Ông Chủ Ở Bên Cạnh Nhà Tôi

Chương 10



17.

Thẩm Dịch uống say.

Dù tôi có gọi anh ta như thế nào cũng không tỉnh.

Không phải, thật ra anh ta có thể nói cho tôi mật mã nhà anh ta rồi ngủ tiếp cũng được mà!

Tôi đánh nhẹ vào mặt Thẩm Dịch: “Mật mã nhà anh là bao nhiêu?”

Anh ta mơ hồ trả lời: “123456…”

Hay quá, mật mã sai rồi!

….

Bấm đi bấm lại nhiều lần cũng không thể mở được cửa nhà của anh ta.

Tôi không còn cách nào khác đành đưa anh ta trở về nhà mình.

“Thẩm Dịch, tôi đúng là người tốt bụng, vì anh mà tôi hy sinh cái giường yêu quý đó!” TÔi ném Thẩm Dịch lên giường, nói một câu đầy thấm thía: “Sau này anh nhớ đối xử tốt với em một chút, có được không?”

Thẩm Dịch âm thầm nói gì đó.

Tôi trừng anh ta một cái, co mình nằm trên sô pha ngủ.

Lúc ngủ hình như tôi mơ thấy Thẩm Dịch.

Còn nghe cả những lời mà anh ta nói….

Sáng sớm hôm sau.

Ai có thể nói cho tôi biết vì sao tôi đang ngủ ở sô pha bỗng nằm ở trên giường vào sáng hôm sau không?

Điều xấu hổ hơn là mẹ nó Thẩm Dịch dậy còn sớm hơn cả tôi.

Thế cho nên lúc tôi tỉnh dậy điều đầu tiên đập vào mắt chính là con mắt đang mỉm cười của anh ta.

“Dậy rồi à?”

Tôi cực kỳ khiếp sợ, khóe miệng run rẩy: “Ảo giác, chắc chắn là ảo giác…”

Sau đó ép bản thân mình nhắm mắt lại.

Một ngón tay lành lạnh chọc vào mặt tôi.

“Không phải là ảo giác đâu Nịnh Nịnh.”

…..?

Mí mắt tôi chuyển động, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Thật tốt, cảnh tượng bây giờ cũng không khác lúc nãy là bao.

Chỉ là đáy mắt chứa ý cười của Thẩm Dịch càng sâu hơn.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng: “Anh đừng hiểu lầm, em… Em… Cái gì nhỉ… Tối hôm qua em có hỏi mật mã nhà anh nhưng anh lại nói sai…”

“Sau đó ngày hôm qua em… Thật ra là em ngủ ở sô pha… Em cũng không biết vì sao…”

Tôi vừa nói vừa lê thân lại mép giường.

Lúc tôi định chuồn xuống bỗng nhiên bị ôm cả người về.

Thẩm Dịch vòng tay qua ngực tôi, dịu dàng hôn lên vành tai tôi.

“Không sao, anh biết mà.”

Cả người tôi choáng váng.

Anh ta nhẹ nhàng nói ở bên tai: “Nửa đêm ngày hôm qua là em bò lên giường, còn ôm anh, nói anh rất thơm.”

????

Hãy để tôi đi chết đi!

Tôi không hề!

Tôi sẽ không nói như thế!

Rất nhanh, nghi vấn của tôi đã được giải đáp.

Thẩm Dịch cúi đầu dựa vào hõm vai tôi: “Em còn nói em cảm thấy ông chủ rất đẹp trai, dáng người tốt, em rất thích. Nhưng em sợ khoảng cách giữa em và ông chủ quá xa, không đủ xứng đôi.”

Nói xong anh ta bắt đầu hôn tôi.

“Thật ra, em có thể nói trực tiếp với anh.”

A a a a!

Thẩm Dịch hôn từ gáy tôi rồi đi lên trên, hôn đến mí mắt của tôi.

“Nếu đã thích thì ở bên nhau đi.”

Nói xong câu đó, anh ta cầm lấy cằm tôi hôn lên đôi môi của tôi.

Anh ta hôn rất dịu dàng, rất… Khiến cho người ta phải say mê.

Này thì ai mà chịu được cơ chứ?

Suy nghĩ thầm kín bị người ta phá tôi cũng không giả vờ nữa, tôi ngả bài.

Tôi ôm cổ Thẩm Dịch, bắt đầu đáp lại: “Vậy thì ở bên nhau đi…”

Mãi cho đến mười một giờ trưa.

Tôi vô lực đẩy Thẩm Dịch ra.

“Muộn rồi, trưa đến nơi rồi kìa…”

Thẩm Dịch bóp eo tôi: “Anh là ông chủ, anh có quyền định đoạt.”