[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 233: Cái chết của Sakumi Haruki?



THUMP

Một cảm giác đau nhói đột ngột xuất hiện như một vết bắn vào tim của tất cả bản thể của Haruto khiến cho tất cả đều ngay lập tức khuỵu xuống tại chỗ, thở dốc trong khi siết chặt lấy chiếc áo hay bất cứ thứ gì mà anh nắm được. Cảm giác như có ai đó đang không ngừng dùng súng bắn vào tim của Haruto khiến cho anh không kìm được mà thét lên những tiếng đau đớn đến tột độ.

THUMP

Mặc cho cảm giác thống khổ ấy đang không ngừng dâng trào theo thời gian, các Haruto vẫn nhận ra được một cảm giác quen thuộc thoáng qua trong từng cơn đau đó.

' Hắn '

A̴̢̦͕̤̙͖̰̍ỳ̴̡͎̂̌̔͘̕a̵̖̖̻̲͋͛̄̿̈͝ť̶͍͑͑͠ò̷̱̜͕̰̯͇̪͆̄̐̊̃̒ͅ

Thế nhưng tại sao các anh lại cảm giác được ma lực của 'hắn' trong khi trong khoảng thời gian qua, các anh thậm chí còn không cảm giác được rằng 'hắn' xuất hiện?

Cho đến khi các Haruto nhận ra được nguồn cơn của những cơn đau này...

Giả Tạo...

" Chết tiệt... Tên Giả Tạo đó bị 'hắn' tìm thấy sao? " Haruto Điên Cuồng thở dốc trong đau đớn, tầm nhìn của anh đang dần bị che khuất bởi những đốm đen lấm tấm. Anh nghiến răng, tay siết chặt lấy thanh ghế gỗ đến mức từng tiếng nứt gãy không ngừng vang lên và những mảnh vụn rơi xuống đất.

" Không đúng... Nếu như 'hắn' tìm thấy Giả Tạo thì chắc chắn hắn sẽ gửi cảnh cáo đến tất cả mọi người..."

" Trừ khi chính Giả Tạo là người đã đi tìm 'hắn'- " Nói đến đây, một cơn đau đến điếng người bắn xuyên qua cả người anh khiến cho Haruto trở nên vô lực và ngã nhào xuống đất. Cơ thể anh dường như bị tê liệt trước cơn đau này, Haruto không thể cảm nhận được gì ngoài cơn đau đầu như búa bổ và cảm giác tê liệt. Tầm mắt của anh dần trở nên mờ nhoè khi anh nhìn thấy cả thế giới trước mắt anh dường như không ngừng xoay tròn thành vòng xoáy.

" Chết tiệt... Haruki... " Haruto thều thào nói, anh không thể nào chống cự được thêm một giây phút nào nữa. Ngay bây giờ, Haruto chỉ muốn nhắm mắt lại và rơi vào bóng tối âm trầm, để cho sự hư vô, trống rỗng của bóng đêm bao trùm lấy tất cả cảm giác.

Thế nhưng trước khi anh hoàn toàn ngất đi, Haruto sử dụng tất cả sức lực cùng ý thức còn lại của bản thân để gửi một cảnh cáo đến Haruki Giả Tạo.

Anh biết rằng Haruki Giả Tạo hiện tại vẫn đang bình thường, Haruto Giả Tạo dù có đánh chết anh cũng sẽ không để cho Haruki đi tìm 'hắn' cùng với anh được. Tuy vậy, Haruto Giả Tạo hiện tại đang bị 'hắn' tấn công và Haruki Giả Tạo chỉ còn một mình cùng với băng hải tặc Râu Trắng. 'Hắn' chắc chắn sẽ tìm cách để tìm đến Haruki và giết chết những người khác...

Haruto không thể chấp nhận được điều đó xảy ra. Dù cho anh có phải bị tổn thương nghiêm trọng về mặt linh hồn đến thế nào đi nữa, anh cũng sẽ dùng ma pháp để gửi đi một phần linh hồn hiện tại trong anh để bảo vệ cô.

Anh tuyệt đối sẽ không để 'hắn' tổn thương bất cứ ai trong gia đình anh nữa, đặc biệt là em gái anh...

' Haruki... Lão cha... Marco... Làm ơn... ' Haruto run rẩy đưa tay về phía ngực trái của bản thân, cắn răng đâm thẳng vào ngực và lấy ra một phần linh hồn của bản thân. Phần nhỏ linh hồn đó dần ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ sáng mập mờ rồi ngay lập tức khi nó vừa xuất hiện, quả cầu ấy liền phóng thẳng ra phía bên ngoài.

'... Hãy bình an...' Và tất cả những gì sau đó anh biết được chỉ là một màu đen mịt mù cùng cảm giác tê liệt vô lực.

THUMP

- -----------------------------

=== Băng hải tặc Râu Trắng ===

Haruki hơi mỉm cười nhìn đám thuyền viên đang không ngừng vây quanh và bàn tán xôn xao về một Trái Ác Quỷ mà bọn hắn vừa vô tình có được.

Trái Yami Yami no Mi...

Haruki đưa mắt nhìn sang nơi mà Teach đang đứng, hơi cau mày chán ghét rồi nhìn lại đám thuyền viên.

" Có chuyện gì sao, Haruki? Nhìn ngươi không được vui cho lắm." Marco từ đằng xa tiến lại gần bên cô, khoanh tay lại và dựa vào bức tường đằng sau, mắt nhìn về phía đám thuyền viên một cách lười biếng.

" Không có gì... Chỉ là hơi cảm thấy khó chịu mà thôi." Haruki trả lời một cách qua loa khiến cho Marco hơi nhướng mày nhìn cô. Thế nhưng cuối cùng anh chỉ thở dài và đưa tay lên xoa đầu cô.

" Ngươi biết là ngươi có bọn ta sẽ giúp đỡ ngươi bất cứ lúc nào mà đúng không? " Haruki ngẩng đầu lên nhìn Marco, mỉm cười đầy yêu kiều.

" Tất nhiên là ta biết rồi. Các ngươi đều luôn ghi nhớ cho ta những năm qua mà không phải sao? " Marco gật đầu rồi cười nhẹ.

Sau đó anh hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía mà Teach đang đứng. Vốn dĩ anh không mấy quan tâm về những thuyền viên khác thế nhưng Marco vẫn còn nhớ rõ những lời nói và hành động đầy chán ghét và xa cách của hai người về tên thuyền viên tên Teach này.

Anh thấy được Teach đứng nấp đằng sau những thuyền viên khác, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Trái Yami Yami no Mi trong tay của Thatch. Một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện khiến cho Marco hơi rùng mình. Tay của anh vô thức siết chặt lại khi anh nhìn thấy được sự tham lam và ác ý xung quanh Teach.

Có lẽ anh nên cảnh cáo Thatch về tên thuyền viên này. Mặc dù Thatch vẫn chưa có ý định là sẽ sử dụng Trái Ác Quỷ này thế nhưng trước khi Thatch hay lão cha quyết định thì Trái Ác Quỷ này vẫn sẽ thuộc quyền sỡ hữu của Thatch. Ai có thể biết được liệu trong khoảng thời gian đó sẽ có chuyện gì xảy ra hay không?

Sau khi tất cả mọi người đều đã rời đi và quay trở lại hoạt động bình thường, Haruki cũng chào tạm biệt Marco rồi quay trở về phòng của mình. Bởi vì Haruto hiện tại không có ở nơi này nên Haruki không có hứng thú để ra ngoài. Nếu theo như lời của anh nói thì anh sẽ quay trở về trong ngày hôm nay.

Cô quyết định lấy ra một cuốn sách rồi bắt đầu giết thời gian với nó. Thời gian cứ trôi qua một cách vô thức cho đến khi cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy trời đã trở tối từ bao giờ.

Haruki hơi nhíu màu lại khi cô hơi cảm thấy thoáng đau nhói ở ngực. Cô đưa tay lên và đặt ở ngực trái, vẫn cảm nhận được cảm giác khó chịu ấy.

" Kì lạ... " Cô lẩm bẩm rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

" Tại sao mình lại có cảm giác sợ hãi như thế này? " Haruki đứng dậy từ ghế ngồi của mình rồi bước ra bên ngoài. Từng bước đi, cô càng cảm thấy cảm giác đó càng mãnh liệt hơn đến mức cô cảm giác như rằng cô chuẩn bị rơi vào cuộc tấn công hoảng loạn

Haruki nhanh chóng sử dụng ma pháp để liên lạc với Haruto nhưng ngay khi ma pháp của cô vùa xuất hiện, một luồng điện ngay lập tức xuất hiện và lan ra khắp cả người cô khiến cho Haruki không kìm được mà gầm nhẹ trong đau đớn. Cô nhanh chóng thu hồi lại ma pháp, run rẩy dựa vào bức tường gần đó, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở.

