Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 124: Con riêng



Thì ra hắn đã giấu cô quan tâm tới An như vậy, thậm chí còn gửi tiền cho thằng bé mà cô không mảy may hay biết. Cô cảm thấy rất cảm động vì hắn chẳng những không hề vô tâm, lạnh lùng như vẻ bề ngoài, mà còn âm thầm quan tâm đến người em trai mà cô luôn yêu quý.

Đến người chị gái như cô còn chẳng dám nhận rằng mình xứng chức hơn hắn nữa.

“Vậy thì tốt, nhưng lần sau có chuyện như vậy phải nói với chị nghe chưa? Không thể nào để anh ấy gửi tiền cho em còn chị lại chẳng biết gì được. Chị mới là chị gái em mà.”

An trả lời chị gái:

“Chị với anh ấy lý lẽ chẳng khác gì nhau. Anh ấy bảo anh là anh rể em nên có việc gì phải nói với anh, không được làm phiền chị. Đúng là vợ chồng mà, đến cả câu nói cũng giống nhau thế.”

Lời trêu chọc của em trai khiến cô đỏ bừng mặt, gắt nhẹ:

“Lại nói linh tinh gì thế. Thôi chị ngắt cuộc gọi, em ở bên đó chăm chỉ học hành, giữ gìn sức khòe cho tốt. Mà nhớ là có chuyện gì phải báo với chị ngay đấy.”

Chẳng biết có lời nào vào đầu em trai hay không, hay lại vào tai nọ ra tai kia. Cậu gật gật gù gù đồng ý lia lịa.

“Em biết rồi, biết rồi, chị đừng lo. Có phải trẻ con hai ba tuổi đâu mà.”

Đúng thật là em trai không còn nhỏ nữa, nhưng trong mắt cô thằng bé lại vẫn chỉ là thằng nhóc con bé bằng nắm tay bám chân cô gọi chị. Nên cô luôn luôn lo lắng cho thằng bé.

Sau khi cúp máy, cô nhận được điện thoại từ một số lạ. Kinh nghiệm cho thấy số lạ gọi đến máy cô, tám phần mười là liên quan đến Hoàng. Quả thực không sai, khi cô nghe máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nũng nịu khá quen thuộc.

“Alo, chị Tâm phải không? Chị à, không biết chị có nhớ em không nữa, em là Linh, bạn gái của anh Hoàng chồng chị.”

Làm sao cô có thể quên được người con gái đó, một trong số các tình nhân của Hoàng mà cô có “may mắn” được gặp. Trong đầu cô hiện lên ngay hình ảnh cô gái tóc ngắn nhuộm màu thời thượng, ăn mặc hợp mốt, và cả cái ôm thân mật cô tận mắt chứng kiến ờ sân bay ngày đó.

“Vậy thì cô phải gọi cho Hoàng, chứ gọi cho tôi để làm gì?”

Vẫn chất giọng nũng nịu đó, nhưng có vẻ cô ta hơi mỏi mệt, hoặc tâm trạng kém hơn lần trước gặp mặt.

“Không được chị nha. Chuyện này phải hỏi nói với chị mới được, người ta vẫn nói là đàn ông quản chuyện bên ngoài, đàn bà lo chuyện nhà cửa mà.”

Cô nhíu mày, không muốn tiếp tục nghe cô ta nói hươu nói vượn nữa. Chuyện nhà cửa là chuyện quái gì chứ? Cô chưa từng nghe nói ngoại tình cũng được xem như là chuyện nhà cửa.

“Tóm lại cô có việc gì, nếu không nói rõ ràng thì tôi cúp máy.”

Tất nhiên là cô ta thực sự có điều muốn nói, thấy cô dọa tắt máy thì vội vàng đi vào chuyện chính.

“Là thế này, hai năm trước em có qua lại với anh Hoàng, còn sinh cho anh ấy một đứa con. Chị cũng biết với địa vị của anh ấy thì con bọn em quan trọng như thế nào đúng không? Là đứa con đầu tiên của người thừa kế nhà họ Lục đấy. Thế nhưng…”

Cô ta ngừng lại vài giây rồi nói tiếp.

