[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 8: SỰ ĐAU KHỔ CỦA " SONG MA "



Trên hòn đảo Aoba, nơi mà những hải tặc rong đuổi trên biển khơi rộng lớn để tìm danh vọng, những tên hải tặc thường ghé qua đây để nghỉ ngơi nên ngoài dân làng nơi đây còn có một phần lớn là hải tặc. Ở một nơi khuất sau cánh rừng lớn, một căn nhà nhỏ nằm bên trong. Trên mái nhà có một cái biển đề " Quán bar Mayu ". Bên trong vọng ra những âm thanh cười đùa, những âm thanh ly nước va vào nhau vang lên.

Một bóng người từ bên ngoài khu rừng từ từ di chuyển vào. Thân hình nhỏ nhắn lọt thỏm trong bộ áo choàng đen, từng bước chân nhẹ nhàng như gió, không mang theo một âm thanh. Đứng trước cánh cửa bằng gỗ, người đó đưa tay gỡ cái áo chùm đầu ra. Để lộ lấy mái tóc dài màu đỏ rực, ánh nắng mặt trời len lỏi qua những tán cây rọi xuống lấy mái tóc đỏ, ánh lên những ánh quang mang, khiến cho mái tóc càng thêm rực rỡ như ngọn lửa vĩnh cửu bất diệt. Đôi mắt to tròn đáng yêu màu đỏ Ruby mang theo sự lạnh nhạt, âm trầm. Khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ, đôi má phúng phính đáng yêu, cánh mũi cao cao dễ thương, đôi mày liễu nhẹ nhàng, đôi môi hồng hào như cánh hoa đào ngày xuân mang theo sự lạnh nhạt. Làn da trắng mịn như sữa khiến người người ghen tỵ. Nhìn lấy người con gái này chỉ chừng 5 - 6 tuổi thôi nhưng vẻ đẹp như được Thượng Đế ban tặng khiến mọi người mê mẩn, không muốn thoát ra.

" Mình đến trước ư? " Nữ hài nhẹ nhàng nói, thanh âm đáng yêu, trong trẻo như kẹo sẽ khiến ngươi mê đắm nhưng nếu để ý kỹ, ngươi sẽ cảm nhận được sự lạnh lõe đến từ xương máu.

Nhẹ nhàng bước vào, đôi mắt vốn đang lạnh nhạt liền chuyển biến thành đôi mắt đỏ tinh nghịch như Thiên Thần. Ánh mắt sáng lấp lánh, năng động, không như sự tĩnh lặng như mặt hồ thu lúc nãy. Cứ như người mới nãy không phải là Thiên Thần này. Trên môi nở nụ cười tươi rói như ánh ban mai.

CẠCH

Tiếng cánh cửa vang lên, nữ hài từ từ bước vào. Ánh mắt mọi người đều hướng đến thân hình nhỏ nhoi đó. Có kinh diễm, có tham lam, có thưởng thức,... đủ loại. Nữ hài vẫn thủ chung giữ nụ cười tinh nghịch đó, đôi mắt vẫn mang theo sự đáng yêu, hoạt bát.

" Mizu tỷ tỷ! Em đến nè! " Cô hướng đến một người con gái đang đứng bên trong quầy pha chế. Người con gái thấy cô đến thì tỏ vẻ ngạc nhiên.

" Haruki-chan, hôm nay không có Haruto-kun đến à? " Người tên Mizu nói. Trên tay đang lau chiếc ly dừng lại.

" Anh ấy sẽ đến sau. Xin chị hãy cho em hai ly Cherry Red. " Cô mỉm cười nhìn Mizu nói, giơ hai ngón tay lên nói.

" Ừ. " Cô gật đầu. Quay sang, bắt đầu làm hai ly Cherry Red.

Ngồi một lúc, hai ly Cherry Red cũng được làm xong. Cầm lên ly nước màu đỏ tươi với một trái Cherry bên trên, cô nhẹ nhàng tao nhã nhâm nhi. Đôi mắt màu đỏ tươi hướng đến cánh cửa gỗ. Bỗng cánh cửa mở ra thêm một lần nữa. Bước vào là một nam hài. Nam hài này giống hệt với cô. Mái tóc ngắn được tỉa tót gọn gàng màu đỏ tươi. Đôi mắt sắc bén màu đỏ như máu, mang theo sự lạnh lẽo, âm trầm như hố đen. Khuôn mặt mang nét trẻ con, lại mang theo sự trưởng thành của người lớn. Đôi mày kiếm tuyệt đẹp, chiếc má bầu bĩnh đáng yêu. Làn da trắng mịn nhưng tạo cho người khác một sự mạnh mẽ. Khí chất lạnh nhạt, lại khát máu như một Chiến Thần.