" Có kẻ đã cắt đứt ma pháp của mình... " Haruki lẩm bẩm, cố gắng suy nghĩ rằng ai có thể làm được điều đó. Trên thế giới này chỉ có anh hai và cô là người duy nhất có thể sử dụng được ma pháp... Nếu như không phải là Haruto tự mình cắt đứt thì là a-

Nghĩ đến đây, một cái tên bất chi bất giác xuất hiện trong đầu của Haruki.

A̴̢̦͕̤̙͖̰̍ỳ̴̡͎̂̌̔͘̕a̵̖̖̻̲͋͛̄̿̈͝ť̶͍͑͑͠ò̷̱̜͕̰̯͇̪͆̄̐̊̃̒ͅ

" Chết tiệt! Anh hai! "

"D̸͎͓̰̣̫̹̩͊̿̃̅͌í̶̙̰͍̪̠̘͆̆̿ṋ̷̯́͒̌̽̓ģ̵̨̹̟͙̰̬̉͑̊̂̀̊̎~̴̘͜͝ ̸̲̺̝̹͚̯̎͜d̷̥̝̺̭̈́́̄̒͛͜͠͝ͅį̵̧̩̭̅̑̆́̈̏̇ņ̴̬͋͂͌̀g̶̨͙̥̖̼͋̌̇̾͐̕~̶̺̖̠͒̓͛͘ͅ ̶̺͖̹͚͈̹͖͆͌C̵̛̣̭̥̱͍̥̄́͛͛͊͂ͅh̸̘̩̱̠̗̀̌͗̔ú̴̳̫̦̒̍̽͂̀̇̚c̴̩͔̙̳̔͑ ̵͓̉̉̊m̸͕̙͈̰̈́͝ừ̵̞̳̗̔̈̃́̑ͅn̶͍̥͉̮̐̈́̏͐̀͜g̸̢̗̻̮̐͛͊ ̵̡̡͖̣̰͙̀̔̾͊̍ǹ̸̘͖̗̲̿͝͝g̸̳̰͚̔̆́̏̕ư̴̡̦̥̰̭̌͜͠͝͝ơ̷̢̪͉̙̦͖̆́͋͒̚̚į̶̗͕͆͌͑̒͌͑̌ ̸͍̯̻̘̪̀đ̶̟̩̩̾ą̷̡̟̃̕ ̶̼̳͈̮̎̀̿̽̏͋̔đ̵̱̲̰̓͑̔͘o̸͇̔á̷̗̩̻̹͎̓ͅň̸͇̝͓͓̅̽̔̕ ̸̹̝̱͙̌̉͂̋̃͝͠ṯ̵̨̡̣̣̹͛̄r̷̯̗͕͎͘ú̸̟̕n̵͍̭̏͂g̷̹̻͆͛̿̈́̔̏̐ ̴̨̫̼͍͉̮̄̈́͝đ̵̧̰̈́͒̂͜ừ̴̢͔͂͆̎͘ǫ̴̛̣̠͔̦̀̀̈́̃̚c̴̺̻͓͍̻̃̆̾̒͐̚~̴̙͋̀͐́̀̾̚ ̸̜̘̺̙͓͎̑" Một giọng nói đột nhiên xuất hiện đằng sau Haruki khiến cho cô cảm giác lạnh sống lưng. Haruki ngay lập tức quay đầu lại, tránh khỏi nơi cô vừa đứng và nhìn chằm chằm vào thân ảnh sương mù ngay trong phòng của cô.

" Anh hai đang ở đâu? " Haruki gằng giọng nói, cặp huyết mâu chứa đầy sự sợ hãi và lo lắng tột độ.

" N̵͕̘̪̝̂͜g̶͉̮̖͉̜͇͇̉͑ư̶̡̢̢͚̬̣̭͐ơ̵̺͇̤̓̑̆̚į̸͇͇͊͑͂͜͝ ̸͕̞͘͝đ̵̺͎̩̤̗̻̣̀̒̈́̏̾͘ừ̷̙̬͕̃̎̂̽͠͝ń̶͍̳̞̣̕g̵̥̈́͒͊̀͛ ̶͎̹͇̤̤̋̆̌ĺ̸̬̜̼̜̪͜ǫ̵̛̯͈̱͋̓͑̏͜͜ͅ~̶̧͓̱̟̦̔̚͝ ̶̜̹̂͑H̴̪̆̉a̶̦̟̹͇̟̫͑́͗̅̐̉r̷͇̺̣̙͔̐̈́̌͋̔ũ̵̢̨̱̲̬̯̔́̏̾̚͘t̸̛̳͍͌̆̆̏͠ö̴̟͚̹̮̟̪́͋̿̏ͅ ̶̛̞̞͕̀̀̃ḫ̷͖̞͖̺̼̈́̄̕i̶̺̤̘̰͉̎̀̋̀̾̚͜͝ệ̸̛̣͙͍̫̈́̓ņ̷̜̻̟͈̇̈́́ ̸̞̊̈́̔̕t̷͚͔͈̹͖͍̖̄̐̈͐͂ạ̴̬͎͖̔̊̿̿i̵̢̜̮̞̫̘̦͠ ̸̦̯̹̬̾́͐͂̾̎đ̵̝̯̦͖̻͈̀͐ͅa̴̰̓n̶͎͉̈́̊g̵̯͔͕̹̻̓͂͠ ̵̨̢̭̗͇͊͝ċ̸̲͓̠͗̾̑ó̷̢̩̹̹͚̱̱̚ ̴̢̂͂̌m̴̯̊̄͌̍ộ̷͇̀̓ṱ̴͈̭͊͌̔̋̎͊͘ ̷͔̗̥͗c̶̲̫͉̙̞͙͌̇̀̍̋̈͝ű̷̢͓͉̽̅̽̃̆͝ộ̵͚̩̦͖͖͑c̸̲͚͓̓ ̸̢̗̳͔̔̄̉ẗ̵̺̼̽̾̾̓͠r̷̩̤̤̉ò̶̺̜̳̞̠̜̖͂͆̎̀ ̷̮̆̈́̀͠c̷͓̹̱͓͓̻̯͛͝h̸͖̟̜͖͉̞̋̾u̸̻̟͓͘y̴̼͇͚̼̘̮̎͐̿͛̚̚ệ̸͖̗̪͌n̸̮̘̔͗̚͘ͅ ̷̡̨̱͚̒͌r̵̠̗̘͇̩̓̋̄̊̈ấ̵̝͕̞̑̎͌̃̒͘t̸̜͔̓̓̈́͘̕͝ ̴̳̽̾̄̅̈́̕v̸̨͙͇̗̠̪̱̀͆̊͆͒̀͊u̶̳͍͌̇̾͐̈i̴̜̓̈́́ ̶̹̰̪̲̔̂̀ṿ̴̨͉͊̑ẻ̴͉̯̪̀̎ͅ ̵̠̼̖̓͐͘v̷̡̰͕̼̠̮͗̉ớ̵̧̲̠̪͔͓̣̈́̈́͒̇̐̈́̕i̷̢̠̟̹̩͐ ̴̥̱̱̈́͋͜͝ṫ̴̢̛̩̜͗͑a̸͉̰͖̲͂͐̀͂͝~̵͚͖̝̻͘͝" Thân ảnh đó cười khúc khích.

Haruki im lặng quan sát 'hắn', cô biết rằng một mình cô không thể nào đánh bại được người nam nhân này, đừng nói đến là phong ấn 'hắn'. Điều cô lo lắng nhất hiện giờ chính là sự an toàn của anh trai cô và băng hải tặc Râu Trắng. Haruki phải tìm cách để đưa 'hắn' rời khỏi con thuyền... Mọi chuyện sau đó sẽ tính sau.

