Ông Bố Thiếu Soái

Chương 126: Ngày hội nhận họ hàng



Mí mắt của Lương Trung Khôi giật thình thịch.

Hạng Tư Thành là anh hùng thật sao? Không thể nào!

Trông cái tên này đâu có giống anh hùng gì đâu!

"Anh trai, anh nhận nhầm người rồi ấy chứ, cái thằng này mà là anh hùng được á?"

Người đàn ông nhìn hắn ta với vẻ mặt bất mãn: "Cậu là ai thế? Sao lại ăn nói lung tung ở đây?"

"Chẳng lẽ tôi còn không biết là ai đã cứu con mình sao?!"

Vừa nói, ông ta vừa đặt đống quà cáp sang bên cạnh, ân cần nói: "Cậu Hạng, cậu là ân nhân của gia đình chúng tôi, vì chăm sóc cậu nên em dâu đang tạm thời gửi Yên Nhi ở nhà chúng tôi, hai đứa bé chơi thân lắm. Bây giờ chỉ còn chờ cậu ra viện nữa thôi là chúng ta đi làm một chầu!"

"Nếu cậu không chê thì để Linh Nhi nhận cậu làm bố nuôi đi. Tuy Tưởng Đại Huân này không tài giỏi cao siêu gì, nhưng có gì cần thì cậu cứ việc mở miệng, tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ!"

Hạng Tư Thành cười khổ một tiếng, mới sáng nay có thêm một đứa cháu, bây giờ lại nhận một cậu con nuôi nữa hả?

Lần này anh tới thủ đô rõ ràng là để nhận họ hàng mà!

Bọn họ vẫn đang trò chuyện thì "két" một tiếng, cửa phòng mở ra, một nhóm người mặc quân trang bước vào, nhìn kỹ mới phát hiện ra là những người lính cứu hỏa trong đám cháy.

Người đội trưởng dẫn đầu rất kích động, định kính chào theo nghi thức quân đội. Hạng Tư Thành đoán anh ta đã biết thân phận của mình sau khi xem căn cước công dân, bèn nháy mắt ra hiệu với anh ta. Đội trưởng không ngốc, anh ta hiểu ý hạ tay xuống, lấy một lá cờ thưởng ra, nói với vẻ mặt trang trọng: "Anh Hạng!"

"Chúng tôi tới để cám ơn anh!"

"Trong vụ hỏa hoạn ở trung tâm thương mại Hưng Long, biểu hiện của anh vô cùng xuất sắc, vậy nên tập thể viên chức phòng cháy chữa cháy của chúng tôi đã quyết định trao tặng cờ thưởng cho anh, để biểu dương thành tích anh dũng của anh!"

"Đồng thời, tất cả chi phí trong thời gian trị liệu của anh đều sẽ do đội chúng tôi chi trả toàn phần!"

Hạng Tư Thành không từ chối được, chỉ có thể nhận lấy. Vì không muốn quấy rầy Hạng Tư Thành nghỉ ngơi, hai nhóm người nhanh chóng ra về. Sau khi bọn họ đi, nhìn Lương Trung Khôi vẫn đang ngơ ngác đứng đó, Hạng Tư Thành cười lạnh một tiếng: "Nhã Nhã, em đi mở cửa sổ ra, để chúng ta xem thử thượng đế sẽ bay lên thiên đường như thế nào!"

Trên mặt Lương Trung Khôi hiện lên nét nhục nhã, mẹ kiếp, đây là tầng mười đó!

Hắn ta có phải thượng đế hay không thì cứ tạm thời gác sang một bên đi đã, nếu thật sự nhảy từ đây xuống thì chắc chắn là sẽ được gặp thượng đế rồi.

Vân Tịnh Nhã hãnh diện nói: "Hừ, bây giờ tin rồi chứ!"

Lương Trung Khôi hừ lạnh một tiếng: "Là anh hùng thật thì đã sao?"

