Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 129: Chuyện tình cảm của bạn thân



Huy đang chăm chú lái xe, nhưng loa điện thoại của cô khá to nên cậu ta vẫn nghe được loáng thoáng vài ba câu của người bên kia đầu dây. Đợi cô tắt máy, cậu ta thở dài nói:

“Chị nên chặn số điện thoại của cô ta đi, tránh bị làm phiền. Đáng ra những chuyện thế này anh trai tôi nên xử lý mới phải, lại để mấy loại vớ vẩn đó gọi tới cho chị. Xem ra… anh trai đó của tôi làm chồng cũng chưa được tận tâm lắm nhỉ?”

Đang nằm trong túi ở ghế sau, Kem kêu “meo… meo…” vài tiếng như phụ họa lời cậu ta.

Sau khi tắt máy, cô cầm điện thoại trong tay chứ không cất vào túi nữa. Thấy cậu ta đột ngột lên tiếng thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Cậu ta thức thời ngậm miệng, không muốn khiến cô khó chịu. Khoang xe nhỏ hẹp chỉ còn bé mèo con là vẫn đang miệt mài meo meo.

Cho tới khi điện thoại của cô lần nữa rung chuông. Theo phản xạ tự nhiên, Huy liếc nhìn điện thoại cô đang cầm trên tay, thấy không phải là số máy vừa rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Chính cậu ta cũng không chú ý tới hành động có phần khó hiểu này của mình.

“Tớ đây. Đại tiểu thư hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tớ thế?”

Người gọi đến là Hồng. Kể từ khi Hồng bị Đức kéo ra khỏi nhà cô đến giờ, cô ấy giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Khó có được cô gái sôi nổi vui tươi như cô ấy lại không chơi bời cũng không lượn lờ trước mặt người bạn thân là cô. Hôm nay gọi điện tới, không biết lại định bày trò gì đây.

“Thanh Tâm yêu thương của tớ.”

Âm cuối kéo dài giống như không tự chủ được làm nũng với bạn thân. Giọng điệu quen thuộc này, chắc lại muốn rủ cô đi đâu đó.

“Có chuyện mau nói, không có chuyện bãi triều.”

Hồng cũng không làm mất thời gian thêm nữa, nói ngay vào chủ đề chính.

“Cậu có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn đi, tớ mời.”

Trước giờ cô ít khi từ chối Hồng, hôm nay rảnh rỗi lại càng không có lý do gì để từ chối hẹn hò với bạn thân cả. Nhưng nhớ lại hoàn cảnh hiện tại, đang trên đường đưa mèo về nhà, cũng không thể ngay lập tức quay đầu xách mèo cùng đi được, nên đành bảo cô ấy đợi thêm một chút.

“Tớ thì rảnh, nhưng có lẽ cậu phải đợi lâu đấy. Tớ vừa mới đưa Kem đến bệnh viện kiểm tra một chút, đang trên đường đi về. Đợi tớ đưa Kem về nhà rồi đi tìm cậu nhé.”

Tất nhiên Hồng đồng ý một trăm phần trăm với lời này của cô.

Nhận được sự đồng ý của bạn thân, cô quay sang bảo Huy:

“Bạn thân của tôi. Cậu đưa tôi về nhà rồi trở về cẩn thận. Hôm nay không mời cậu vào uống nước được rồi, ngại quá.”

Ngoài dự đoán của cô, cậu ta chỉ cười cười, ngỏ ý đã tiễn Phật thì tiễn tới tận Tây Thiên, đã giúp người thì sẽ giúp đến cùng.

“Tôi về rồi thì chị lại phải bắt taxi đến đó à? Đâu cần phiền toái như vậy. Đằng nào tôi cũng đang rảnh rỗi, để tôi đưa chị đi luôn. Đừng từ chối, bỏ qua quan hệ chị dâu – em chồng, thì tốt xấu gì chúng ta cũng miễn cưỡng có thể tính là bạn bè chứ.”

Ngẫm lại thấy cậu ta nói cũng đúng, có người tình nguyện cống hiến sức lực thì còn gì bằng, nhưng cô vẫn hơi băn khoăn một chút.