"N̷̢̢͙̂͐͑̊g̷̢̜͖̭̺̺̪̑̀̽̃̇̕ư̴̛̟̄̓̑͋́̈ờ̷̢̱̟̼͎̦̦͌͐̄͠͠í̶̧̧̞͆ ̸͎͋͂͒̅̚đ̴̢̢̭̺̉̿͒͝ą̵͎̜̳̊̎̍̎̈́͒n̵͇̝̔̌́̃̂̈́̈́ĝ̶͎͚̆͊̔͗͝ ̶͇̭͖̓͑͒d̵̢̳̞̹̥̪̍̐̅͘ͅự̷̯͑ ̸̨̬͒̾̈́͊͛̚đ̵̢͕̳̝̠͇̀ị̸̼̫̩̯̋n̵̤̺̲̳̯̯͈̚͝h̶̨̢̛͇̲̣͔́̋̚̚ ̷͙̥͈̬̳͚͗̅̽͌̀ţ̵͕̪̤̎̏͊͐ì̷͉͇̓m̵̗͎̺̝̎͐ ̶̨͙͉̜̫͚̬̓̆̉̂̚c̴͉͊̏̒͊̅á̴̞̼̬̗̙̈́̏͑͝ç̷̤̬̬̠̇̓̿̏̈́̚h̵̤͈̀͊̔͌̀ ̴̞̝̖̙̚k̴̡̧̧͊̑͐̓̏̇ḧ̴̰́̂̈̉̚i̴̙̝̭̥̖̞̮̿̃̕ế̵̡̛̟͉̞̊̒͋ņ̴͉̲̫̝̖̏̄͝ͅ ̴͍̹̓̆̿ḉ̷̡̘̤͆͋̈́͗ḥ̴̨̯̀̄͠õ̴̖͚͘ ̷̘̼̮͚̩͝t̸̠͑̌̿̓͝ą̴͍̪̎ͅ ̴̛̠͕͍͆̒̚͜͝r̶̨̧͕͕̞͈̘̋̐̇̑͌̋̕ờ̵̫͓̜̫̬̘̄͑̾̀̓̕i̴̛̛̻̞̍̈́ ̴͕͚̒̾̔̌̈́̈́̔ͅk̴͖̓̈́̅̔̒̃̊͜h̵͚̬̄ỏ̴̖̳̟̦̤̒̆̓i̷͖̼̽ ̶͕͙̅͑͒̃͐̈́͗͜ç̴̾ö̵̢̘͘n̸̯͓̞̯̭̬̜̾̈́̐͝ ̸̧̳̫̾̔̊͘͠t̸̲͋͋̕ḩ̶̢͇͂̑͗̈́͘͝ŭ̸͕̦̄͑̅y̶̬̗̳̍́̀́͊ề̵͎̼̅̒ṅ̷̩̠̦́ ̸̧̨̫͑̑͛̚̕͜͠ͅn̵̯̠͊͂̒͠͠ͅà̶̢̛͙͙̱͕̈́͜y̴̜͈̼̥͚͇̒̈́̌͒ ̵̪̟͕͎̰̼̰͑̌s̵̟̏̒̄̀͠a̵̘̼̔͗̓͘ò̵̦̼͉̞̀̿̊?̷̡̩͖̠̭̦̐̈́̈́̚ ̴͎̗̗͎̝̀Ń̸̛͔̘̟̈́͘͠͠g̵̨̝̗̺̫̞̈́͐̌́̂ừ̸͇͎̎̄̈́ơ̵̖̲̘̲̤̟̿̈́̐͛́ͅi̶̛͓͉̲͌̌̓̊͘͠ ̷͎̊̀̄v̶͈͚̖͇̯̈̈̈̌̑͘à̷͖̪͎͋͒̃̕ ̷̯͍̣̭͖̒̐̓̍Ḥ̸̢͍̥̫̭̒̄̓͌́͝â̵̱̜̠͖̝͌̌͗͘ŗ̷̨͓̗̉̏̈́͛̓͛̕͜ų̸̠̫͙̩̎̔̇̾t̶͎̱̯̥̟͚̘̀̍͆́̐o̵̢̡̗̫̲̓̌̈́͋ ̶̡̛̭̘͉̖͒̈́̀̚đ̸͓̝̲͗͌̓̈͒̇͘ề̵̙̖̫͙̘̈́̐̓̉̋͝ū̸̟̯̉̏͛̍̊͆ ̶̛͉̥͔͍͍̞̍̌̅̐̚ẗ̸̼̭͈͔̖̱́̉̈́̓̎̅ͅȟ̴̨̝̬̣̥̮́̀ậ̶͔̺͎͇̈́͌̎̈ẗ̴͈̼͔́̉ ̷͔̐̃͌̀͆̇͝ͅk̴͓͓͕͖͖͊͛̇̓͂̃ͅh̴̡̩̰̭̬̓̃̈́ḭ̸͐͐̂̊̚ế̴̡͖̱͉̹͓̊̅ņ̸̲̗̱̬̭́̀̋̌ ̷͇̋̀͆̍̀͗c̵̢̡̬͙̪͐͗͌̈́ĥ̵̛̘̖̟̖̄ͅȏ̷͚̟͉̘̫̽̏͛̆͝ ̷͉̜̝̜͊̔͋̂̚t̵̢̛̝̯̝͙̿̈́͋͘ḁ̸̗͔̖̌̄͆́̇̂͌ ̵̬̟̋đ̷̢͚̗̱̖̀͜a̵̡̫͊͂̃u̵͖͉̹͉̓̐̎̄́͝ͅ ̸̺͓͙̦̑̕ḻ̷̰͚͔͆͝ò̷̫̭͚̝͔́̐n̸̟͑̍̍̈́͠g̸̥͂̉ ̵̰͎̺͚̻̳̓̈́̒͂l̸͍̄̊̿͐̍̕à̶̩͔̑̒͝m̵͎̯̹̼̰̪͎̒̈͑͋͒͆̚ ̷̰͖̋̂̄͘̚s̶͖͊̋̌ä̸̢̛̫̜͍̫́̎͒o̸̡̖̾̐~̵̫̯̯͎͋̇"

" S̸̲̳̏̀́͘ẽ̵̪͉͊̑̈́ ̶̧̬͇̤͒͘̚͝r̶͖̍͊͗̓͝ä̸̻̚͠ ̴̙̺̫͍̎̈́̉͋͑͝͝s̷̬͈͙͆̀̓̕ͅâ̶̫̠̻̭̣̞̭ō̶̖̜̲̌ͅ ̸̢̥̯̞̖̋̐͋̅͐̊͑ͅņ̵̱̤̗̰̽̽ế̷͔͓̯̣̖͉́̐̈̍̈̓ů̵͈͒̾ ̵͎̪̫͓͚͔͛̒̿ṅ̷̪͉̒h̴̪͋̎͑͌́̅͝ư̴̜̠̟͖͚̬̎̍͋̀͗͆͠ ̶̯̇̅͆̚̕ẗ̸̲̞̳̖́͋͆͑̈́̿͝a̶̧̢͈̟̪̞̲͊̒̄̓͘͠ ̵͕̳̥̹̇͑̃̋̊ͅg̸̪̼̅̎͝ĩ̸̠̪̩̫̼̦̐ế̷̬͈͕́́ẗ̴̳̐͆̃̔̈̕ ̵̢̞̪͈̱̩̊͗t̴̞̉͋ấ̸͙̫̓ṯ̷̢̨̲̗̰̇̀͋͊͋͠ ̷̘̠̩͊c̵̜̱̾̓̈́͂̀̐ả̵̮̱͈͕̗̅ ̸̳̻̳͌̽m̶̢̗̓͐̂͗̓ọ̶͍̟͙̗̳̙̊͝ỉ̶̳̘̱͊͐́͛͠͝ ̴̢̨̡̯̗̔̊n̵͚͕̩̜̱͂̌g̵̗͍͈̀͐͠͠ư̷͖͎͐͌̿̀̇̏̕ờ̷̬͓̩̩̞͉̺̈̌̇̑͛i̵̛̻̔͊̓͂̅̒ ̴̛͚̼̍͝t̴̺͈̩̳̖͖̿̄̑̐ͅŗ̴͙̫̰̯̞̏ễ̸̦̼̔̄̃̉̂͠n̵͔̘̠̲͍̗͐̌͊ ̸̖̫̹͎̣̣̫̉̀͐̇c̸̢̈́͗̌̈́͆͠͝ơ̵̢̻͔͚͒́͛̄̕n̶̛̘͍̾͊ͅ ̵̖̾̽̕͝t̷͖̲̍̐̿͛̋͒h̶̢̬̜̎͊̍͋͆ư̵͙̳͈͌͑̓͋ý̷̨̡̨̠̠̮̮̔̉͗͆ề̶̱͆̈́̈̀̕͘ň̴͕̫̱̂ ̵̬̜̾͘n̵͖̮͆̃̔͗à̷̬̟͚̲͛y"

Nghe được câu nói này, ma lực trong người của Haruki ngay lập tức bùng nổ, đan xen với ma lực của cô chính là một phần ma lực Sanari của người nam nhân.