"Bây giờ anh hùng đầy ngoài đường kia kìa, có gì ghê gớm hả?"

"Tao báo cho mày một lần cuối cùng, lập tức chuyển phòng bệnh, nhường phòng cho đại ca tao, nếu không, đám anh em đằng sau tao sẵn sàng khiêng mày ra ngoài đấy!"

Hắn ta vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gọi: "A Khôi? Chẳng phải cậu đi rồi sao? Sao tôi vẫn nghe thấy tiếng cậu vậy? Cậu đang ở đâu?"

Lương Trung Khôi thay đổi sắc mặt, sau đó vội vàng ra ngoài, đẩy một người trẻ tuổi ngồi trên xe lăn vào, đồng thời cười nịnh nói: "Đại ca, em đang nghĩ cách kiếm một phòng riêng cho anh ấy mà".

"Với thân phận địa vị của anh, sao anh lại chen chúc với người khác trong một phòng bệnh được cơ chứ?"

Vừa nói, hắn ta vừa chỉ vào Hạng Tư Thành, hung tợn nói: "Thằng nhóc! Đây là thiếu gia bậc nhất của Hải Định, anh ấy tới rồi, mày không mau chóng cút đi!"

Bốp!

Một cái tát bất ngờ giáng xuống, khiến Lương Trung Khôi nổ đom đóm mắt, anh ta nhìn người ngồi trên xe lăn với vẻ mặt ấm ức: "Đại... Đại ca, sao anh lại đánh em?"

Người trẻ tuổi kia nghiến răng nghiến lợi: "Mày dám bảo anh ấy nhường phòng bệnh cho tao?"

"Mẹ kiếp, có phải mày muốn tao chết sớm không hả?!"

Trong khi nói, dường như vẫn chưa hết giận, cậu ta lại giáng một cái tát nữa vào bên má kia. Sau đó, trong ánh mắt cười cợt của Hạng Tư Thành, cậu thanh niên ấy cố rặn ra một nụ cười: "Chú à, sao chú cũng tới đây?"

Lương Trung Khôi đứng hình.

Thậm chí còn quên mất cơn đau trên mặt.

Cái gì?

Anh ta không gặp ảo giác đấy chứ? Đại ca của mười ba thiếu gia Hải Định, cậu cả của tập đoàn Thịnh Vượng, vậy mà lại gọi người này là chú?

Từ khi nào mà nhà họ Mạnh lại có thêm một họ hàng nữa vậy?

Khuôn mặt của Hạng Tư Thành đen kịt đi. Thằng nhóc này gọi quen mồm luôn rồi hả! Gọi thế làm anh già đi bao nhiêu.

Nhưng trong lòng Mạnh Vân Tường cũng khổ lắm chứ.

Tôi đâu muốn gọi anh là chú, nhưng bố tôi xưng hô anh em với anh, tôi làm gì được đây?

Nếu tôi gọi anh là anh, vậy tôi cũng gọi bố tôi là anh luôn hả?

Khóe miệng của Hạng Tư Thành giật giật, được rồi, chú thì chú vậy. Anh ngồi dậy khỏi giường, Mạnh Vân Tường giật nảy mình: "Chú à, chú định làm gì vậy?"

"Ừm... Cậu đừng căng thẳng, tôi đi vệ sinh thôi".

"Các người còn ngây ra đó làm gì nữa? Không thấy chú tôi muốn đi vệ sinh sao?!"

Mạnh Vân Tường lập tức quát lớn, Lương Trung Khôi giật nảy mình. Trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười xun xoe, bước tới dìu Hạng Tư Thành thật cẩn thận: "Chú à, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"

"Cháu không ngờ là giữa chú và đại ca cháu lại có mối quan hệ như vậy!"

"Nào nào nào, để cháu đỡ chú, chú cẩn thận một chút, đừng trượt chân".

"Mấy người còn đứng đó làm gì?"

"Cút ra ngoài hết đi, thằng đi mua hoa, thằng đi mua quả!"