“Vậy thì làm phiền cậu quá…”

Chưa dứt lời cậu ta đã lắc đầu, khẳng định:

“Không phiền chút nào hết.”

Đã nói đến vậy rồi, còn từ chối ý tốt nữa tức là không coi cậu ta là bạn bè. Cô đành phải đồng ý vậy. Ôm mèo con thả xuống phòng riêng của nó, cô nhanh chân bước xuống dưới, tránh để người ta đã mất công đưa đón mình lại còn phải chờ lâu.

“Chị đã chuẩn bị xong rồi à? Chúng ta đi thôi.”

Cô gật đầu với cậu ta, hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa, ngồi vào trong xe. Cậu ta có vẻ đặc biệt thích chiếc xe thể thao màu đỏ này, cô gặp mười lần thì có tới bảy tám lần cậu ta đang lái nó.

“Cậu có vẻ thích chiếc xe này nhỉ?”

Đáp lại cô là điệu cười ngả ngớn vô cùng quen thuộc, và mấy lời nói hươu nói vượn của em chồng.

“Đẹp mà đúng không? Đúng là tôi thích nó thật, thứ nhất là vì tôi mệnh hỏa, hợp màu đỏ. Thứ hai là… Chị không cảm thấy chiếc xe này đặc biệt show off sao? Vừa đỏ vừa sáng đi lại còn nhanh nữa.”

Cô bĩu môi, biết trước cậu ta sẽ chẳng trả lời được câu nào nghiêm chỉnh.

Tới trước cửa nhà hàng, cậu ta lại tỏ ra phong độ thân sĩ vòng qua xe mở cửa, mời người đẹp đi ra ngoài. Cô cười cười cảm ơn cậu ta, chờ tới khi chiếc xe đỏ rực đi khỏi mới quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của cô bạn thân.

“Soái ca nào đây? Nhìn dáng người thôi đã thấy đẹp trai rồi, lại còn galant nữa. Xe cũng đẹp. Cậu làm thế nào quen biết được nhiều người xịn thế?”

Bật cười, cô giơ tay gõ gõ đầu bạn thân.

“Thật không biết trong cái đầu nhỏ này của cậu chứa những thứ gì. Cậu ta là em trai của chồng tớ, người ta còn phải gọi tớ một tiếng chị dâu đấy. Đừng có nghĩ lung tung.”

Bạn thân của cô chưa đánh đã lui, lựa chọn thỏa hiệp.

“Không nghĩ lung tung không nghĩ lung tung. Mau vào trong thôi.”

Hai cô gái cùng đi vào trong nhà hàng. Chọn đồ xong xuôi, trong thời gian đợi lên món, như thường lệ tán gẫu với nhau về những chuyện vô thưởng vô phạt. Nhưng cô nhớ hôm nay Hồng hay ngập ngừng như có gì khó nói.

“Cậu có chuyện gì thì nói luôn đi, đừng ấp úng lấp lửng nữa.”

Cuối cùng sau khi bạn thân liên tục phân tích lợi hại đúng sai, Hồng mới nói với cô chuyện đang khiến mình đau đầu.

“Là thế này, mấy hôm nay bức bối quá, tớ không biết làm thế nào cho đỡ ức chế, nên mới hẹn bạn đi chơi. Là một bạn nam, nhưng con sói bự kia phát hiện ra…”

Hồng chưa dứt lời, cô đã đưa tay ngăn lại.

“Khoan đã, con sói bự kia là ai?”

Đổi lại là ánh mắt cô bạn thân nhìn cô như nhìn bé con bị thiểu năng.

“Là Đức, bạn thân của chồng cậu. Đợt gần đây tớ đâu có dây dưa với ai trừ anh ta. Anh ta phát hiện ra tớ đi uống rượu với bạn nam liền tức giận, đến giờ vẫn không chịu để ý đến tớ.”

Chuyện tình cảm đôi khi người ngoài nhìn vào lại rõ ràng hơn người trong cuộc. Biểu hiện lo được lo mất của bạn thân cô hôm nay, đâu có khác gì cô lúc mới bắt đầu đem lòng yêu mến Hoàng.