" Ngươi tên chết tiệt! Nếu như ngươi dám làm tổn thương đến bọn họ thì đừng có trách ta! " Đôi huyết mâu của Haruki lấp loé một vài tia quang mang màu vàng trước khi bên tai của cô vang lên một câu nói đầy quen thuộc.

' Dù cho có bất cứ chuyện gì chuyện gì xảy ra, trừ khi chúng ta đã rơi vào đường cùng, thì em tuyệt đối không được sử dụng Sanari, em hiểu chứ? Tuyệt đối không! '

Ngay trước khi Sanari bị mất kiểm soát, Haruki cắn chặt môi, cố gắng triệu hồi một con dao rồi đâm vào đùi của cô để cơn đau giúp cô lấy lại ý thức và bình tĩnh.

Thế nhưng dường như 'hắn' lại không muốn để cho Haruki làm được điều đó. 'Hắn' dịch chuyển ngay đến trước mặt của Haruki khiến cho cô nhảy bật ra sau để tránh thì bị 'hắn' nắm lấy cổ và nâng lên trên không trung chỉ bằng một tay.

" Th-Thả ta r-ra! " Haruki thở gấp gáp, hai tay đưa lên nắm chặt lấy tay của 'hắn, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi gọng kìm như sắt thép của 'hắn' thế nhưng mọi nỗi lực của cô dường như đều trở nên vô dụng khi tầm mắt của cô ngày càng mờ nhoè đi trong khi đường thở của cô bị ngẽn lại.

" T̸͖̲̾͜á̸̮͑̔͊́ ̶͎̹̃̚͠r̷̞̯͑̾͐̕ą̶̢̧̯̂́͐̅̎̑͑t̶͇̳̙̖̅̿ ̸͙̃̑̀͘͝ņ̶̢̜̑̈́̓̃g̶̛̛̺̈̊͠ạ̵̛͖̲͚̽̈́̅c̶̙̰̳͎̋̏͝ͅ ̴̱͍͚̟͍͊n̷̩͉͈̤̋́͝h̸͖͚͓̍̃͝ī̵̢̳̼͇̈́̀ȩ̶̦̂̆̉̐ń̴̼̖̺̤̐͜ ̶͈̼̮̺̒͠v̴̬͎̍̆͐̊ͅà̸̡̨͔̱̒̒̔̽ ̵̭̾̀̍̉t̶̳͈̣́́̂̕ò̶̡̭̙̊͌̕͠ ̵̧͈̺̬̂ͅm̴̮͈͕̹̰̓̆̂́̂ờ̴̡͈̥̭̍̓̍̚,̸̝̬̗͙͑ ̶̡̛̫̫̱͓͒͋̾́ņ̸̤̦͒g̷̣̫̮̓̆́͠ư̵̪͗̍̈́͝ơ̴̰̖̯̱͊̇̓ï̸͓̣͘ ̶̼͆b̵̖̩̫̒̄̄i̴̾̒̏͜ế̸̤͉͓̍̉̈́̃t̵̯̃͌ ̶̩̤̘͕̪̾́̈́k̵̛̖̪͇̤̇̄ͅh̸͖̥̘̬̏̓̎̐ộ̶̣͒͒͐n̸͇͔̲̆̀̋͌g̴͔̰̥̈̆͊̾͊?̸̣͙̺̆́"Người nam nhân ấy nhẹ nhàng nói trong khi gọng kìm ở cổ Haruki ngày càng chặt.

" C̶̡̮͇̜̔̊͌̂̕á̴̢̞̗̂̄͘c̵̞̈̔ ̶̼̇̂̿͗n̵͈͉̪̎͌̏ḡ̷͚̓ư̶̙͍̣̟͂̽̽̔̅ơ̷̡̰̑̒̈́̚ḭ̷̀̆͝ ̸̨̞͉͍͒̀̋đ̴̟̪̰͎͊̄ͅề̷̛͚͙̦̙͠u̸̩͆̂ ̷̥̥̐̄̈́̉b̶̨͓̥̞̌͑̋̉̈́ị̵̘̽ ̸̞̲͉̠̞͊͌́̽p̵̯̐́̍h̶̨̋͌ą̶̠͖̗̉̈́ͅn̸̞̰͕̞͠ ̶̥̩͐̏b̸̟̰͉̞̋ộ̸͇̣̦̂̎̈̑̌ị̴̖́ ̴̨̹̩̰̋͐b̷̯̯̥͎̑͑̏̈͝ở̵̻̰́i̶̜̪͊ ̴̦̦̉́ṯ̷͖̭̥̗̽̈́̔̈́ấ̵̧̧͉̮́̄͊̔̋t̴̳̞͙̦̎ͅ ̸̬̻͖͊͒̿͛ċ̴̝̍́ả̸̭̽ ̵̰̟̞̭̤͒̓̌̕͝n̶͇̽̈́̈́̋͜ͅh̶̭̟͒͠ữ̶̧̨̭̟͎͝n̶̠̗̪̼̺͑̎̄g̸̪̊͐̈̑ ̶͙̊̔̓́ͅn̴̞̞̖̪̑̽̐g̸̬̀ư̴͚̯̞͇̱͊ờ̷̮̂i̷̡̤̹̟͎̇̏͒̍̕ ̴͍̊̓m̸̡̥̯͙͖̿̇̃à̴̯̦̪̦̳̅̔̆͘ ̸̺̋c̶͔͚̆͌̆á̸͇̖̐͒͝͝c̶̖͇̲̮͉̿́͝ ̷̗͈͇̩͋̀ń̴̛̝̤̣͍̽̃̕g̶͔̠͉̯͜͠ư̴̹̎́͠ơ̷̧̳̂ͅi̴̬̤̟̯͛ ̶̡̜͑̽c̷̨̢̢̗̯̒́̈́h̶̳̪͎͌̉̉̚̚ơ̶̞̮̓͒ ̶͉̲͕̱̠̕l̵̛̞̜͙̦̒͆̓̾͜à̶͈̩̰̱̣͆͗̚ ̸̬̋̎'̶̨͇̝̳͇͂̈̐ǵ̷̣̻̩̱̱̃̐͝ĭ̵̘̇̾̍̿a̶͖̲̯̖̚ ̶͚̋͆̾̀đ̵͇̯͑̒́́į̸̼͚̀̐̍̏n̷̤̮̺̞̈́̊̇h̸̞̙͚̐̽̂͘'̶͎͖̄ ̸͚̙̖̳̥̂ở̴̮̹̐̿̇̂͠ ̷̢̛͎͇͚̋̈́t̸̰̠͈͚̬͒͌h̶̭͉̬̭̳̏̃͠ế̷̺̮̍̽͛ ̶̥͓̲͐͌͂̂g̸̛̺̘͙̪̈̍̐ͅǐ̴̠͊̀ớ̶̲̱̞̺̅̍̂̆i̸͎͓̰̫̎ ̸̧̛̦̩̾ṭ̴͚̝̜̎͑̊͒̀r̶̯̦̝͆͆ư̴̫͖͖̍͝ǫ̸̧̛̛͖̪̙́̓c̴̻̖̰̀́́͑͂.̷̢̽ ̴̡̅̀Ṯ̴͉͎͇̞͗̈̍̊͝a̴̙͔̳̩̔͊͑̀ ̴̢̧̪͕̙̌̋c̴̺̤̅̐͆͘ͅứ̷̼̟̪̈͂͒͘͠ ̷̨̢̗̞̹́̓͐̿n̴͍̦͕̪̿͗̔̚̚g̶̖̎́̇ḧ̶͓̈́̿̌͝ĩ̵̭̝̘͍́͂̒̚ ̶̘̖̲̎̀̓̿́ŗ̸͚͈̉͆́̄͝ͅḁ̵̆̀̆͒͛̕͝ṇ̷̛͙͔͑̈̄͝g̸̟̫͉̺̭̃ ̶̝͎̱̤̐ͅĉ̸͉̲͙̑á̷̡̬͓̾c̴̗̭͖͙͒͆ ̴͈̳̱̃͛́̈̚n̴͔̉g̶͕̬̦̼͙͌̆ư̸͚̙̮̋̈ơ̸͖̣̓̊͗͘͝i̷̠͊͝ ̸̨̮͑̓̊̇͝s̶͈̅͋̂̀ẽ̷̙̄͝ ̶̟̼̉̿͋͆k̸̡̜͖͉͌̏̉͐̒ḩ̶̙̘̼͉̐ô̶̪̇͆n̶̗͑́g̷̬̱͉̣͛͑̈́ ̴̱̻̫̣̿b̶̝͚̹̐́a̶̼̗͖͓̟̔̆o̵̢̜̩͕̦̐ ̸͓̦͓̬͕̈́g̶̟͌i̴̜̱͕̯̓̋͒͊̕ờ̷̛̰̭̙̳͐̇ ̵̬̙́̒c̴̠͙̄ó̵̢̬͙͂̅͘͜ ̶͓̒̓̂͑͠t̶͇̘̎̑͆͗ͅh̴̗͍͙̘̀̊͝ͅể̵̖̱͎̮̆͝ ̶̢̟̙͙͔̄̌͘t̶͇̦̒ḭ̴̹͆̋̈̄͆n̷̗͓̲̅̇̕ ̸̭̟̎̎͂̅t̸̛̗͒ư̶̩̆͂̂̏ở̷̝̪́̔͠͝͝ǹ̷̰̺̤͜g̷͕̯̳͕̍͝ ̸̡͙̺̯̂͝b̸͔́̈́́̚ấ̸̩̙̤̀̾t̴̢̠̮̽͆́̈̋ ̶̧̦̰̜̀c̶̰͎̰̀̄̃̀͛ͅų̴̢̛̠̹̳́̄͂͑ ̶͉͑ą̶̰̹̪͗̿͜i̷͎̣͖̲̇̊͝ ̷͇̗̱͊͒đ̵̟̜͓̄ư̴̢̞̫̭͖̊ợ̵̬̱̈̽̉̽̽c̶̖̥̘̪͂̅̔ ̴̦̯̙̦̈́̓ͅn̵̙̄͗͜ģ̶͕̜͈̅̇̓́̍o̶̻̞͐̄à̶̠̳̤̖͌̈̓i̵̙͌̿ ̷͖͓̗̯͆̿̆̽c̷̫̱̲̲̮̍͗̌̕͠á̴͓̈́͛ć̴͈͛̆̐ ̷̟̗̈́͌͒̀͠n̴̮̎́ͅg̸͉̰̱̘̉ư̵͚̮̟̖̺̊̊̏ơ̴͇̅̃̕̕͜į̷͉̺͐̏̋̚.̴̡̺͇̱̟̏̔̈́͑"

