[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 218: Trước khi rời đi



" Anh hai, nhiệm vụ bên em cũng đã hoàn thành xong. Anh ở bên đó nhớ giữ sức khỏe và đừng làm việc quá sức được chứ? Em sẽ cố gắng quay trở về nhanh nhất có thể." Haruki nhẹ giọng dặn dò, đôi lam mâu chứa đựng sự lo lắng và yêu thương.

' Được rồi, em không cần phải lo lắng cho anh như vậy. Anh sẽ chú ý đến giờ giấc.' Haruto Joker mỉm cười nhìn cô.

" Tất nhiên là em phải lo lắng cho anh rồi! Anh là anh hai em cơ mà." Haruki bĩu môi nói.

' Được rồi, được rồi.' Haruto cười cười rồi dường như phía bên anh có người gọi tên anh nên Haruto mới hơi khựng lại.

' Anh hiện tại phải đi rồi. Em nhớ giữ sức khỏe được chứ? '

" Dạ, vâng ~ Chào tạm biệt, anh hai ~ " Màn hình Unious sau đó biến mất vào hư không. Haruki ngã người ra sau để dựa vào chiếc ghế, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi trước khi từ đằng xa, cô cảm nhận được hai luồng khí tức đầy quen thuộc cùng một cái khác mà cô không nhận ra. Tuy nhiên cái sau thì lại có vẻ như là một hài tử.

" Đã quyết định rồi sao? " Haruki cười híp mắt lại, cả người duỗi thẳng ra rồi ngồi bật dậy. Không chờ quá lâu, ba người kia cũng đã tới trước cửa nơi cô nghỉ ngơi.

" Đẩy cửa vào đi, không cần gõ." Haruki cầm tách cà phê lên và nhấp một ngụm, hai chân bắt chéo lên nhau.

Koushirou từ bên ngoài khựng lại động tác dự định gõ cửa rồi thở nhẹ. Hắn đưa tay xoa đầu Kuina rồi đẩy cửa đi vào bên trong. Bên phía bên trái của hắn chính là cậu nhóc Zoro đang nắm chặt hai thanh kiếm của mình bên người, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa như muốn nhìn thấy được người bên trong.

Ba người bọn hắn bước vào trong, ngay lập tức nhìn thấy người nữ nhân mắt xanh đã ngồi chờ đợi bọn hắn, trên bàn còn có một tách trà nóng và hai ly nước lọc. Nhìn qua người nữ nhân đó, điều đầu tiên mà bất cứ ai suy nghĩ đều sẽ là vẻ đẹp diễm lệ đến cả người đồng giới với cô cũng phải mê muội.

Tiếp theo vẻ đẹp đó chính là khí chất mà cô nắm giữ. Vô cảm, lãnh đạm và bất biến, giống như rằng sẽ không có bất cứ thứ gì có thể khiến cho cô mất bình tĩnh. Trên gương mặt xinh đẹp ấy nở một nụ cười nhạt, vừa xa cách vừa gần gũi, vừa có phần giả tạo vừa có phần tự nhiên.

Cứ tưởng chừng như cô chính là đại diện cho Yin và Yang, cho cả phần âm và dương trong cuộc sống này.

" Mời ngồi xuống. Ah, có vẻ như có một cậu nhóc cũng đi cùng với các ngươi." Haruki nghiêng đầu nhìn ba người, như thể rằng cô không hề biết là có người thứ ba đi cùng với cha con bọn hắn từ ban đầu.

" Cậu nhóc muốn đi cùng với để gặp mặt ngài, nếu như ngài không phiền." Koushirou ngồi xuống trước mặt cô, mỉm cười nói.

" Tất nhiên là không rồi ~ Ta rất là yêu thích hài tử, ngươi biết đấy ~" Haruki cười khúc khích rồi vẫy vẫy tay ra hiệu cho Kuina đến gần cô.

Kuina hơi đỏ mặt nhìn cô rồi nhìn sang cha của nàng, khi nhìn thấy cái gật đầu cho phép thì nàng mới tiến lại gần cô, hai tay nắm chặt lấy chiếc váy của mình trong khi nàng cúi đầu xuống. Zoro ngạc nhiên nhìn Kuina như nhìn thấy người ngoài hành tinh, trong suốt khoảng thời gian cậu biết nàng, chưa bao giờ Zoro thấy Kuina ngại ngùng như thế này...

Điều đó khiến cho nàng trở nên nữ tính và dễ thương hơn thường ngày...

" Ara~ Ara~ Ngươi thật sự là một đứa trẻ đáng yêu ~ " Haruki đưa tay lên nựng má của nàng rồi để cho nàng ngồi xuống bên cạnh cô.

" Như vậy thì ngươi đã quyết định rồi đúng không? " Koushirou cầm lên tách trà, cảm nhận được cái ấm nóng thông qua cái tách khiến cho tâm tình đang lo lắng của hắn cũng được dịu lại.