“Sinh đứa bé ra là quyết định của một mình em, vốn dĩ anh Hoàng không biết, em cũng không hi vọng anh ấy có trách nhiệm gì với mẹ con em. Nhưng bây giờ đứa bé đang bị bệnh, em không có tiền lo chạy chữa nữa rồi. Em cầu xin chị rủ lòng thương cứu mẹ con em với… Sau này… sau khi con em khỏi bệnh, em có thể để bé gọi chị là mẹ…”

Tin này vào tai cô giống như sét đánh giữa trời quang. Mối quan hệ giữa hai người vừa tốt đẹp hơn một chút, từ đâu lại chui ra một người mẹ và một đứa con nhỏ. Đứa bé lại còn đang bị bệnh.

Dù người lớn có làm sai điều gì, trẻ con cũng không có tội. Nhưng chuyện này thực hư thế nào, giải quyết ra sao, cũng không thể để con dâu hữu danh vô thực của nhà họ Lục xử lý được.

“Nếu thật sự có chuyện như vậy thì người cô nên liên hệ là Hoàng chứ không phải tôi. Vì tôi không có bất kì quan hệ nào với mẹ con cô cả. Đứa trẻ có phải con của người thừa kế nhà họ Lục hay không, phải là anh ta nói mới tính được.”

Dứt lời, cô gác máy. Sau đó cũng không thấy cô ta gọi lại nữa, có lẽ đang tìm cách để liên lạc với Hoàng. Cô thừa nhận bản thân mình có một chút tâm lý muốn trốn tránh, phải, nghe cô ta nói xong, việc đầu tiên cô nghĩ tới là trốn tránh.

Nên cô mới kiếm cớ để đẩy quả bóng sang cho người khác, không tiếp tục nói chuyện với cô ta.

Có điều cô đã đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của chuyện này đối với mình. Cả một ngày dài cô làm gì cũng chẳng giữ được tập trung. Đi làm mà giống như người trên mây, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nghĩ về chuyện đó, tới mức đồng nghiệp phải quan tâm hỏi han nhà cô có phải đã xảy ra chuyện gì.

Tình trạng này tiếp diễn đến tận khi cô tan làm. Chuyên mục của cô kết thúc đã là gần mười một giờ đêm, chính là một trong những nhóm cuối cùng rời khỏi phòng thu.

“Chị Thanh Tâm chưa về ạ?...”

Cô bé kĩ thuật viên quay sang hỏi, lại thấy đạo diễn nháy mắt một cái, lời đang định nói nuốt hết trở về.

Cô lần nữa thở dài, gật đầu với họ.

“Mọi người vất vả rồi. Cứ về trước đi, chị còn chút việc cần giải quyết, lát nữa sẽ về.”

Lúc này Hoàng đang dừng xe trước cửa đài phát thanh, đợi cô đi ra. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, tới hơn mười một giờ vẫn không thấy người đâu. Nếu là ngày thường, giờ này cô phải ra lâu rồi mới phải.

Hắn chặn lại một người đang đi ra từ bên trong.

“Chào anh, xin hỏi phát thanh viên Thanh Tâm đã trở về hay chưa?”

Người này nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khá xa lạ, rồi như thấy hắn không giống người xấu, mới trả lời:

“Thanh Tâm vẫn đang ở trong, nhưng đạo diễn, biên tập và kĩ thuật viên của tổ cô ấy đều về hết cả rồi. Không biết có chuyện gì không nữa, nghe loáng thoáng thấy mọi người bảo trạng thái của cô ấy hôm nay hơi bất ổn. Mà anh là gì cùa cô ấy?”

Nhận được câu hỏi có phần hơi riêng tư từ người lạ mặt, nhưng nghĩ tới người này là đồng nghiệp của cô, hắn lại nghĩ rằng chẳng việc gì phải giấu quan hệ của hai người, liền trả lời.

“Tôi là chồng của cô ấy, tới đón cô ấy tan làm nhưng đợi mãi không thấy người đâu. Mọi ngày giờ này cô ấy đã ra lâu rồi, tôi cũng sợ ảnh hưởng tới công việc nên không dám gọi điện.”

Thì ra là một người chồng đến đón vợ tan làm, người đồng nghiệp cười với hắn, thái độ thân thiện hơn nhiều.

“Vậy anh vào tìm cô ấy đi. Vào cổng kia, rẽ bên kia, rồi đi qua hành lang, phòng đầu tiên bên trái, phía ngoài phòng thu. Cô ấy đang ở trong đó.”