Hai chân của Haruki vùng vẫy, cố gắng đá vào người của 'hắn' thế nhưng tất cả những gì cô đạt được chỉ là xuyên qua cơ thể sương mù đen của 'hắn'.

" T̶̺̉̃̇́͜h̷͓̖̝͂́̔ḙ̶̩̮̱̲̂́̄̃ ̸̤̙͕̊͐̇v̵͉̀̉ậ̵̧̝̻̖͜͝ẙ̷̢̘͈́̅̂͜ ̶̗̓̿m̷̠̼̰̋ą̸̲̼̤̀͗̎ͅ ̶̢̟̀̊̀g̸̫̞̅̓͋͋̄͜į̶̙̅̇ờ̷͓̥̳͐̅͜͝ ̵̨̮̼̹̈́͒͝ͅđ̶̺̹̟͑̏͜â̷͇̠̦̇̆̕ý̸͉ ̷̞̩̈́͐̀ḧ̶͙̰̝̟́͌ã̴̺͉̇̓̊̃y̷͖̣͑̔̚ ̸͙͍̅̎̓̿͝ǹ̸̪͈̕͠ḧ̶̡̞̥̩́ì̷͎͇̰̪͑͗̔n̶̰͇̻̋̉̀͜͝ ̷̪͓̈́́̿x̵̗̖̱̠̲̉͒̋ȩ̷͔̞̺̽͆͑̿m̴̧͔̤̓̈́!̷̨̞̣̫̌ͅ ̶͎͍̦̌̉C̸̨̬̱͉̣͊̉̕á̵͎̫̂̑̎ĉ̷͚̞ ̷̧̭̼͉̠͑̄̂̿n̵̠͗͂ģ̶̗͎̆̍͗ų̴̛̠̲̱̺̌̈́̚͠ǫ̸̛̦̲̓i̶̡̊̾̒ ̴̱̼͇̙̓̍̓x̴̬̤̝͈̊e̴̡͐̈͒m̵̥̆͐͌ ̶͉̱̙̯̽̊n̷̫͔̒̄̄̍h̵̛̖̫ữ̴̞̻̰̙̆̆͂̐͝ͅn̶̛͚͖͆ğ̴̩͖͙͌̎ ̸̯̲̾c̷̛̙̹̖̰̣̄̃͒ò̶͎̥̺͑ͅn̷͖̐͌̀̃ ̴̨̹͔̤̓͛c̴͕̖̋̌̈́ͅô̴͖̬̼̱͊̍̏n̷͉͖̰̮̻̍̎̆̀̎ ̶̪̞̞̇͒t̷̬̣̯͔̖͑́̚͝r̶̖̰͌ù̵̞̭̼̽̓̐͌͛n̸͚̰͙̼̽͐g̶̛͖̀ ̵̨͑̓̑͊y̷͔̝̠͛̋͝ͅế̵̛̟̀́͊̀ŭ̷͉̘̪̣͇̓ ̷͈͎͊͑đ̴̺͙̠̈͂͆͝ṵ̵̯̞̥̞̂̈́͐̅ố̷̱͍̌̓̓͂̓i̶̧̳̹͖̦͒̊ ̴̟̺͙͔̤̄͒n̶͓̻̿͌̉̊à̴͕͖̙͛̈́̾̏̔y̸̫̟̘̏ ̴͓̀͗͋n̸͔͍̪̓͗̉ḧ̸̲̞̀͆͝ư̵̦̦̼̓̂͝ ̷̛͚̞̟̱̒͋m̸̟̥̍̈͐̎̕ạ̷̯͍̳̍̎̐̆͝ń̶̬̿̏͛̕g̴̥̔̐̈́̋ ̴̧̭̰̩͙͒̿̉̈ŝ̵̯ố̷͚̋̐̄̃͝n̷̙̖͚̾̒͒g̴̨̞̼͂̈́͌̒̕,̴̨͑̾͝ ̸͔̮̖̑͜c̶͎̝̒͜͝ͅh̷̟̹̼̺̉͐̏̊ͅấ̸̻̬̏p̷̘̻̪̈́̆̂̓̚ ̵̦͊͠n̶͓͉̏̔̄̿ḩ̵̞̉ậ̵̦̐̑ͅn̶̡̖̠͚̚ ̸̮̭͓͈̓̚ṇ̴͑ḡ̷̪̳ủ̵̫̰̃́ỷ̴̛͚͠ ̴̟̣͒h̵̟̞̓ǐ̸̥̣̈́̈́̄ể̷͖̗̼̹̇͌̓m̴̥͈̖̪̍͛̑̚ ̶̘͑͜đ̷̝͇̬̹̏́̋́̀ế̶̛̜̌̿̈́̚ͅṋ̷̩̔͐̕͝ ̵͓̬͈̠̊͛̓̀͝t̷̨̹̦̳̏̈́͌̑͠í̴̝̼̜̩̺̉n̶̢͉͍̑͜h̶̙͔͓͑̂̀̈́ ̷̧̩̻̰̓͆͋͛m̴̘̺̰̜̬̈́ạ̵͔̙̦̭͊́̃̌̚n̶̝̙̭͋̋̓̽̀ͅg̷̺̝̝̓̊͂ ̷̨̮̳̪̝̄̿͛͌͒đ̴͖̲̜̥͓̊ể̴̡̟͈̞͛́̈́͜ ̶͈̦̙͉̥́͊̿̓b̷̬̊̑ả̶̝̓͛̐o̴̟͐̏͝ ̴͉̈̀̄͝ṽ̴̙̥̹̻͈́̓̂̉ệ̷̙̹̭̈̈͒̈́̂ ̸̣̓́̃̕c̵͎͆̀͆h̷̦̔̏̇̔ú̵͖̲̱̝͓̍̔̃n̸̨̳̻̖̣̄͆́̓g̶̢͙͙̭͗!̶̨̲̮̩̥̇" Giọng nói của người nam nhân trở nên đầy giận dữ, một lần nữa Haruki cảm giác rằng mình sắp ngất đi thì 'hắn' mới thả ra khiến cho cô ngã ầm xuống nền đất. Haruki đưa tay lên cổ cô, cố gắng thúc đẩy ma pháp để chữa trị vết thương đã bầm tím một cách đáng sợ.