" Đúng vậy, thưa ngài. Kuina cũng mong muốn được theo ngài trở về Tổng bộ Hải quân. Việc ở lại nơi này sẽ không thể khai thác được hoàn toàn tiềm lực của con bé... "

" Hmm... " Haruki gật đầu rồi khẽ đung đưa tách cà phê trong tay.

" Như vậy thì ta sẽ cố gắng chiếu cố con bé hết sức có thể trong khả năng của ta."

" Này, ngươi! " Zoro ngồi bên cạnh Koushirou nãy giờ đột nhiên lên tiếng, chỉ tay vào mặt của cô khiến cho cả ba người đều sững sờ nhìn cậu.

" Zoro! Thả tay của ngươi xuống! Ngươi không được chỉ thẳng tay vào mặt của người khác như vậy, đặc biệt là ngài Saito! " Koushirou tức giận mắng Zoro khiến cho chính cậu nhóc cũng sững người, trợn tròn mắt nhìn thầy của mình. Tuy rằng trong người không phục thế nhưng cậu cũng thả tay xuống, hậm hực nhìn Haruki.

" Ngươi có thành kiến gì với ta sao, Zoro? " Haruki thích thú nhìn cậu, đôi lam mâu hơi híp lại khiến cho Zoro không khỏi cứng người lại.

" Ta... Ngươi... " Zoro lắp bắp, mắt nhìn xung quanh để tránh đi ánh mắt của cô.

" Ngươi cũng là một học viên của Koushirou? "

" Đúng... "

" Như vậy thì Zoro... Ngươi nên biết rằng là một kiếm sĩ..." Haruki đặt tách cà phê của cô xuống, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng khi nó va chạm với mặt bàn.

Chỉ trong chốc lát, ngay cả Koushirou cũng không phản ứng được thì một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ngay dưới cằm của Zoro và nâng mặt của cậu lên nhìn thẳng vào cô. Tuy rằng thanh kiếm vẫn chưa được xuất ra khỏi vỏ thế nhưng Zoro vẫn rùng mình sợ hãi khi cảm giác được cái lạnh lẽo và nhẵn nhụi của bao kiếm.

"... không bao giờ được né tránh ánh mắt của đối thủ. Một khi ngươi mất cảnh giác, lúc đó sẽ là tử kỳ của ngươi." Haruki rút lại thanh kiếm và đặt nó bên người, hai tay đan lại nhau và đặt lên đùi.

" Như vậy thì ta sẽ hỏi lại một lần nữa... Ngươi có thành kiến gì với ta sao, Zoro? "

Zoro nuốt một ngụm nước miếng, hai tay run rẩy siết chặt thanh kiếm của cậu, mồ hôi lạnh chảy xuống cổ khiến cho cậu rùng mình. Nếu như người nữ nhân này có sát ý thì giờ đây có lẽ cậu đã không còn có thể ngồi đây hít thở nữa...

Quá nhanh... Thật sự quá nhanh...

Thậm chí Zoro còn chưa nhận thức được câu nói của cô thì thanh kiếm đã ở ngay phía dươi cổ của cậu.

" Nếu như Kuina đi cùng với ngươi... Cậu ấy có thể còn quay trở lại nơi này? "

Kuina và Koushirou ngạc nhiên nhìn Zoro, không lường trước được rằng cậu sẽ hỏi câu hỏi như vậy. Ngày thường Zoro đều là như đầu gỗ, không biết bất cứ thứ gì khác ngoài luyện kiếm. Dường như trong đầu của cậu chỉ là tìm cách mạnh lên để có thể đánh bại Kuina nên hầu hết tất cả mọi người đều không nghĩ rằng cậu sẽ quan tâm đến người khác.

" Điều đó ngươi không cần phải lo. Mỗi tháng ta đều sẽ cho phép con bé quay trở lại đây. Ngoài ra thì con bé cũng có thể trở về bất cứ lúc nào nếu như con bé muốn. Ngươi đừng lo rằng ta sẽ cướp đi người bạn gái nhỏ của ngươi." Haruki nhìn Zoro, trên môi là một nụ cười thích thú.

" Cậu ấy không phải là bạn gái của ta! " Gương mặt của Zoro đỏ rực như trái cà chua, lắp bắp phản bác thế nhưng đổi lại chỉ là tiếng cười khúc khích đến từ Koushirou và Haruki.

" Được rồi, được rồi. Ta và thầy của ngươi đều biết."

" Không phải! "

Sau đó, Haruki và Koushirou tiếp tục trò chuyện thêm một lúc trong khi Kuina và Zoro ra bên ngoài để luận bàn với nhau. Cuộc trò chuyện kéo dài khoảng 30 phút trước khi Koushirou ngừng lại, hít một hơi thật sâu rồi mới nhìn thẳng vào mắt của cô, nghiêm túc nói.

" Ta muốn cảm ơn ngài vì ngày hôm qua..."

" Ta đã có làm gì ngày hôm qua sao? Nếu như ta nhớ không lầm thì hình như ta chỉ nói chuyện với ngươi vào buổi trưa rồi rời đi cơ mà." Haruki ngâm nga nói.