Người đồng nghiệp tốt bụng chỉ đường rất cụ thể, nhưng kiến trúc xa lạ như mê cung vẫn thành công làm hắn không phân biệt nổi phương hướng. Hồi lâu sau mới tìm thấy cô đang ngẩn người nhìn vào màn hình máy tính tối đen.

“Cô làm gì vậy? Sao lại ngồi đây mà không chịu ra ngoài? Tôi đợi cô rất lâu rồi đấy. Này.”

Nói vài câu với cô, hình như cô đang mải mê chìm vào suy nghĩ của mình nên không nghe thấy. Hắn đưa tay ra lay vai cô, người đang ngẩn ngơ mới như sực tỉnh, nhìn hắn bỗng nhiên xuất hiện bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Sao anh lại ở đây?”

Hắn thở dài, kéo tay cô lên.

“Đi tìm cô chứ sao. Đợi cô tự mình đi ra thì nửa đêm cũng không về nhà được.”

Không nghĩ tới cô lại không hợp tác, tránh ra khỏi tay hắn.

“Anh về đi, tôi tự đi về sau cũng được.”

Phản ứng của cô khiến hắn vô thức nhíu mày. Chuyện gì đang xảy ra thế này, sáng nay vẫn còn bình thường, hắn chẳng nghĩ ra mình đã làm gì sai để cô thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy.

“Cô có vấn đề gì thì phải nói thẳng ra, cứ im im giận dỗi như vậy thì ai mà biết được cô đang bực chuyện gì.”

Tại ai mà cô ngẩn ngơ không tập trung được vào việc gì từ sáng tới giờ chứ? Đầu sỏ gây tội còn dám đứng đây mà chỉ trích cô. Cơn tức giận, sự bực bội lên tới đỉnh điểm, cô nói thẳng luôn ngay mặt hắn.

“Nghe anh nói như thể anh hoàn toàn vô tội vậy. Tôi như thế này là vì anh chứ sao nữa. Anh lăng nhăng với một đám nhân tình ở bên ngoài, để lại hậu quả còn không biết đường xử lý. Để người ta tìm đến tôi bắt chịu trách nhiệm. Người gây chuyện là anh, anh còn chẳng quan tâm thì tại sao tôi lại phải đứng ra lo liệu chứ?”

Cô nói một tràng làm hắn đầu váng mắt hoa, chẳng hiểu ra sao. Theo như cô nói thì hắn tạm hiểu là quá khứ ăn chơi đàng điếm của hắn đã gây ra hậu quả gì đó, và người ta tìm đến cô, bắt cô xử lý. Nhưng đáng ra trước khi tìm đến cô phải tìm hắn trước mới phải, mà trong ấn tượng của hắn, thì chưa từng có ai tìm hắn bắt chịu trách nhiệm chuyện gì.

“Mọi chuyện là thế nào? Bình tĩnh lại một chút đi, rồi nói tôi nghe xem nào.”

Cô tức đến mức bật khóc lên, lại lấy tay áo lau nước mắt, nói:

“Hồng nhan tri kỉ của anh gọi cho tôi, nói rằng hai năm trước đã sinh con cho anh, bây giờ đứa bé đang bị bệnh cần chạy chữa, muốn tôi giúp đỡ. Cô ta dựa vào cái gì mà tìm tôi chứ?”

Thở dài, hắn tiếp tục hỏi cô:

“Cô ta có nói mình tên gì không?”

Cô gật đầu:

“Cô ta nói tên Linh, chính là người lần trước ở sân bay… Cô ta nói như thể chữa bệnh cho con cô ta là trách nhiệm của tôi vậy. Đó đâu phải vấn đề của tôi, tại sao lại nói cho tôi biết? Anh nói đi, có phải các người đều biết tôi yêu anh rất lâu rồi, nên kết bè bắt nạt tôi đúng không?”

Hắn không biết phải hoang mang vì chuyện bất ngờ xảy ra, hay phải tỏ ra vui mừng khi cô “lỡ miệng tỏ tình” một cách quá đột nhiên như vậy nữa. Chuyện cấp thiết nhất hiện tại là phải biết sự thật. Chính hắn cũng không tin được chuyện mình đã có một đứa con.

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ tra rõ chuyện này, cho em một câu trả lời thuyết phục.”

Trong lúc đang rối trí, cô không chú ý cách xưng hô của hắn đã chuyển từ “tôi – cô” thành “tôi – em”.