" N̴̘͍̋ế̴͚̣̟̙͌́̋̌̅u̷͖̩̰̺͌͌̎́ ̸̨̥̩̆̐͜n̴͓̯̭͇̅͒̐͑h̷͓͚̳͕͇͂̀́̽̃ư̶̛͓̲̤̽͂͘͠ ̷̱̣̹̎c̵̛͈̝̈́̓͗͠á̴̯̔͑c̶̛̦̘̣̊̈́ ̶̹͎̙̞͍̓̓̌̕n̸̹̆͊͘͜g̷̰͕͉̻͂̌͜͠͠͠ư̷͈͛̃̂ơ̶̰̞̭̓̂̒̚i̷͉͙͗͂̽̀͝ ̷̲͊͑̆đ̸̬͑͂̃͆͝ã̵̝̩̘̑̋̈͝ ̷͙̠̩̣̝̍̚y̵̮̻͕͔̺̑́ê̷̱̍̀̍ų̵̲̹̂̔ ̸̂͐̽͜q̴̘̘̫̹̈̾̂͠ú̶͓̆̊ý̸̨͈͊́̈́ ̴͓̤̜̞̣̅̅͊̕b̴̤̮̳͎̌̓ọ̸̖̻͍̉̆͂͑ṉ̷̛̺͖̟͓͗̔̋ ̷̫͂͋̑̀̊c̵̗̼̲̍͂̃h̸͓̝̱̽̿̕͝ų̸̖͙̹́̊͗̕ǹ̷͍̝̌̓̌̃ǵ̷̢͈͓͉̈́̔̐̚ ̸̳̝̮̓͂̉̀n̶͙̦̥̿͒̔̉̀͜h̴͚͖̠̼̐͗͂͆ͅư̴̱͓̓ͅ ̴͓̓̌͆͊̈́ͅv̵̡̢̬͙͠ậ̸̲̪̻̠̔͊y̷̤̹̬̫̑͂̈ ̴̻̋̓͘t̶̗̳͓̲̿̒͐h̵̨̭̻͐̑̈ì̸̡̼̣͖̐ ̴̡̬͕͒t̷̛̲̄̑͂̾ą̸̱̗͒̀͊ͅ ̴̳̈͌̋̓͘t̴̫̊ǫ̸̼̘̯̜̀̇̉ ̸̤̮̘̺̂̇m̷̢̍͑̐ǫ̸͈̱̩̀̄̀̓͌̕ ̶̡̬̻̿͌͊́ͅḱ̵͈͎̎͘h̵̙͔͆̏͒͛͘͜ô̷̠̪̋n̸̡̼͙̟̜͋ģ̷̠̦̣͉̈́̆̔̚ ̵̨̛̞̭̩̥̍̿͝b̷͙̞̜̝͝i̸̧̮̳̦̒̍̚ế̴͉̻͚̰̚ṯ̸́͛͠ ̸̖͔̻̏͊̆ŗ̸̰̰̠͇̉ằ̷̼̩͉́͑n̸̨̙̐͜g̴̡͎̠͝.̷̡̙̰̻͗̑ͅ.̴͉̣̔̂́͑͝.̸̺͋̽̀͒͌͜"

Haruki cố gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn 'hắn', cặp huyết mâu đẫm nước mắt trừng người nam nhân với tất cả sự hận thù trong người cô.

" Ta- Ta sẽ không đ- để ngươi tổn thương họ... Anh hai- sẽ không để cho ng- " Nói đến đây, cô ho khùng khục, cái rát đến từ vết thương khiến cho cô không thể nói chuyện bình thường được.

" H̶͚̜̾̋̈́͐̉͜m̸̗̬̒̕̚m̵̡͎̠̣̗̋~̷̢͉͂̇̌͋̈́ ̶̳̈́T̶̲͋͒͐̀̓a̵̢̤̖̙̿̿̇ ̷͚̳̙͐̏̾́͝ͅș̵̞̑̍̈̏ẽ̷̩̳̫̻̔̄ͅ ̴̪̰̹̩̥̅͝c̶̡̩͗̎̐h̷̡̛̟̻̘ờ̷̻̥̺͍̝̒͑͝ ̸̭̩̠̻̌̓̈́đ̶͓͖̫̭͐́ợ̶̱͉̞̅í̷̻̩͓̎͛~̷̫̼̺̘̀̐̈́͂̀ ̶̲̑̈̓̈́͘D̶̪͕̙̏ù̶͙̒ ̵̛̺͖̠̤̲s̴̜̘̩̅a̶̜̓ͅō̴̼͙̞͗͝͝ ̷̞̂̈́͒t̵̞̞̣̲͝h̴̢̝̎͠ì̶̻͙̻̀̋̓ ̷̟̪͚͚̹̇̑̀ṯ̸̖̗͋a̴̧̮̣̙̋̓̇̆ ̴͇̠͙̰̱̆̿c̸̭͕̔͂̎ũ̵̝̱̾͗n̴͉̹̙̐̅̊̍̑ĝ̴̡̧̤̝̫̊͑ ̶̣̎ḳ̵̇̓̏̿͝ḥ̶̬͎̆ǫ̷̧̟̤͈̂̎̓n̵̨̛͕͇̠͛̈ğ̵͘͜ ̸̗̺̎͐̌̌́c̵̠̱̹̞̗̉̄̆̑͘h̶̠̖̏ǫ̷̞̤̆̍̊̾̀ ̴̼̯̽̂́͗̅r̸͙̊͑͘ằ̵̛̬̳̫͋̿̆̑n̴̩͖̤̊̾̇̒ͅg̷̺̯̼͊̈́͆͑̆ ̷͔̘̈́̂̍H̵͍͔͘a̷̲̤͔͔͊r̸̪̾́͜ǘ̴͖̠̺̣̾͗̎̾ͅt̵̼̒o̶̡͚̦̱͍͒̓̑̈́͘ ̵̭̃̓̈́̚c̶̠͚̓͒̚̚͝ó̴̢̨͎͚̠̇̀̏́͠ ̸̡̝̰̻̬̐̿͠ṭ̸͕͑͂̎͆ḧ̵̩͚̝̹̬́̎̋̕ể̶͓̳̲̻̦͊̐̌̈̀ ̶͉̟̊̑͑̉t̵̤̤͇̊́̄̌r̵̫̉ở̴̡͕̝̲͚͐̒͗̈́̀ ̷͈̘͔̱͎̎͂̎̽v̵̞̠̕ề̸̼̈́͊ ̸̹̏̂͆͋͐v̶̨̤͔̎̏à̴̲̯̂̈́̓̒ò̵̭͖͎̇̂̀̉͜ͅ ̸̙̦̀́ḻ̵̹̗̱͍̒̉ứ̷͇͐̂̓c̷͖̱̃̔̍ ̶̬͆̽́̕̚n̴͙̭͈͉̈́ͅà̷̞̬̀͑̉͘̕ẏ̸̞́͘.̴̱̦̞̣́͛͒́.̵͍̓̅̾̕.̶̮̗̺̦͙̆͂̌̚ ̸͉͇̮̰̋̂̆"

" H̸̤͗̈́̕͘o̸͉͗͂̒̽ặ̵͈̋̉̋͝͠c̸̢̊ ̵̧̫̯͇̪̽̆c̵͎̝͔̮̏͐ó̶̹͖͎͒̑̃ ̸̟̗̩̭̬͛l̴̳̟̠̖̳̈́̑̍͌͠ẽ̴̥̙͒͑ ̵̱̩̦͙͑̔̊̓ͅḷ̴̌à̵̯͈͉̞͌̀͝ ̶̡̪̜̘̲͘k̴̨͖͓̔́̓̌́h̸̗̭̱̯͘ô̵͚̆͒͠͝n̷̛̠̩̻͚̙g̸̝̹͊ ̶̨͇̺̤͇͐̒̇͘b̶͔͉̌͑ȃ̴̡̱̤̰̌̾͊͛͜o̴̪͎͝ ̸͍̼̣͍͊̋̽̃͜ğ̶̡̜͕í̵͖̹͑͒̏͐ờ̸͓͋͐̀ͅ~̵̭͍̖͈̻̀͛" Haruki hoảng sợ'hắn', cả người run rẩy.

