Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 128: Tin tưởng giữa vợ chồng



“Tay chị có sao không? Chảy máu rồi này, đợi một chút tôi lấy urgo băng lại cho.”

Huy lo lắng đến gần xem xét vết thương, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn là ba bốn vết xước dài rớm máu. Nhưng người bị cào hiện tại lại không quan tâm được nhiều như vậy, thứ duy nhất cô để ý là trạng thái của Kem có vẻ không được bình thường cho lắm.

“Tôi không sao, xử lý sau cũng được. Đưa Kem đi bệnh viện thú y đã.”

Cô nói vậy, rồi thấy Huy có vẻ vẫn băn khoăn về vết thương trên tay mình, mới bảo cậu ta:

“Nuôi chó mèo thì bị cào là chuyện thường mà, cũng không đau lắm. Vả lại cậu đã thấy băng urgo nào đủ dài để băng kín được mấy vết cào bao giờ chưa?”

Cậu ta thở dài, lắc đầu. Người bị thương còn không quan tâm, thì cậu ta có lo lắng hơn nữa cũng là lo lắng dư thừa. Cô lo cho mèo hơn chính mình thì cứ kệ cô vậy.

Ông nội đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng:

“Vậy mau đưa Kem đi bệnh viện thú y kiểm tra xem sao, để ông bảo tài xế đưa cháu đi.”

Trước giờ cô không thích làm phiền người khác, nên định từ chối ông. Dù sao lúc tới đây cũng là cô tự mình bắt taxi, giờ để tài xế nhà ông đưa tới bệnh viện, rồi làm phiền người ta chờ đợi đưa về, cô cảm thấy không hay lắm.

“Ông ơi không cần đâu ạ, để cháu tự…”

Thấy cô mở miệng từ chối, sắc mặt ông không vui vẻ lắm, bí xị rõ ràng. Người già tính tình như trẻ nhỏ, người ta nói vậy quả không sai, ông cảm thấy cháu dâu đang coi mình là người ngoài, nên mới sợ làm phiền tài xế của nhà họ Lục.

Huy đứng cạnh nhìn hai ông cháu đối đáp qua lại, cậu ta thở dài, quyết định lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.

“Để cháu đưa chị dâu đi là được rồi, cháu cũng muốn đến bệnh viện thú y xem thử.” Rồi quay sang hỏi cô: “Em chồng đưa chị dâu đi, chị không ngại chứ? Cũng nên có một người cùng đi với chị, nhỡ có vấn đề gì thì hai người vẫn hơn.”

Không hiểu sao, cô lại rất tự nhiên nhận lấy ý tốt của Huy, còn cảm thấy cậu ta đang giải vây cho mình. Mấy lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã gật đầu đồng ý.

“Vậy thì làm phiền cậu rồi.”

Lại nói với ông:

“Để Huy đưa cháu đi, ông yên tâm rồi chứ ạ?”

Ông nhìn cháu trai nhỏ rồi nhìn cháu dâu, lại mắt to trừng mắt nhỏ với bé mèo con đen tuyền đang nằm gọn trong vòng tay chủ nhân của nó, đành gật đầu thỏa hiệp.

“Được rồi, đưa chị dâu đi cẩn thận, không được phóng nhanh vượt ẩu, không được phạm luật.”

Cách dặn dò của ông giống như dặn dò đưa trẻ mới tập đi xe đạp lần đầu đi ra đường vậy. Huy bật cười, lúc lắc chùm chìa khóa trong tay, khẳng định với ông:

“Ông yên tâm, cháu sẽ đưa cháu dâu bảo bối của ông đi đến nơi về đến chốn, đặc biệt là không la cà dọc đường.”

Ý trêu chọc rõ ràng khiến cho cô bật cười, cho dù đang rất lo lắng cho tình trạng của mèo con.

Hai người cũng không chậm trễ thêm nữa, cho mèo vào túi rồi chào ông, đi ra ngoài, bắt đầu con đường đi đến bệnh viện thú y đã định trước là khá nhiều vấn đề.

Huy ngồi ghế lái, còn cô ngồi bên cạnh tìm kiếm địa chỉ các phòng khám thú y ở khu vực lân cận. Đến địa chỉ đầu tiên, cửa cuốn đóng kín im lìm, bên ngoài có dòng thông báo “Tạm thời ngừng làm việc”. Đến địa chỉ thứ hai, lại thấy một tiệm vàng bạc đá quý, người hàng xóm sát bên nói bệnh viện thú y không làm ăn được đã đóng cửa rồi.