" Anh hai, anh đến rồi. Đây Cherry Red! " Haruki vui vẻ hướng nam hài nói. Bàn tay đưa ra chiếc ly nước Cherry Red khác.

" Ừ." Haruto gật đầu, tay đưa ra cầm chiếc ly.

" Sao rồi anh hai? Anh mới đi đâu thế? " Cô quay sang anh hỏi.

" Chỉ là đi thanh tẩy một số thứ thôi." Haruto nhìn ly nước nói. Như có như không vô tình đem ra một áp lực lớn ra ngoài khiến những tên hải tặc yếu ớt tái nhợt mặt mày.

" Vậy à? Còn em thì gặp những tên hải quân." Haruki mỉm cười nhạt, nhâm nhi đồ uống nói.

" Có sao không? "

" Không sao. Chỉ là những tên tôm tép."

" Vậy à? "

" Vâng."

Sau một lúc nói chuyện, hai người đứng dậy. Cô hướng Mizu nói:

" Mizu tỷ tỷ, cảm ơn vì ly nước nha! "

" Ừ. " Mizu nhẹ nhàng cười, nói.

" Tạm biệt." Cô và anh đều hướng Mizu chào rồi biến mất.

" Này, Mizu. Đó là ai thế? " Một tên hải tặc có vẻ quen thuộc với Mizu nói.

" Đó là người mà các ngươi không nên đụng tới." Mizu nhìn theo hướng hai người biến mất. Ngày hôm đó, là ngày mà cô không thể nào quên. Cái ngày đẫm máu đó.

♡♡♡♡♡♡ Dòng thời gian ♧♧♧♧♧♧♧♧

Trên chiếc thuyền MobyDick, những âm thanh ồn ào vang lên liên tục. Âm thanh cười nói, vui đùa, làm việc. Bỗng một người trong đó a lên một tiếng, ánh mắt hướng đến hai bóng người đang tiến lên thuyền.

" Đó là hai đứa trẻ mới gia nhập vào băng đúng không? "

" Ừ."

" Tôi nghe nói hai đứa đó lạnh lùng lắm đấy?"

" Trẻ con mà! Bọn chúng có thể lạnh đến chừng nào chứ?"

" Tôi không biết. "

"... "

Những âm thanh bàn tán cứ vang lên liên tục. Hai bóng người cứ tiếp tục bước đi, lướt qua đám người rồi biế mất sau ánh mắt của tất cả. Nhìn một lúc rồi lại một tên kêu lên.

" Đội trưởng Marco với đội trưởng Jozu! "

" A! Đâu? "

" Kia! "

" Đội trưởng Marco! Đội trưởng Jozu! Hai người mới đi đâu về a? "

" Chỉ là đi xem một vài thứ." Marco bình tĩnh nói. Đôi mắt hướng theo hai người nhìn.

" Tôi cần đi vào báo cáo với cha." Jozu nói.

" Ừ."

Cả hai hướng đến chính giữa của con thuyền. Thân hình to lớn đồ sộ ngồi ngay giữa con thuyền khiến nó trở nên bắt mắt. Xung quanh thân hình đó là những đám người tụ tập, bàn tán. Marco nheo mắt nhìn kỹ hai thân hình nhỏ nhắn đứng trước lão cha của hắn. Sau khi xác định thì hắn nhận ra đó là Haruto và Haruki.

" A! Marco, có chuyện gì không? " Râu Trắng nhìn thấy Marco bước tới nói.

" Ta- "

" Marco." Một âm thanh vang lên cắt đứt lời nói của Marco. Nhìn sang thấy cô đang đứng trước mặt Marco, trên tay cầm một trái Ác quỷ.

" Có chuyện gì? " Marco nuốt nước bọt nói.

" Cần ngươi thử nghiệm. " Haruki nhìn hắn rồi nói. Bàn tay cầm Trái Ác Quỷ thộc thẳng vào miệng Marco.

Một mùi vị đáng sợ trôi vào trong họn khiến Marco muốn nôn hết tất cả ra ngoài. Hắn đẩy cánh tay ra rồi khụy xuống ho vang.

" Sao? Ngươi cảm thấy gì không? " Haruki nhìn lấy Trái Ác Quỷ đã bị cắn mất một miếng, nhìn Marco hỏi.

" Mùi vị kinh tởm." Marco yếu ớt nói. Hắn vẫn còn cảm giác được mùi vị đó trong họng hắn.

" Không, ta nói là sức mạnh. Ngươi có được sưc mạnh gì từ nó." Cô lắc đầu nói. Bàn tay mở ra một ngọn lửa thiêu cháy hết Trái Ác Quỷ.