" Ngươi nói dối... Anh-Anh hai sẽ không dễ dàng b-bị ngươi giết như vậy! "

" T̷̢̞̱̽ͅấ̶̪̜̣͌͘t̸͇̙͊̈͜͝ ̷̢̙̳̯͍͗̏͝c̷͈̅̈́ả̵̌́ͅ ̸̬̽̇͌͑c̷̢̪̠̉â̵̛̰̝̜̝͗́u̷͎̪̺̥̺̒̆͒ ̴̨͉̽̐̅͠h̴̫̺͔̣́͊̇ỏ̶̙̿̾̓́į̶̱͔̲̈́̄ ̷̗̝̃̆̈́͛đ̵̜̥̗̰͙͑̆̚ề̶̤̖͕͐̔̏u̷̦͚͕̳͠ ̷̝̗̋̒͌s̸͇̒̏̈́̈͝ẽ̵̛̼̠̏͌͂͘ͅ ̴̮̱͕̈́̋͝đ̸̛̛̭̓̎̉͜ư̶̞̞̑̕ợ̸͕͈͙̋c̷̣̬͂̊ ̴̤̬͇̈̾ṭ̸̛͕̮̝̍̕r̸̙͓̋͘ả̸̘̌̋̋̌͝ ̵̞͓̩̳̓̆̈̉l̶̼͖̖̄̾ờ̶̻̖̽͐̋͐͜͠í̶̛̘̭̿͠ ̸̱͚͖͘t̶͚͎̟̆̒h̵̝̪̝̯͗̒̓̿ȩ̴̞̀̉̓̑̚ö̶̳͖́̂ ̴̖̣̮̥̀͒̾́t̷̛̖̊́̄h̸̖̮̩̮͓́̿̿̂̑ờ̴̪̻͋͗i̵̛͕͑́̔̆ ̵̢̖̹̖̿̅̕͜ġ̵̢̠̳̘͌̾͝į̷̖͓̊̈́̉ḁ̶͖̎́͜n̴̨̢̬̹̣͐͘͝"

Từ phía bên ngoài, Haruki có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đập vỡ cùng la hét của các thuyền viên, trong đó đặc biệt nhất chính là tiếng cười đầy ngạo mạn của Teach. Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Haruki khiến cho cô hoảng hốt nhìn về nơi những tiếng ồn ào đang vọng lại.

" Ngươi... Ngươi cho tên khốn khiếp đó sức mạnh!? "

" C̸͎̟̥̍ũ̴̺͈͗̌́̀n̴̢̮̟͆̐͜͝g̸̢̛͇̙͐̌̌̐ ̸͈̘̰͕̌̐ķ̵͉͂̊̅́̇h̷͓͌͌́͘ô̸͎̞͒̑̾̄̈́n̸͇̈̔̿̚͝g̸͉̐̈́͒͑̓ ̴̨̬̯̮̪̀͋͒̄ḩ̵̹͉̮́̆̅̉͠ẳ̴̪̦̻̜̀̊̄̒ň̴̝̩̹̆̚ ̸̯̑̔l̷̢̻̤̟͓̑͝à̴̠̘͑͗ ̵̯͌͛́ņ̷̮̯͓͑ḧ̷̛͖̳́̐̽ư̷̛̳̮͌ ̸̼̜̺̠̔̑̌v̶̰̭̻̞̗̐̌̾͘ậ̴̘̒͠y̸͖͈͚͕͍͒̾́̂~̴̳̫͈͇̀ ̵̢̮̹̤̓͛͝Ṭ̶͐̀́ͅa̸̻̮̔̉̕ ̷̨̦̜̞̎ĉ̷̲̐͋́̒ḧ̶̝̒ỉ̴͎̭͓̰͔̏̔̓ ̴̲̥̺̞̃̀̎̔̾l̸̢̫̣͂͑̈͌à̵̤̜̱̀ ̷̫͍͙̈́͋̀c̸͙̈́͌̑̌͐ả̵̢̨̞̩̜̑͠m̷̺̈̊̊̇ ̶̨̝̼͔̄̽̌͋̆ͅt̵͔̺͕̟̲͆h̸̺͐ấ̷̘̃͘͝y̷̺͚̎̍ͅͅ ̴̱̋̈́̀͠h̸̲̾̅́ắ̶̬̣̙̺͋͠͝n̶̗̖̞͇̘͑͑̕ ̴͍͈͔͔̔͗͊̓͝k̶̹̱̝̳̐̽h̸̨͎̫̀á̵̩̦̜̉͜ ̸̬̩͚̀͋̓͒l̷̼̘͙͂̊́̌͝à̶̮̹̳͂̊ ̷̧̛̪̼̐̀̉̐ͅt̴̲̓͌h̴̪̟̔͒͘ú̶̡̗̐ ̴͉̟̝̼͐v̷̢̧̪̤̟̄̈ị̸̘̀̉̓̚ ̷̯͕͔̒̉͌͜n̵̥̯̉̇ê̶͉̟̖̦̱̚ņ̴̳̖̹̟͗̊̽̆ ̶̺̩͔͂̅̾͗̚c̸̞̘̪̳͂͜h̷̛̘̟̮̓̌̀͋o̷̬̜͛̉͋ ̷͕̲̩̔̈̎ḧ̵̺̎̒̆͘ắ̶̦̠̖͚̊̇̋͝n̵͖̙̐͘̕ ̸͉̆͒m̸̡̬̾̂͠͝ǫ̷̣̞̂́͊̕t̷͎̄̉̋͜ ̷̨̬͓̺͐̂̅v̷̫̝͓͈̑̆̈́͠͝à̸̭͛̋̏i̸̪̙̹̳̘̐ ̷͔̳̠̈́͋̍͊c̷̞̦̟̊͝͠h̷̨͉̮̻̃͑ỉ̶̛̥̖̿͐͠ ̷̡͖͓̎͒̓̆͋d̷̰̀̍̌ẫ̵͚͂̚n̵̮̗̈́͒̈́̋ ̴̟̋m̶̖̣̰̱͘à̸̩̜̱̜͈̈́̍̎̅̚ ̴͈͇̰̽t̵͍̦̀̋͠h̷͚́ô̵̯̈́î̵̖~̸̡̹̂̇̎"

Ngay lúc này, tất cả những gì cô có thể suy nghĩ chính là phải bảo vệ được mọi người. Nếu như tên Teach đáng chết đó có được một phần sức mạng của 'hắn' thì chắc chắn tên Teach đó sẽ không chỉ tìm cách giết chết Thatch mà còn có thể là những người khác!

Ma lực của cô lúc này một lần nữa bùng phát lên một cách mãnh liệt, làm cho đồ đạc xung quanh cô bị xáo trộn và bay lên tung toé như có một cơn lốc đi qua. Đôi huyết mâu của Haruki sáng rực lên một cách âm trầm, cô đưa tay về phía người nam nhân mà cô căm hận với tất cả trái tim của mình, trong miệng nhẩm thầm lời cầu nguyện.

' கடவுளே வலிமையைக் குறிக்கும்..'



( Hỡi vị thần đại diện cho sự thịnh nộ...)

' Belial...'

' தயவுசெய்து எனக்கு வலிமை கொடுங்கள்...'

( Xin hãy trao cho ta sức mạnh...)

' என் ஆத்மாவை உனக்கு தருகிறேன்...'

( Ta nguyện trao cho ngươi linh hồn của ta...)

' தயவுசெய்து இந்த குற்றவாளியைக் கொல்ல எனக்கு வலிமை கொடுங்கள்...'

( Xin hãy trao cho ta sức mạnh để giết chết tên tội đồ này...)

' என் பெயரின் பெயரில், சகுமி ஹருகி...'

( Nhân danh tên của ta, Sakumi Haruki...)

' பிசாசின் வழித்தோன்றல்கள்'

( Hậu duệ của Ác Ma.)

Máu bắt đầu chảy xuống từ thất khiếu của Haruki khi cô liên tục cầu nguyện, những đường vân máu xuất hiện trên cơ thể của cô.

" Ņ̶̲͎͓͊̒̀͝g̸̥͖̙̿̎ư̷̠̜̞̍̚ơ̸̢̥̍̍̽i̵̡̐!̵̨͉͚̩̋̿̍ͅ" 'Hắn' gầm lên trong giận dữ, hai tay phóng về phía cô để ngừng lại hành động của Haruki thế nhưng ngay lập tức bị dừng lại giữa không trung.