Đến địa chỉ thứ ba mới có người làm việc, nhưng nhìn cơ sở vật chất tồi tàn xập xệ, nhân viên cau có đối đãi khách hàng, cả hai người đều hơi khó chịu. Cô thử thả Kem ra khỏi túi, thì bé mèo con xù lông gào ầm ĩ, nhất định không chịu ra.

Thấy vậy, Huy giành trước một bước, khóa túi của mèo lại, kéo cô đứng dậy:

“Chúng ta đi thôi, ở đây không giống nơi có thể chữa trị tử tế cho mèo của chị.”

Cô cũng đồng quan điểm với cậu ta, chỉ là sợ rời khỏi đây sẽ khó lòng tìm được địa chỉ nào khác. Nãy giờ tìm một bệnh viện thú y còn mở cửa thôi cũng đã thấy khó khăn hết sức rồi.

“Chị yên tâm đi, chúng ta sẽ tìm được, thành phố này đâu thiếu gì bệnh viện thú y đâu. Thà đi thêm một lúc nữa còn hơn để bé con điều trị ở đây.”

Cuối cùng may mắn cũng mỉm cười với hai người, bệnh viện tiếp theo là một nơi rất uy tín, được đánh giá rất tốt. Bệnh viện thú y này cách nhà cũ nhà họ Lục khá xa, nhưng hai người nãy giờ đi loanh quanh lại tình cờ đến gần đó.

Bác sĩ thú y cẩn thận dỗ Kem cho bé mèo ra khỏi túi, sau đó ôm lấy kiểm tra. Hai người không có việc gì làm chăm chú đứng bên cạnh quan sát.

“Mèo con tự nhiên hung hãn có rất nhiều nguyên nhân, phần nhiều là do chịu kích thích từ bên ngoài…”

Bác sĩ vừa kiểm tra vừa giải thích kĩ càng cho hai người về các nguyên nhân khiến bé con đột nhiên đổi tính, sau đó hướng dẫn cách chăm sóc chó mèo con. Thỉnh thoảng cô cũng đưa ra một vài vấn đề.

“Lần đầu tiên nuôi mèo chắc chắn sẽ có nhiều vấn đề rồi. Không sao, sau này sẽ quen hơn. Cô chỉ cần nhớ đưa bé đi tiêm đúng lịch và tẩy giun định kì là được… Vết thương ở chân sau này à? Hồi phục tốt đấy chứ, gần như không ảnh hưởng gì, yên tâm nhé.”

Nghe bác sĩ khẳng định mèo cưng đã không còn vấn đề gì, cô thở phào nhẹ nhõm. Coi như đã trút được một tảng đá đè nặng trong lòng. Đón lấy mèo con từ tay bác sĩ, ôm vào lòng, cô thanh toán tiền khám rồi đi ra ngoài.

“Mời người đẹp lên xe.”

Huy đã ra ngoài từ trước để lấy xe, cười cười mở cửa hơi cúi người, giơ tay ra làm tư thế mời. Sau khi kiểm tra bé con không vấn đề gì, cậu ta mới yên tâm trở lại với điệu bộ ngả ngớn thường ngày.

Cô bật cười, theo ý cậu ta ngồi vào xe, còn hiếm khi trêu chọc lại cậu ta:

“Tài xế taxi đẹp trai nhất thế giới đưa tôi về nhà đi nào.”

Có vẻ tâm trạng đang rất tốt, cậu ta vừa khởi động xe vừa vui vẻ huýt sáo. Chiếc xe thể thao màu đỏ rực như ngọn lửa lao ra đường, hòa vào dòng xe cộ đông đúc.

“Tôi nghe thấy tiếng động lạ, hình như là… điện thoại đang rung.”

Đi được một đoạn, Huy đột ngột lên tiếng. Gần như cùng lúc hai người kiểm tra điện thoại của mình. Cậu ta để điện thoại ở ngay trước mặt, lúc này màn hình tối thui. Vậy thì chỉ còn điện thoại của cô.

“Là của tôi.”

Cô lôi điện thoại trong túi ra, quả nhiên màn hình đang sáng lên, một chuỗi số không có trong danh bạ hiển thị trên màn hình. Nói là số lạ, nhưng cô hơi ngờ ngợ cảm thấy có chút quen thuộc. Và giọng nói vang lên trong điện thoại đã xác nhận nghi ngờ đó của cô.