" Hả? Cái này... " Marco nghe thấy thì thử cảm nhận. Giật mình cảm nhận được một nguồn năng lượng dồi dào trong người. Hắn thử vận dụng nó. Từ trên người hắn tỏa ra những ngọn lửa màu xanh bao trùm lấy hắn. Rồi dần dần hắn biến mất, chỉ để lại một con Phượng hoàng yêu diễm, tuyệt đẹp khiến cho tất cả mọi người ngẩn ngơ.

" Trái Phượng hoàng ư? "

Cô nhìn Marco nghiền ngẫm. Hắn nhìn xung quanh rồi bắt đầu thu lại sức mạnh. Hiện lại nguyên hình con người, hắn đưa mắt phức tạp nhìn cô.

" Chỉ là thử nghiệm. Ngươi không cần phải nhìn ta như vậy."

" Ta..."

" Cô la la la... Marco, ngươi có được sức mạnh cùng với hai ngườ các ngươi gia nhập. Chúng ta mở tiệc nào." Râu Trắng nãy giờ chứng kiến tất cả, cười to nói.

" Vâng." Marco nghe thấy gật đầu.

" Vâng, lão cha! " Những người xung quanh cũng hò hét lên.

Tối hôm đó, trên con thuyền MobyDick vang lên những âm thanh tiệc tùng, vui cười. Marco đứng gần với Râu Trắng, liên tục nhận lấy những ly rượu chúc mừng. Tất cả mọi người gần như đầy đủ nhưng tuyệt nhiên lại không thấy được hai bóng dáng nhỏ kia. Marco đang đứng nhâm nhi lấy cốc rượu của mình thì không biết vô ý hay hữu tình mà đôi mắt của hắn khẽ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé lấp lóa sau một bức tường, hướng ánh mắt nhìn đến yến tiệc. Mái tóc dài ngang hông khẽ xuất hiện trong mắt hắn.

" Đó là Haruki ư? "

" Oi Marco! Ngươi đang làm gì thế? " Thatch với Jozu từ phía yến tiệc bước đến bên Marco, lấy cánh tay đập lên hai bờ vai của hắn.

" Các ngươi có thấy đằng kia không? - Marco nhìn lấy hai người rồi hướng mắt lại phía Haruki.

" A, đâu? " Thatch đưa mắt nhìn theo phía của Marco đang nhìn.

" Đó là...Haruki? " Jozu nheo mắt nhìn một lúc rồi mới giật tỉnh nói.

" Ừ."

" Sao con bé không lại đây? " Thatch nghi ngờ hỏi.

Cả hai người Marco và Jozu không biết trả lời câu hỏi đó như thế nào. Cả hai người biết đứa trẻ tên Haruki và Haruto không bình thường. Bọn chúng giết người không nương tay, tàn nhẫn. Tính cách thất thường. Họ không hiểu được trong đầu hai đứa trẻ đó chứa cái gì.

Không suy nghĩ nửa, cả hai người đều hướng mắt nhìn tới Haruki. Họ chỉ thấy cô bé đứng nép sát vào bức tường, trong tay ôm chặt lấy một con gấu bông màu trắng đáng yêu. Đôi mắt màu đỏ tươi mang theo sự khát khao, ghen tỵ, đôi môi hồng hào khẽ cắn lại. Đột nhiên, đằng sau lưng xuất hiện một bóng người khác. Còn ai ngoài Haruto chứ. Chỉ thấy Haruto đưa tay chạm vào vai cô, nói cái gì đó. Haruki ngập ngừng một chút rồi cũng gật đầu đi theo. Trước khi đi còn nhìn thêm một lần về phía yến tiệc.

" Chúng ta đi theo coi thử đi." Thatch tò mò nhìn lấy hai thân hình mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc nói.

" Cái này..." Jozu ngập ngừng nói.

" Chúng ta nên đi coi thử đi." Marco nhìn theo hai người rồi cũng lên tiếng khiến cho Jozu và Thatch cũng bất ngờ.

" Vậy thì đi thôi."

Cả ba người lẻn đi theo Haruki và Haruto cho đến khi cả hai người đã bước vào căn phòng ngủ. Đứng nép sát cánh cửa và bức tường, khẽ nhìn vào bên trong. Họ nhờ vào Hiểu biết sắc để nghe thử hai đứa nói gì.

" Haruki, em có hay không bị sao? " Haruto lo lắng nhìn đứa em gái của anh, gặng hỏi.

" Em không sao, anh hai." Haruki yếu ớt nói, trên tay vẫn ôm chặt lấy con gấu bông.