" N̴̤̋g̶̺͎̫̰̓ư̵̧̏͌͆̊ơ̶̫̩͔͛̑̊̍͜ì̶͈̰̰̽̄̀̃ ̶̧̫̊ṭ̸̊̏̔̿̔h̸͉̼̜͠͝͠ͅậ̴̜́͘m̷̨̺͉͋̎̕̕ ̶̮͔̰̬̜̀c̴͍͉̥̝̟̄̿́ẖ̴͎͒į̶̞́͒̎̂͊̚ ̵̣̀d̷̮̫̫͐̈́̋͝á̵̺͙̀͠m̷̱̎̇͐̀̑ ̸̗͛͋̈́̓̕l̷̨̩̘̳̊ậ̷̡̛̛̞̪͉́͝p̴̥̘̟̝̼̆ ̴̩͓͐̏͐h̶͍̭̞́̀̋͂́ợ̵̢͋̚ṕ̷̢̹̲͉̿̈́̂͋ ̶͚̪͎̬̍̂͜đ̵̡̫̘̫͉̽̓̐̿ộ̷̦̀̿͌̈́̏͜n̸͙̬̲̰̎̿͘g̷̼̐͂͂̀͜ͅ ̵̝͊͝v̴̰͚̮͠ớ̴̺͠i̸͈̫̹͌͝ ̸̘͋̎C̸̟͓̥̉͊͑̿ũ̷̜̘̟̲̒̀̂͋͘ ̸̨̥̝͉͎͆̀́Ṱ̶͚̼̹͓̀͘͝͝͝h̷̙̽̈́̋̀ầ̴̞̰̓̄n̷̮̙̖̝̥̓̕!̵̤̘̫͓̀͐ ̶̣̝̆̔̏̏̒Ň̶̫̔̌̉g̴̢̨̛̗̝̗̾̐̎͌ư̶̺̅̂̀͊͒ͅơ̸̞͆̒͠i̶͖͙̓̃ ̷̞͍͓͆̑̅͌m̴͈͉̗̞̤͌̒͋ṳ̵̢̨͙͒̐̀̈́͝ố̴̢͎̣͙̗̑ǹ̴̪̯̦̬ ̴̱̼͔̪̿̀͆͠v̴͚͍̲͍͎̈́͋ĩ̴̟̙̗͍̍̚ń̴̨̞̗̋͂h̴̰̗̟̲̅͘ ̷̧͉̪̝̇͑̈͘v̶͔͎͖̳̝̉̔i̴͕̰͋͋̓͗͠ễ̸̺̪͑͗n̸̟͔͐̇͝ ̸̧̲̞͛͝r̵̭̋́̋̀ơ̸̢̞̖̞̬̚i̶̘͓̯̼̠̊̂̓͒ ̶͎̰̺̹͋̃̽v̵̮̉à̴̧̧̻͎͑͋̃ͅǫ̶̲̘̓̆̕͜ ̶͔̞͌V̷̖̻͔͗̔̎͜ò̶̞̰͕̗̂̊͠ņ̶̰̥̈́̔͂̓̆ǧ̸̪̝̤ ̸͍̆̽̓͑͝T̴̙̖̼͋̈́͌͑ͅų̵̬̀̓̕ầ̵͔̥̬̉̈́̑n̸̻̂͛͐ ̷͌ͅH̷̨̃͑o̶̜̠͔̗̎à̸͓̭̾n̵̫͎̺̯̓ ̷̢̮̟̙̲̀̒̋̃c̴̫̘͎̩̓̆͒̒̚ͅẖ̶̛̫̥̣̈́́̀̆ế̶͚̫̮͔͑͑̚t̸̢̙̹̝̲̓́̀ ̸͕̘̐s̵͍̻̦͎̔̓̉͠ä̷͓͉́͘ő̴̠̄̄!̷̡̧͉̲̺̅̎̔?̷͈̬͛̈́́" Người nam nhân đó gầm lên.

Chính 'hắn' không ngờ rằng Haruki lại có thể dám lập khế ước với một Cũ Thần. Đến cả một tên không sợ trời không sợ đất như 'hắn' cũng không dám có bất cứ liên hệ nào liên quan đến Cũ Thần, thậm chí là nói lên tên của những Cũ Thần.

Thế mà giờ đây, Sakumi Haruki lại dám niệm lên tên của một Cũ Thần... Một trong những Cũ Thần cổ nhất, đáng sợ nhất và nguy hiểm nhất...

" Nếu có thể để giết chết được ngươi... Tất cả ta đều dám làm." Haruki nở nụ cười gằng về phía 'hắn' trong khi hai mắt của cô dần bị bao trùm lấy bởi một màu đen tuyền hư vô.

" சாவு, அடப்பாவி " ( Chết đi, tên khốn khiếp)

Nguồn ma lực bên trong cô vốn đã khổng lồ nay càng tăng thêm gấp bội, đan xen với ma lực màu đỏ rực của cô chính là những ma lực màu đen tuyền mang theo khí tức âm trầm, ăn mòn tất cả. Không khí xung quanh cô và người nam nhân đó bắt đầu trở nên vặn vẹo đến cực điểm cho đến mức có đồ đạc bị biến mất hoặc bị phá tan thành cát bụi ngay trong một cái chớp mắt.

" அயடோ, இந்த முறை நீங்கள் எங்கும் ஓட முடியாது "

( Lần này ngươi sẽ không chạy được nơi nào nữa, Ḁ̶̳͓͖̬̔̉̌y̵̨͇͚̲͚͌̄̚a̴̳͋̈́̾͆̀t̴̲̗̦̺͎̓ó̸̡̨̺͖͉́)

Người nam nhân kia phẫn nộ phóng về phía của cô, mặc cho nguồn ma lực đang liên tục ăn mòn và giết chết linh hồn của 'hắn'. 'Hắn' thành công giữ được ý thức và một phần linh hồn yếu ớt để đâm thẳng vào ngực của Haruki, một cách tàn bạo và nhanh chóng cầm lấy trái tim của Haruki và giật ra khỏi ngực của cô.

Haruki hơi trợn tròn mắt nhìn trái tim đỏ ngầu đang đập những nhịp yếu ớt trong tay của 'hắn'.

Cô không ngờ rằng cũng sẽ có một ngày trái tim của cô cũng sẽ bị người khác móc ra từ lồng ngực của cô...

Có lẽ đây chính là quả báo đi? Như cái cách mà cô đã làm với những người khác... Dù sao thì Sakumi Haruki cô đây cũng chẳng tốt lành hơn ai trên thế giới này...

" Ṭ̸̑̀ȧ̸̙̎̑̈́ ̶̯̲̖͉́͂͊ͅc̶̦̬̹̜̓̈́͘ó̵̮̯̤̝̋ ̶̖͕͊̃̒ç̸̟̮͓͛͝͝͠ͅh̶̢̯̘̖̐͑͗̃ế̵̡̳̫̂̈́̊̆̕ţ̵̠̻͍̈́̈̏̚ ̷̡̣͔̝̓ͅć̴̢̬̝̼̭ũ̴̪̳̆̓͝n̴̳̺̳͐̂ǧ̶͙̬̙̓̎̓ ̴̻͍̮̬̿͌s̷̱̯͖̀̾̚̕ẽ̶̳̓͋̾͑ ̴̡̜̘̖̱̈̅͘m̷̧̝̌͠a̴̱̜̼͍̰͌͐̆͠ǹ̶̯̣̍̀͒͝g̴͕̯͈̘̉̀ ̷̡͓̖̣̲͠t̷̗̳̏͋̒̄̅ȟ̴̥̞e̶̗̻̪̣̊͒͊̀́o̶̡̰̱̔ ̴͇͙̤͎̝̑̀̓̓n̶͍͙̩̾̂̽ġ̴̰̭͛̄́͘ư̶̜̪͖̼͔̿̎͊ơ̴̳͙̹͚̘͛̄̇̕i" Người nam nhân cười lớn rồi bị chính ma lực màu đen của bao trùm và ăn mòn biến mất.

Haruki ngã gục xuống mặt đất, tầm mắt của cô dần bị màn đêm bao trùm lấy trong khi cơ thể của cô dần bị chính những ma lực màu đen ấy ăn mòn. Máu chảy khắp xung quanh cô thành một vũng lớn.

' Em xin lỗi, anh hai...'

' Em không thể bảo vệ được mọi người... Em thật xin lỗi...'

' Thật xin lỗi...'

Trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, Haruki nghe loáng thoáng được một giọng nói đầy quen thuộc...

" Hãy nghỉ ngơi đi, Haruki..."

" Anh sẽ giải quyết tất cả mọi thứ kể từ bây giờ..."

​​​​​​​