" Dù cho ngài có nói như vậy, ta cũng muốn cảm ơn ngài... Nếu như không nhờ ngài, thì có lẽ Kuina đã không còn xuất hiện ở đây ngày hôm nay."

Haruki không nói gì sau đó, dù cho có là việc mà Kuina đã suýt mất mạng vào tối hôm qua, giống như tất cả thật sự không liên quan đến cô.

" Ta đã không thể làm tròn được nghĩa vụ của một người cha... Dù cho rằng ta đã chấp nhận rằng nữ hài tử cũng có thể trở thành một chiến binh... thế nhưng nếu như cứ để con bé tiếp tục ở đây, ta vẫn sẽ không thể giúp con bé khai thác được hết tiềm lực của mình." Koushirou trầm giọng nói, cặp mắt đen với sự mệt mỏi bị che giấu đi bởi cặp kính mắt tròn.

" Vậy nên ta quyết định rằng có lẽ việc để cho con bé đi theo ngài chính là quyết định chính xác nhất. Để cho con bé có thể trải nghiệm được thế giới ngoài kia... "

" Xem như đây chính là sự chuộc lỗi lầm bao năm qua của ta cho con bé..."

Haruki im lặng nhìn người nam nhân trước mặt, trên môi vẫn nở nụ cười như lúc ba người bước vào trong phòng. Cô đưa tay lên để vén đi sợi tóc mai trước mặt rồi cầm lên ấm trà trên bàn, rót cho tách trà của Koushirou.

" Shimotsuki Koushirou... Ngươi là một người thầy tốt... và cũng có thể là một người chồng tốt..." Nước trong tách trà dần dâng lên cho đến khi nó đã chạm đến mép tách.

" Thế nhưng đúng như lời của ngươi nói, ngươi vẫn chưa là một người cha tốt." Đến đây, nước trà đã bắt đầu tràn ra bên ngoài và lan ra trên mặt bàn.

" Ngài- "

" Ngươi luôn bị chính quá khứ của ngươi giam cầm trái tim và tình cảm của ngươi. Chính bản thân ngươi muốn để lý trí làm chủ cuộc sống của bản thân hơn là tình cảm. Điều đó khiến cho trở nên vô cảm trước chính con gái của ngươi."

" Thế nhưng ta lại cảm thấy rất bất công. Tại sao ngươi lại có thể coi trọng một người ngoài hơn con gái của ngươi cơ chứ? "

" Dù cho cậu nhóc tóc xanh rêu kia có thật sự có tiềm lực đi chăng nữa thì việc ngươi chưa bao giờ thật sự bảo vệ con gái ngươi trước những lời phàn nàn của những học viên khác khiến cho ta khó hiểu."

" Khi bọn nhóc nói rằng có phải là ngươi đã truyền chiêu thức gì đó cho Kuina, ngươi lại lập tức phủ nhận nhưng lại không nói rằng đó chính là do sự cố gắng và nỗ lực ngày đêm của nàng, dù cho chính mắt của ngươi đã nhìn thấy ngày qua ngày..."

" Và khi cậu nhóc ấy nói rằng tại sao vẫn không thể đánh bại được nàng, ngươi lại nói rằng là do nàng lớn tuổi hơn cậu nhóc đó."

Haruki nhìn xuống mặt bàn đã bị nước trà tràn ra, không để tâm đến điều đó.

" Ngươi nói rằng ngươi yêu thương con gái ngươi, thế nhưng theo như ta thấy..." Haruki ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

" Ngươi chỉ xem Kuina như là một học viên bình thường... "

" Thế nhưng không sao, dù sao thì ngươi cũng đã quyết định sẽ làm lại. Ta cũng không có tư cách gì phán xét hành động của ngươi. Chỉ là muốn nói lên một vài suy nghĩ mà thôi, mong ngươi sẽ không cảm thấy bị vũ nhục..." Cô cười khúc khích rồi đặt ấm trà xuống.

Koushirou run rẩy nhìn cô, hai tay dường như co cứng lại bên người. Thế nhưng rất nhanh, hắn lấy lại được bình tĩnh và gật đầu, mỉm cười nhìn cô.

" Không có chuyện gì, thưa ngài. Ta chỉ cảm thấy may mắn và biết ơn rằng ít nhất, ta vẫn có thể có được cơ hội để sửa sai lầm trước khi mọi thứ trở nên quá muộn."

" Như vậy thì tiếp xuống, buổi trưa nay ta sẽ đưa con bé rời đi. Từ đây đến lúc đó, ngươi sẽ có khoảng thời gian cho con gái ngươi. Ta mong rằng ngươi sẽ sử dụng được khoảng thời gian đó hợp lý." Haruki đứng dậy, tay chạm vào mặt bàn. Nước trà theo đó dần dần bị đóng băng rồi tan biến một cách nhanh chóng vào hư không.

" Tạm biệt, hẹn gặp lại ngươi vào buổi trưa, Koushirou."

" Tạm biệt, hẹn gặp lại ngài vào buổi trưa."