[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 7: NGƯƠI CHÍNH LÀ KẺ TỘI ĐỒ



Trên một bãi biển nhỏ của hòn đảo Aoba, một nữ hài đáng yêu đang nhảy chân sáo dọc đó. Mái tóc đỏ dài được cột lên đáng yêu, tung bay nhẹ nhàng như ngọn lửa ấm áp. Đôi mắt đỏ như máu híp lại hình lưỡi liềm một cách đáng yêu. Chiếc miệng nhỏ nhắn, ướt át như trái sơ-ry đỏ mọng khẽ ngân nga những câu hát trong trẻo. Làn da trắng ngần như sữa, mềm mại như bông. Thân hình nhỏ nhắn lọt thỏm trong bộ quần áo hình con mèo màu đen dễ thương. Nữ hài cứ như một Thiên Sứ đáng yêu, tinh nghịch nhưng nếu bỏ qua một vài chi tiết khác thì nó chắc chắn sẽ hoàn hảo. Trên tay cô xuất hiện những giọt máu khô màu đỏ đen, mùi máu tanh tưởi bốc lên khiến lòng người e sợ. Khí chất xung quanh cô mang theo sự âm trầm, lạnh lẽo. Hình tượng một Thiên Sứ đã trở thành một Ác Ma mị hoặc, đáng sợ.

" A! Kia có phải là quân hạm của bọn chúng không ta? " Haruki đưa mắt nhìn về một phía con tàu đang được đậu bên một chiếc cảng nhỏ. Trên tàu có lấp lóa những chiếc thùng hàng gỗ được chất đầy bên trong.

" Mình nên đi coi thử có gì không? Dù sao thì cũng là hải quân, ít nhất cũng phải có thứ gì giá trị chứ. " Cô gật gù trước suy nghĩ của mình rồi bắt đầu đạp chân chạy đến con tàu. Nhảy bật lên trên rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cô đưa tay lấy ra một chiếc nắp gỗ, bên trong là một vài thanh kiếm cũ được sắp xếp bên trong. Lại mở một cái khác, là một vài cây súng lục nhỏ. Cô cứ liên tục mở ra hết tất cả thùng hàng. Xong xuôi hết cô bắt đầu tính toán lại tất cả.

" Có tổng cộng là 10 trái ác quỷ, 20 thanh kiếm, 14 cây súng lục, 500.000 Beli, 2 cuốn sách về Lục thúc. Tất cả hết. " Sau khi thống kê xong, nhìn những số liệu đó mà cô hài lòng " Đây chắc là quân hạm dùng để chở hàng. Mình trúng mánh rồi! " Nói xong cô đưa tay hướng những hàng hóa rồi lẩm bẩm:

" Không gian, Thu Hồi! "

Những hàng hóa bỗng nhiên biến mất không còn gì hết. Cô sau khi nhìn lại một lượt rồi mới đứng dậy. Nhảy xuống khỏi tàu rồi tiếp tục nhìn con tàu, nói:

" Hỏa Diễm, Thiêu Cháy! "

Con tàu lại bỗng dưng xuất hiện một ngọn lửa nhỏ đáp trên thân tàu rồi từ từ lan tỏa ra khắp con tàu. Ngọn lửa bắt đầu to dần lên tạo thành một đoàn hỏa diễm đáng sợ, thôn phệ hết tất cả, ngọn lửa bùng cháy lên cao như một con quái thú đáng sợ, không khí xung quanh như muốn bốc cháy. Nước biển xung quanh tiếp xúc với ngọn lửa vang lên những tiếng xì xèo, bốc lên những làn khói trắng mờ.

" Đi thôi. " Cô nhìn tác phẩm của mình rồi lấy chiếc áo choàng chùm lên, di chuyển về quán bar mà anh và cô đã hẹn.

Jozu đứng đằng xa nhìn hết thảy mà khiếp sợ, một giọt mồ hôi rơi xuống trên khuôn mặt hắn.

" Thật đáng sợ... đây thật sự chỉ là một hài tử 5 tuổi sao? " Hắn lầm bầm.

