Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Chương 100: Anh là của em (H+)



Cơ thể Diệp Băng Hy toát ra mùi sữa tắm thơm ngát, trên người chỉ quấn khăn tắm nhưng vô cùng kín đáo, kín đáo đến nỗi khiến anh chỉ muốn xé toạc ra nó ngay lập tức, sau đó nghiền nát cô vào bụng.

Toàn thân cô như nhũn ra bởi nụ hôn của anh, suýt chút chết chìm trong vòng tay anh.

Mãi đến khi Tiêu Phong hôn lên môi cô, Diệp Băng Hy  mới giật mình nhận ra anh hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng trêu người.

Anh hôn sang khóe môi cô, sau đó tới gương mặt nóng hổi, rồi lại cắn vành tai, phả hơi thở vào tai cô: "Bảo bối,  yêu em!"

Diệp Băng Hy dựa vào đầu vai anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh. Trong lòng anh, cơ thể cô đang dần nhũn ra bởi chỗ mẫn cảm ở tai đang bị trêu chọc và kích thích liên tục.

Căn phòng về đêm rất yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ và đèn neon trong thành phố đã bị màn cửa che khuất.

Tiêu Phong nắm chặt bàn tay đang giơ lên của cô, đặt lên môi hôn một cái.

"Phong...ưm..."

Không đợi cô nói xong, anh kéo mạnh cô vào lòng, hôn lên cổ cô, rồi cắn nhẹ vào vùng da nhỏ sau gáy cô.

Chẳng trách người xưa chặt đầu nhất định phải để hở cổ. Phần gáy của con người trời sinh yếu ớt và mẫn cảm. Cô chỉ cảm thấy như bị anh cắn vào trung khu thần kinh, sóng điện mẫn cảm lập tức nổ tung trong ý thức, chạy dọc xuống cơ thể, làm nửa người đều tê rần.

Diệp Băng Hy đứng giữa anh và bức tường, hai chân bị ép buộc vòng ngang hông anh…

Tiêu Phong nhìn cô một lượt rồi tự mình cởi bỏ những thứ vướng víu trên người cô ra.

Nụ hôn của anh rơi xuống tai cô. Mỗi lần bị anh cắn vào vành tai, cô đều bủn rủn cả tay chân. Cô áp vào gò má anh thử tránh né, nhưng không tránh được, nên chỉ đành ôm chặt lấy anh xin tha.

Nhưng cô tránh né thế nào, cầu xin thế nào cũng không xong. Đêm nay Tiêu Phong hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô.

Cơ thể anh áp sát vào cô, thuận thế xoay người cô lại.

Diệp Băng Hy quay lưng về phía anh…

Cô chỉ cảm thấy nụ hôn của anh lại rơi vào nơi đặc biệt mẫn cảm ở sau gáy lần nữa. Cô không chịu nổi mà hơi vặn vẹo người. Người đàn ông phía sau khẽ rên một tiếng, bắt đầu cố ý cắn vào gáy cô, lúc mạnh lúc nhẹ, nhưng lại trêu người như muốn đoạt mạng.

Thậm chí, anh gần như không chút do dự xông vào từ phía sau ngay khoảnh khắc Diệp Băng Hy đang nức nở nghẹn ngào.

"Ưm..."

Cánh môi hé mở phát ra từng tiếng kêu ái muội.

Tiêu Phong cúi đầu, hôn nhẹ vào vai cô. Cánh tay cường tráng nhẹ nhàng xoay người cô lại. Diệp Băng Hy nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm trầm của anh. Người đàn ông trước mắt cô quả thực quá ưu tú, gương mặt cao quý anh tuấn, đôi mắt phượng híp lại thành một đường, vô cùng quyến rũ, sợi tóc xoắn che mày kiếm, hai hàng lông mi rậm và nhỏ dài, vừa đen vừa đẹp như phượng hoàng, đôi mắt phượng càng tăng thêm vẻ đẹp thâm thúy mê người.

Trên người anh có một mùi hương cực kỳ tao nhã, không phải là mùi vị của nước hoa, mà là loại hơi thở nam tính đặc biệt gợi cảm.

"Phong...anh...là của em...mãi mãi..."

Diệp Băng Hy nhẹ nhàng phủ lên môi anh một nụ hôn. Hương vị ngọt ngào từ đôi môi mềm mại làm cho hơi thở anh ngày càng nặng nề, lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ cuốn lấy đầu lưỡi cô, lực tàn bạo bá đạo, kịch liệt mút hôn, thậm chí còn xen lẫn cắn xé, điên cuồng cướp đoạt tựa như bão táp.

"Ưm a...” Diệp Băng Hy vòng tay ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh, giống như lá rơi trên mặt nước, theo động tác của anh mà lay động cơ thể, đôi mắt trong veo xinh đẹp thoáng thất thần, không có tiêu cự nhìn trần nhà, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

"Phải. Anh là của em, mãi mãi...là của một mình em!" Giọng nói trầm thấp của anh mang theo hơi thở nặng nề. Từng câu, từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Khoái cảm không ngừng ào tới như cơn sóng lớn cuốn lấy Diệp Băng Hy,  mà thân thể cô cũng vô thức chuyển động về phía sau nghênh hợp với từng đợt tiến công của anh, đem hạ thân cứng rắn của anh ôm lấy, bao bọc càng thêm chặt chẽ, khiến anh bị kích thích càng thêm mãnh liệt và điên cuồng tiến vào sâu hơn.

Bầu ngực tròn đầy nương theo sự vận động cuồng dã không ngừng rung động, đôi môi đỏ mọng hé mở không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn, đôi mắt đẹp đã sớm trở nên mông lung vì bị màn sương mờ bao phủ, thân thể trắng trẻo của cô dưới sự kích tình cuồng dã giờ đã chuyển sang màu phấn hồng cực kỳ quyến rũ.

Cô thực sự quá mê người khiến Tiêu Phong không kìm lòng được mà lại cúi xuống hôn cô mãnh liệt, cướp lấy từng tiếng ngâm nga trên cái miệng nhỏ nhắn, vơ vét hết thảy sự ngọt ngào của khoang miệng thơm mát.

Không biết sự điên cuồng này kéo dài bao lâu, cô cảm thấy hai chân mình cũng bủn rủn cả, đến mức đứng cũng không vững nữa.