"... " Haruto khó xử nhìn cô. Anh chắc chắn cô lại nhớ đến nó rồi.

" Anh hai, em ghen tỵ với họ... " Sau một hồi, cô mới lên tiếng. Âm thanh nhỏ bé nghẹn ngào. Những giọt nước mắt đau thương rơi xuống.

" Haruki..."

" Tại sao họ lại có thể bên nhau, nói chuyện với nhau, chung sống với nhau như một gia đình? Tại sao chúng ta lại không được như vậy?"

"... "

" Em ghen tỵ với họ! Em khao khát cái thứ gọi là gia đình đó! " Cô gào thét lên, con gấu bông trong tay như muốn bị biến dạng dưới bàn tay của cô.

" Họ không phải là anh em ruột! Họ không phải là cha con ruột! Họ không hề đến từ cùng một nơi! Nhưng họ lại có thể bên nhau! Lại có thể coi nhau như anh em, cha con ruột thịt! Tại sao họ lại được như vậy! Tại sao chúng ta không được như vậy! "

" Haruki.... " Anh ngập ngừng nhìn cô. Đôi mắt vốn lạnh lùng cũng dâng lên màn sương mù, nước mắt cũng chảy ra từ đôi mắt vô cảm xúc đó.

" Chúng ta dùng sức mạnh trước họ để họ biết được, để xem họ phản ứng với em như thế nào! Để em không mang hi vọng rồi để vụt tắt! Những người trước là như thế! Họ nói sẽ chăm sóc chúng ta! Yêu thương chúng ta! Rồi họ làm gì?! Khi chúng ta sử dụng sức mạnh để bảo vệ họ! Họ coi chúng ta là quái vật! Vậy nên em mới giết người, để quên đi cơn đau đó! Để biến mình thành một con quái vật khát máu! Để biến mình thành một con người vô cảm! Để không mang một tia hi vọng nào nữa! "

Cô gào thét điên cuồng, bàn tay để rơi ra con gấu bông. Đưa tay lên ôm lấy đầu, cô rơi nước mắt. Trong căn phòng cứ vang lên âm thanh đau buồn. Cả ba người Marco, Jozu và Thatch đứng bên ngoài đều bất ngờ trước cuộc sống của hai người. Đôi mắt của Marco và Jozu dâng lên một ý nghĩ bất đắc dĩ. Vậy ra hai đứa trẻ này hay không phải là một tên khát máu. Chỉ là thiếu tình thương gia đình với cảm nhận được tuyệt vọng quá nhiều khiến cho bọn chúng gặng biến mình thành như thế. Để biến mìn thành một con quái vật vô tình để không mang hi vọng.

" Được rồi, Haruki. Anh hiểu, nhưng em hãy nên quên đi. Hãy để những điều đó biến đi. Em còn anh mà phải không? Anh sẽ luôn bên em, dù có phải bị cho là quái vật. Chúng ta là anh em. Sẽ không rời xa nhau. " Haruto nhẹ nhàng xoa má cô, đôi mắt hiện lên sự ôn nhu.

" Vâng... " Haruki yếu ớt nói.

" Được rồi, em đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi ra ngoài một chút."

" Vâng... " Cô yếu ớt nói, nằm xuống rồi nhắm mắt như một con robot được lập trình.

" Ngủ ngon... " Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lấy chăn đắp lại. Đứng dậy nhìn cô một lúc rồi cũng ly khai khỏi phòng. Bước ra khỏi phòng, anh ngồi gục trước cửa. Đầu úp xuống đầu gối, nước mắt bắt đầu chảy ra.

" Xin lỗi... anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh đã yếu đuối. Xin lỗi vì đã không cho em cảm nhận được tình gia đình. Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em. Anh xin lỗi... anh là kẻ bất tài. Anh xin lỗi... Haruki.... "

Âm thanh nghẹn ngào từ từ vang lên khiến cho nó trở nên bi thương. Marco và Jozu núp gần đó cũng cảm nhận được. Sau khi ngồi lẩm bẩm một lúc rồi anh mới đứng dậy. Khó khắn đi về phía phòng mình, đóng cánh cửa lại. Để cho bầu không khí dần phai biến.

Tối hôm nay, đối với những người khác, đó là niềm vui, yến tiệc. Nhưng đối với hai con người bất hạnh, đó là thứ dâng lên nỗi đau của họ. Liệu có ai có thể xoa dịu nó? Liệu có ai có thể xoa dịu được nỗi đau của hai con quái vật vô tình? Chỉ biết được đêm trăng hôm nay mang theo sự bi thương nhàn nhạt.