Ông Bố Thiếu Soái

Chương 125: Anh hùng cứu hỏa



Soạt!

Bất kể là lính cứu hỏa hay cảnh sát đều đứng thẳng người, trang trọng nhìn Hạng Tư Thành, cởi bỏ mũ thể hiện sự kính trọng!

Bộp bộp!

Cũng không biết ai mào đầu, tất cả mọi người ở hiện trường đều đồng loạt vỗ tay!

Đất nước của chúng ta, trước nay không thiếu anh hùng, mỗi khi quần chúng nhân dân gặp khó khăn, luôn có vô số người bình thường đến giúp, người này là bạn, là tôi, là bất kỳ ai!

Bởi vì dòng máu chảy trong huyết quản dân tộc kiên cường chúng ta, chính là dòng máu anh hùng!

Hạng Tư Thành tháo mặt nạ, muốn nói điều gì, nhưng cơn đau kịch liệt ập đến, đôi mắt mơ hồ ngất lịm đi.

Khi anh tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện, anh hơi ngẩng đầu thì thấy Vân Tịnh Nhã nằm bò bên cạnh mình ngủ say.

Khuôn mặt tiều tụy, tóc tai rối bời, Hạng Tư Thành thấy đau lòng, mấy hôm nay, chắc chắn cô không được nghỉ ngơi rồi?

Vân Tịnh Nhã dường như có cảm giác, từ từ mở mắt, bỗng phát hiện Hạng Tư Thành đang ngắm mình, cô lập tức tỉnh táo: Anh tỉnh rồi à? Sao anh đã ngồi dậy rồi? Vết thương của anh vẫn chưa lành, mau nằm xuống đi!”

Nhìn ánh mắt quan tâm của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành thấy ấm áp trong lòng: “Anh không sao, để em lo lắng rồi”.

Vân Tịnh Nhã trợn mắt với anh: “Đã là lúc nào rồi mà còn ra vẻ không sao, nhưng cũng may, bác sĩ nói anh chỉ bị thương ngoài da, nếu anh tàn tật, em không chăm sóc anh cả đời đâu đấy!”

Nhìn tư thái như cô bé con của cô, Hạng Tư Thành nhìn mà ngẩn người, sau đó, hài hước nói: “Em là vợ của anh, em không chăm sóc anh cả đời thì ai chăm sóc anh hả?”

“Ai là vợ của anh hả, đến lễ cưới cũng không có mà muốn lấy em?”

Vân Tịnh Nhã thuận miệng nói ra, bỗng nhận ra câu nói này quá hàm ý rồi, liền đỏ mặt, đứng lên: “Em ra ngoài rót cho anh cốc nước!”

Nhìn dáng vẻ bỏ chạy của cô, Hạng Tư Thành cười he he, sờ cằm, lễ cưới? Đúng thế, cũng đến lúc phải cho cô ấy một câu trả lời rồi!

Trong lúc còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng kêu: “Là anh!”

Sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy mở ra, Vân Tịnh Nhã đi lùi vào phòng, mấy người đàn ông xông vào theo, nhìn rõ khuôn mặt người dẫn đầu, ánh mắt của Hạng Tư Thành hiện lên vẻ nghi hoặc!

Thế giới này đúng là nhỏ mà!

Người này không phải ai khác, chính là người thanh niên mà anh có xung đột ngay trong ngày đầu tiên đến thủ đô, tên là Lương Trung Khôi - một trong mười ba thiếu gia Hải Định!

“Ô! Nào xem xem đây là ai nào! Sao lại thành bộ dạng này rồi!”

Ánh mắt Lương Trung Khôi hiện lên vẻ chế giễu, nhìn Hạng Tư Thành, vẻ mặt khoái trá: “Sao thế? Chẳng lẽ là làm việc xấu gì nên bị đánh thành ra thế này?”

“Anh nói linh tinh gì vậy!”

Vân Tịnh Nhã liền đứng ra: “Tư Thành cứu người trong hỏa hoạn nên mới bị thương đấy!”

“Cái gì cơ? Cứu người? Mày cứu người?”

Lương Trung Khôi liền cười lớn ha ha: “Cô đừng làm trò cười! Với bộ dạng toàn thân chưa đến hai ba lạng thịt như anh ta mà cũng cứu được người? Được người ta cứu thì có!”

“Anh…”

Khuôn mặt Vân Tịnh Nhã hiện lên vẻ tức giận: “Mời anh ra ngoài cho, ở đây không chào đón anh!”

“Ra ngoài? E rằng không phải tôi ra ngoài, mà là cô ra ngoài đấy!”

Lương Trung Khôi chỉ vào Hạng Tư Thành: “Bây giờ điều kiện chữa trị hạn hẹp như vậy, anh mà cũng xứng ở trong phòng bệnh riêng biệt ư?”

“Đại ca của tôi còn phải chen chúc trong phòng bệnh hai người, anh có tư cách gì mà ở đây?”

“Nhường cho tôi ngay lập tức!”

“Anh nói cái gì cơ?”

Vân Tịnh Nhã chặn trước mặt anh ta: “Anh ấy cũng bị thương nặng, cần chữa trị tĩnh dưỡng, tại sao phải nhường phòng bệnh?”

“Chữa trị thì cút ra phòng phổ thông, cũng không xem xem đây là nơi nào! Thực sự coi mình là anh hùng chó chết gì đó hả!”

Lương Trung Khôi vốn không tin lời của Hạng Tư Thành, hôm nay hắn ta đến bệnh viện là để thăm lão đại của mười ba thiếu gia Hải Định của mình, trung tâm thương mại Hưng Long bị cháy, đúng lúc lão đại của mình có mặt ở đó, nhưng chỉ bị thương nhẹ, được sắp xếp ở phòng bệnh phổ thông, hắn ta vốn có thù với Hạng Tư Thành, nếu có thể giành được phòng bệnh riêng biệt này cho lão đại, không chỉ xả được giận, mà còn có thể khiến lão đại coi trọng mình hơn, đúng là một mũi tên trúng hai đích!

Trước sự phủ nhận của Lương Trung Khôi, Vân Tịnh Nhã đỏ bừng mặt, ra sức tranh luận: “Trung tâm thương mại Hưng Long bị cháy lớn, anh ấy mạo hiểm tính mạng cứu một đứa bé, anh ấy thực sự là anh hùng!”

“Ha ha, cô bé này nhìn thì rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc là hơi ngốc!”

“Nếu anh ta là anh hùng cứu hỏa, thì tôi là thượng đế, tôi sẽ thể hiện kỹ thuật bay lên thiên đường của tôi cho cô xem ngay lập tức!”

Hắn ta vừa dứt lời, cửa phòng bỗng được mở ra, một đôi vợ chồng dẫn theo một đứa trẻ xông vào, vẻ mặt xúc động: “Ân nhân à! Tôi tìm được anh rồi!”

“Nếu không phải anh đã cứu Tiểu Linh nhà tôi, hôm qua chắc chắn nó đã chết rồi!”

“Tiểu Linh! Quỳ xuống! Cảm ơn ơn cứu mạng của ân nhân đi!”

Anh ta vừa dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt Lương Trung Khôi liền đơ lại!

Anh ta thực sự là anh hùng cứu hỏa?

- ---------------------------