“Alo, chị Tâm, lại là em, Linh đây. Chị suy nghĩ chuyện đó thế nào rồi? Chị định làm gì cũng làm ơn nói với em một tiếng không em sốt ruột lắm Dù sao đó cũng là con của anh Hoàng, chị nỡ lòng nào thấy chết mà không cứu…”

Nếu cô ta không gọi tới nhắc lại thì cô cũng đã quên béng mất chuyện này. Không biết Hoàng đã xử lý đến đâu, nhưng hắn đã nói sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục, nên cô tạm thời đặt niềm tin ở hắn. Giờ này Linh gọi tới càng khiến cô cảm thấy cô ta đang có chuyện giấu diếm hơn.

“Cô không cần khóc lóc như vậy với tôi, nghe qua người ta lại tưởng tôi đang bắt nạt cô. Chuyện này của cô anh Hoàng sẽ xử lý, lại nói… đứa con của cô thật sự là con ai tôi còn chưa biết.”

Đầu dây bên kia, Linh không tự chủ được hít sâu một hơi. Cô ta nhận lời người khác bịa chuyện để chia rẽ tình cảm của Hoàng và Tâm, tự nhận đã biên ra một lời nói dối hoàn hảo, nhưng chẳng hiều sao cô vợ ngu ngốc của Hoàng lại đột nhiên lật lại.

“Chị nói gì vậy? Chị nói em thế nào cũng được chứ đừng mang dòng máu của con em ra bôi nhọ như vậy. Đứa bé thật sự là con của anh Hoàng.”

Chẳng còn cách nào khác ngoài khẳng định lại xuất thân của đứa bé. “Đâm lao thì phải theo lao”, lúc này mà hối nhận thì xôi hỏng bỏng không, cô ta sẽ rơi vào kết cục rất khó coi. Chỉ cần khiến Tâm tin tưởng chuyện này, rồi xích mích với Hoàng là mục đích của cô ta đã đạt được.

Dù sao cô ta cũng không tin trên đời này thực sự có một người vợ không mảy may nghi ngờ chồng mình.

“Tôi tin anh ấy. Nhưng tôi không tin cô. Một người chẳng biết dùng thủ đoạn gì có được số điện thoại của tôi rồi gọi tới nói toàn chuyện hoang đường, tại sao tôi phải tin tưởng cô chứ?”

Khẳng định chắc nịch của Linh bị thực tế tặng cho một cái bạt tai đau điếng. Thấy cô ta không nói gì nữa, Tâm định kết thúc cuộc gọi tại đây.

“Nếu cô không còn gì để nói gì tôi cúp máy đây. Sau này đừng gọi cho tôi nữa.”

Vừa dứt lời chưa kịp làm gì thì lại nghe thấy giọng Linh gọi giật lại.

“Khoan đã…”

Cô lần nữa kề sát điện thoại lên tai, chỉ thấy cô ta ấp úng một hồi rồi hỏi:

“Chị có biết người anh Hoàng yêu là ai không?”

Câu hỏi này khiến cô lặng thinh trong giây lát. Người mà hắn yêu, cô đã từng rất chắc chắn rằng đó là Dương, chị gái của cô, nhưng chẳng hiều sao hiện tại nghĩ tới chuyện này, cô lại không còn chắc chắn như vậy nữa. Thậm chí trong lòng còn có một tiếng nói nho nhỏ “có lẽ hắn thích mình”.

Nghĩ như vậy, nhưng những chuyện này cũng không tiện nói với người ngoài, đặc biệt là dạng người ngoài đứng ở vị trí “đặc biệt” như Linh. Cô trầm ngâm vài giây rồi khẳng định lại một lần nữa.

“Tôi sẽ không vì mấy câu nói vu vơ không căn cứ của người ngoài như cô mà nghi ngờ chồng mình. Cô nói gì cũng vô dụng thôi. Vậy thôi, tôi cúp máy đây, đừng gọi cho tôi nữa. Tôi hoàn toàn, tuyệt đối, không bao giờ muốn nhận thêm một cuộc điện thoại nào từ cô.”

Không để cho cô ta kịp nói gì, vừa dứt lời cô đã trực tiếp chạm vào nút đỏ kết thúc cuộc gọi. Thế giới lại trở về yên tĩnh.