có thể nhìn thấy nó.

" Chiến thắng lần thứ 2001." Kuina nhếch mép nhìn xuống Zoro, thở hồng hộc.

" Khốn nạn... Không thể tin được! " Zoro che mặt lại, nước mắt bắt đầu chảy xuống từ sự phẫn uất và không cam lòng. Kuina nhìn cậu nhóc tóc xanh rêu này, trong lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ trước khi nàng đưa tay trước mặt cậu.

" Nào, đứng lên đi. Đừng nằm đó như vậy, không ra dáng một kiếm sĩ chút nào."

Zoro nhìn Kuina với tầm mắt mù mịt bởi nước mắt, cậu cắn răng đầy tức giận nhưng rồi cũng nắm lấy tay của Kuina, để cho nàng kéo mình dậy. Hai đứa trẻ cầm lên thanh kiếm của bản thân rồi đi đến nhà chính, tìm nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi. Zoro trầm mặt cầm hai thanh kiếm của mình, cúi mặt không nói một lời.

Kuina sau khi đã lau kiếm của mình thì ngẩng đầu lên nhìn Zoro, thở dài.

" Thực ra thì tôi mới là người chán nản nhất."

" Hả? " Zoro ngạc nhiên nhìn nàng.

" Khi con gái lớn lên thì sẽ yếu hơn con trai..." Nàng gác cằm lên đầu gối, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Zoro.

" Các cậu sẽ sớm đánh bại được tôi thôi. Như cậu thường nói đấy, Zoro, cậu muốn trở thành một Đại Kiếm Hào..."

" Cha tôi đã từng luôn nói rằng con gái sẽ không bao giờ có thể trở thành người mạnh nhất được... Rằng con trai lúc nào cũng sẽ luôn mạnh hơn con gái..."

" Đã từng? "

" Ừ... " Kuina gật đầu. " Ngày hôm nay... Cha tôi đã nói với tôi rằng tôi cũng có thể làm được như các cậu... Tôi sẽ có thể trở thành một Đại Kiếm Hào... "

" Vào sáng hôm sau, tôi sẽ cùng ngài Saito trở về Tổng bộ Hải quân và được ngài ấy huấn luyện."

" Cái gì!? Tại sao cậu lại rời đi!? Ngài Saito là ai cơ chứ!? "

" Tên ngốc này! Cậu thậm chí còn không biết ngài Saito là ai! Ngài ấy chính là nữ hải quân mạnh nhất đấy! "

" Mạnh nhất?! Nếu như cậu rời đi thì tôi sẽ đấu với ai?! Cậu chính là mục tiêu phấn đấu của tôi đấy! "

" Zoro..." Kuina ngỡ ngàng nhìn Zoro.

" Hứa với tôi! Một trong hai chúng ta sẽ trở thành Đại Kiếm Hào! Hãy cùng thi xem ai sẽ đạt được cái đích đó trước! " Zoro đứng bật dậy, đưa tay ra trước mặt của Kuina.

Kuina nhìn chằm chằm bàn tay của Zoro rồi nhìn cậu, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống cùng với một nụ cười lớn nở trên môi nàng.

" Đồ ngốc... Tôi hứa."

- ------------------

Koushirou ngồi ngay phòng khách, nơi mà buổi trưa hắn và Kurenai đã ngồi nói chuyện. Sau ngày hôm nay, hắn dường như không thể ngủ được, trong lòng cứ có một cảm giác bồn chồn, nôn nao như có chuyện gì xấu sẽ xảy ra. Ban đêm càng trôi qua càng khiến cho cảm giác đó thêm mạnh mẽ cho đến khi nó khiến cho hắn muốn buồn nôn.

Ngay khi hắn đang chìm trong những dòng suy nghĩ thì Koushirou cảm nhận được khí tức của Kuina từ phía trên. Nàng đang đi về phía cầu thang và chính ngay lúc này, cái cảm giác đó như dâng đến đỉnh điểm.

Tới lúc này, Koushirou không còn nghĩ ngợi gì nữa mà phóng thẳng ra cầu thang. Chính ngay lúc hắn vừa chạy đến, hắn nhìn thấy Kuina ngã từ cầu thang xuống. Cơ thể nhỏ bé của con bé dường như đang rơi thật chậm rãi trong mắt của hắn.

Và trước khi hắn nhận thức được, Koushirou cảm thấy cơ thể hắn đau nhứt dữ dội, trong lồng ngực chính là Kuina đang khóc thút thít.

" Kuina... Kuina... Kuina... " Koushirou lẩm bẩm, chiếc kính đã bị rơi xuống và văng ra xa. Hắn ôm thật chặt đứa con gái của hắn, nước mắt một lần nữa chảy xuống khi hắn chôn mặt vào tóc của Kuina.

Thật tốt...

Thật tốt rằng con bé vẫn ổn...

Thật tốt...

" Đừng cứ cố chấp với thứ quan niệm cổ hủ kia của ngươi... "

" Để rồi đến một ngày nào đó, ngươi sẽ chỉ có thể sống trong sự ân hận hết cả cuộc đời."