♧♧♧♧♧♧ Dòng thời gian ♡♡♡♡♡♡♡♡

Marco nhẹ nhàng di chuyển theo hướng của Haruto, nhìn theo bóng lưng của anh mà lòng hỗn độn những câu hỏi không lời giải đáp. Anh đang bước đi bỗng dừng lại, hắn thấy vậy thì ngước lên nhìn. Đó là một căn biệt thự to lớn được dát vàng, những viên đá quý được đính bên trên tạo vẻ sang trọng, tục tĩu.

" Tới rồi, cũng tới lúc ngươi nên trả lại những gì ngươi đã lấy." Anh lạnh nhạt nhìn căn biệt thự rồi nói. Chiếc áo choàng đen bay phấp phới trong gió, tạo cho anh một vẻ bí ẩn.

" Ngươi là ai? Ngươi dám đến nơi này! " Tên quý tộc đang ngồi nghỉ dưỡng bên trong thấy anh bước đến thì buông lời sỉ nhục, đôi mắt hiện lên sự kinh thường, chán ghét.

" Ngươi nên trả lại những gì ngươi đã lấy từ bọn ta, Gaku." Anh đưa mắt nhìn hắn, sự lạnh lẽo chiếu thẳng vào linh hồn khiến hắn run rẩy. Hắn sợ hãi chỉ vào anh nhưng chỉ 1 giây sau... máu tươi hiện hữu. Ngón tay đang chỉ vào anh bỗng dưng rơi xuống để máu tươi phun ra thành những vệt nhỏ. Hắn cầm lấy ngón tay mà khụy xuống la hét thảm thiết.

" Ngươi...ngươi là ai!? Ngươi có biết ta là ai không? " Hắn hướng anh sợ hãi nói, giọng nói mang theo sự run sợ.

" Ngươi chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, há chăng ta sợ? "

" Ngươi... Ta đã làm gì ngươi!? "

" Ngươi không nhớ sao? Vậy thì để ta nhắc ngươi nhớ " Haruto tàn nhẫn nhìn hắn rồi từ từ bước đến gần. Ngồi xổm xuống rồi đưa tay hiện ra một con dao nhỏ tinh xảo bằng bạc.

" 3 tháng trước, ngươi đã ép buộc một cô gái phải làm vợ của ngươi... " Nói xong anh hạ con dao xuống, chặt đi một ngón tay! " Cô gái đã không chấp nhận, ngươi bắt đầu truy tìm gia đình cô... " Anh tiếp tục chặt thêm một ngón tay " Ngươi đã tìm đến nơi ở của cô và tìm thấy hai đứa trẻ..."

Từng câu nói dứt là một ngón tay bị chặt đi, hết ngón tay lại đến ngón chân, rồi đến lưỡi, từng miếng da. Nhưng tuyệt nhiên,anh không đụng đến tai và mắt. Sau khi kết thúc câu truyện, hắn đã huyết nhục mơ hồ, không thể nhìn ra hình dạng người khiến cho Marco đứng đằng xa cũng muốn nôn.

" Ngươi có biết tại sao ta không lấy đi con mắt với tai của ngươi không? " Anh cúi xuống, âm lãnh hỏi. Hắn không thể làm một hành động nào hết, tất cả cơ thể của hắn đều đau đớn như Địa ngục.

" Vì ta muốn ngươi thấy và nghe được những âm thanh mà ngươi thích nhất." Anh nói rồi búng tay một cái. Trong căn phòng bỗng xuất hiện một đám người, trong đó có quản gia, bảo vệ và những bà vợ của hắn. Tất cả đều mang vẻ sợ hãi trên khuôn mặt.

" Ngươi là kẻ tội đồ, sự trả giá là sự trừng phạt của Chúa "

Haruto nói trong âm thanh như không thuộc về của Nhân gian rồi xoay người về hướng cổng. Đứng trước cánh cổng, anh lẩm bẩm:

" Tula Cổng, Khai! "

Bên trong căn biệt thư vang lên một âm thanh rung động to rồi những âm thanh la hét thảm thiết vang lên. Những ngọn lửa bắt đầu xuất hiện rồi thiêu đốt tất cả. Anh không quay đầu mà bước tiếp để lại một Địa Ngục đáng sợ.

Marco đang ẩn nấp gần đó thấy tất cả mọi việc mà khiếp đảm. Đôi mắt hiện lên sự sợ hãi. Sức mạnh này... tuyệt không thuộc về con người!