"Trang trí như phòng VIP cho tôi, nếu chú tôi thiếu thốn gì ở đây, tôi sẽ lột da các người".

Căn phòng bệnh vốn rất vắng vẻ lập tức trở nên náo nhiệt. Hạng Tư Thành cạn lời, khó khăn lắm mới tới được một chuyến, có khi nào anh sẽ nhận một đống cháu về không...

Cùng lúc ấy, trong một khu nhà vắng lặng, một người trẻ tuổi cầm tờ báo, nhìn khuôn mặt cứu người trong vụ cháy, đôi mắt hiện lên nỗi căm hận: "Hạng Tư Thành! Quả nhiên là mày đã tới thủ đô!"

Vừa nói, người đó vừa quăng tờ báo đi, đang định đi ra ngoài.

"Đứng lại!"

Giọng nói già cả vang lên từ đằng sau, một ông lão nhìn hắn ta: "Đi đâu?"

"Đương nhiên là đi tìm tên khốn đó để báo thù rồi".

"Ở thành phố Vịnh cháu không trị được hắn, bây giờ hắn tới thủ đô, chẳng lẽ cháu cứ để mặc hắn huênh hoang như thế sao?"

Người này chính là Chu Bân.

"Ông nội, nói trắng ra thì hắn chỉ là một thằng lính mà thôi. Ông Tần đã về hưu rồi, không ai có thể bảo vệ được hắn. Nơi này là thủ đô, không phải cái vùng biên giới phía Bắc khỉ ho cò gáy ấy!"

"Ở đây chỉ có một mình hắn, giết hắn dễ như ăn kẹo!"

"Hồ đồ!"

Ông lão quát lạnh một tiếng: "Hạng Tư Thành dám tới thủ đô mà cháu tưởng hắn không có chỗ dựa gì sao?"

"Đúng là Tần Nguyên Đỉnh đã về hưu rồi, nhưng ông ta làm lãnh đạo cao cấp nửa đời người, học trò khắp thiên hạ, nếu cháu muốn lợi dụng thế lực gia tộc để đối phó với Hạng Tư Thành, cháu cho rằng ông ta sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?"

"Vậy... Vậy phải làm sao đây? Lẽ nào lại trơ mắt nhìn hắn nghênh ngang trên địa bàn của chúng ta như thế?"

"Ông nội, nếu bỏ lỡ thì lần sau khó kiếm cơ hội lắm đấy!"

"Thế lực của Hạng Tư Thành ở vùng biên giới phía Bắc đang dần khuếch trương, đợi hắn lớn mạnh đến một mức độ nhất định, e rằng không ai có thể ngăn cản hắn được nữa đâu".

Ông lão nhìn hắn ta bằng ánh mắt sâu xa: "Chẳng lẽ ông không biết sao?"

"Cho dù hắn có tài giỏi đến mấy thì cũng chỉ là một thằng lính cao cấp hơn một chút mà thôi. Có Tần Nguyên Đỉnh, thế hệ bọn ông không tiện ra tay, nhưng chẳng phải vẫn còn các cháu sao?"

"Tranh đấu trong cùng một thế hệ, sống chết đều là ý trời. Đến lúc đó, cho dù Tần Nguyên Đỉnh tới tận nhà thì cũng chẳng nói gì được".

Đôi mắt của Chu Bân sáng rực lên: "Ông nội, ý ông là..."

"Hừ! Năm đó, không ít người trong tám hào môn lớn ở thủ đô bị Hạng Tư Thành dẫn đại đội Long Tiếu tới đánh tàn phế..."

"Ha ha, ông nội, cháu hiểu rồi".

Chu Bân nở nụ cười âm u: "Xem ra cháu nên đi thông báo cho mọi người, cùng nhau đi chào đón bạn cũ mới được!"

Bầu trời đổi màu, mây cũng khác.

Mưa bão nổi lên, gió ngập lầu...

- ---------------------------