Ông Chủ Ở Bên Cạnh Nhà Tôi

Chương 9



16.

Khi Thẩm Dịch nói ra những lời này, nháy mắt tất cả mọi người như được tiếp thêm sức sống.

Ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía tôi.

“Trời ạ! Vì sao Nịnh Nịnh chưa đồng ý chứ?”

Tôi đứng ngồi không yên, như đang ngồi trên đống lửa.

Chỉ có thể nở nụ cười xấu hổ: “Ha ha, ha ha…”

Trong khoảng thời gian ngắn, hình tượng của Thẩm Dịch ở trong mắt mọi người càng thân thiết hơn.

Có thể là phát hiện ra ngay cả ông chủ cũng không thể nào làm được mọi chuyện nên khoảng cách được thủ nhỏ lại khá nhiều, các đồng nghiệp bắt đầu sôi nổi đưa ra kế sách.

“Ông chủ, anh là người không có giá nhất trong tất cả các ông chủ mà tôi biết, ha ha ha…”

“Ông chủ, tôi chưa từng được ăn ở nhà hàng Michelin này lần nào, cảm ơn anh nhiều!”

“Nào, mời ông chủ tốt nhất thế giới một ly….”

…..

Tôi chỉ uống xoàng mấy chén sau đó đau khổ vùi đầu vào ăn.

Chị Lý uống nhiều, gào giọng nói: “Nịnh à, chị đã hiểu lầm em rồi! Hóa ra em và ông chủ đúng là chưa yêu nhau!”

Tôi: ….

Ai đó tới cứu tôi được không?

Nơi này, một phút tôi cũng không thể ở được nữa.

Tìm đại một cái cớ nào đó tôi vội vã rời khỏi nhà hàng.

Chỉ là cuối cùng ánh mắt Thẩm Dịch nhìn theo bóng dáng rời đi của tôi có thêm nhiều điểm ý vị thâm trường.

Tôi làm gì còn có thời gian lo lắng ánh mắt gì đó chứ, ngay cả tay và chân đều luống cuống rời đi.

Nhanh chóng chạy về nhà tắm rửa một lát, cố gắng bảo bản thân phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.

Đúng là muốn mạng mà!

Thẩm Dịch nói chuyện cũng quá thẳng thắn!

Tôi dang người nằm thành chữ ‘đại’ trên giường, lăn qua lăn lại, trong đầu đều là những lời nói của Thẩm Dịch.

Tức giận thật đấy!

Nhưng dù không muốn nghĩ tới thì nó vẫn cứ xuất hiện ở trong đầu!

Lúc tôi đang cảm thấy phiền loạn bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới.

Ghé vào mắt mèo thấy Thẩm Dịch đang đứng ngay ngắn ở trước nhà tôi.

Tôi chết mất!

Sao anh ta lại tới tìm tôi?

Tôi chạy nhanh tới nhà vệ sinh kiểm tra đầu tóc rồi mới thấp thỏm đi ra mở cửa.

Thẩm Dịch tới gần, mùi rượu xộc vào trong mũi tôi.

Tôi không nhịn được lùi về sau vài bước.

Anh ta chú ý tới động tác lùi về sau của tôi, trên mặt là sự bi thương vô cùng, giọng điệu nghẹn ngào mà mở miệng: “Em ghét tôi đến vậy sao?”

Tội vội vàng tiến lên: “Không hề không có, không dám không dám.”

Thẩm Dịch vẫn đứng thẳng tắp ở đấy, tôi cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Ông chủ tìm tôi có việc gì sao?”

Thẩm Dịch nhìn tôi, khóe miệng kéo xuống dưới, tủi thân: “Không có việc gì thì tôi không được tìm em ư?”

Hả?

Từ từ, sao lời này nghe quen quen vậy ta?

Tôi gãi gãi đầu, không nhớ bản thân đã nói lời này ở đâu lúc nào.

“Tất nhiên là có thể, lúc nào tôi cũng hoan nghênh anh tới!” Tôi trả lời rất ứng phó.

Thẩm Dịch nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên đi lên phía trước vài bước, đè tôi ở trên cửa.

Ngay lập tức mùi hăng của rượu vây quanh mặt tôi.

Anh ta chống một tay lên cửa, dùng giọng cầu xin hỏi tôi: “Em có thể… Có thể đừng xem tôi là ông chủ được không?”

?

Ý gì thế?

Tôi giơ đôi mắt nghi ngờ nhìn anh ta, anh ta tiếp tục nói:

“Có được hay không? Có thể xem tôi như là một người đàn ông bình thường được không?”

Não của tôi nhanh chóng suy nghĩ, lúc sắp nghĩ ra thì cả người Thẩm Dịch mềm nhũn, ngã xuống trên người tôi.

Đầu của anh ta dựa vào vai tôi, hô hấp phả vào da thịt bên hõm tai và nách tai.

Rất ngứa.

Tôi có ý muốn đẩy anh ta ra, nghe thấy anh ta lẩm bẩm một câu.

“Tôi chỉ muốn… Chỉ muốn ở cùng với em mà thôi.”