“Cậu biết như này nghĩa là gì không?”

Hồng mờ mịt lắc đầu. Cô chậm rãi nói tiếp, giải đáp nghi hoặc của bạn thân.

“Cậu thích anh ta rồi đó. Cậu, Nguyễn Bích Hồng, đã thích người đàn ông đó rồi. Nhìn lại chính mình đi cậu, muốn nói lại thôi, lo được lo mất, biết anh ta tức giận thì vội vàng tìm cách thu hút sự chú ý. Như vậy còn không phải thích, thì thế nào mới là thích nữa.”

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc, Hoàng vừa kết thúc cuộc điện thoại với ông nội, cầm máy điện thoại trong tay xoay qua xoay lại, càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Một cô gái nhỏ như vậy lại dám trèo lên thang để ôm mèo xuống, không biết nên nói cô quá thương mèo hay trách cô coi thường mạng sống nữa.

Hít sâu một hơi, hắn quyết định gọi cho cô, để xem cô gái vô tâm vô tính này đang làm cái gì.

“Alo, em đang làm gì vậy? Đang ăn? Ừ ăn đi, nhưng từ từ đã. Hồi sáng nay lúc ở nhà ông nội em đã làm gì? Tự mình trèo lên thang, em có biết như vậy rất nguy hiểm không? Lần sau những việc như vậy đừng để tôi phải nhắc nữa, lỡ như em bước hụt hoặc sao đó thì người vào viện sẽ là em mà không phải Kem.”

Trong chuyện này cô tự biết mình đang đuối lý, hắn nói như vậy cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm, nên cô để mặc cho hắn nói hết lời, sau đó đáp lại vài câu rồi cúp máy.

Ngồi trên ghế đối diện, Hồng đang nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Đợi cuộc điện thoại kết thúc, cô bạn thân của cô mới lên tiếng:

“Tình cảm của cậu và chồng có vẻ tốt hơn nhiều nhỉ? Nhìn chồng cậu lạnh lùng khó gần thế mà lại quan tâm đến vợ ghê. Nếu không phải tận mắt chứng kiến mà nghe kể lại, nhất định tớ sẽ không đời nào tin tưởng.”

Nói vậy nhưng Hồng cũng thật lòng rất vui mừng khi thấy tình cảm của vợ chồng bạn thân tốt như thế. Cô bạn thân này vốn dĩ sống không dễ dàng gì, lần này gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình, cô là một trong số những người thật lòng chúc phúc.

Sau khi ăn xong, hai cô gái lại nhìn nhau, tính xem nên đi đâu tiếp theo. Nghĩ mãi không ra địa điểm vào, Hồng tùy ý lướt lướt bản đồ trên điện thoại, vài giây sau đạp bàn cái “bộp”.

“Tớ biết rồi, chúng ta ra công viên, đi dạo.”

Công viên cách nhà hàng chỉ năm phút đi bộ, đi một đoạn rồi qua cầu vượt là tới nơi. Hai cô gái đã rất lâu rồi không tới công viên, nhớ ngày còn đi học hai người cùng nhau ra đây không biêt bao nhiêu lần.

Tâm thở dài một hơi, nói:

“Lâu lắm rồi chúng ta không có thời gian đi chơi công viên nữa nhỉ? Tớ chẳng nhớ nổi đã bao lâu không bước chân vào đây rồi.”

Nghe thấy bạn thân giống như người già, bày đặt cảm khái sự thay đổi của cuộc sống, Hồng quay sang gõ gõ đầu cô.

“Lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh… Cậu có thể nghĩ tới cái gì vui vẻ một chút không, ví dụ như… mấy bác đang múa hay tập dưỡng sinh gì đó ở kia kìa.”

Một khoảng trống ở khá gần hai cô gái, có độ hơn hai mươi người đang nhún nhảy, vung tay chân theo nền nhạc. Tâm bất tri bất giác bị lây cái không khí vui vẻ hào hứng tập tành của các bà các mẹ, liền nói:

“Sau khi già rồi, chúng ta có thể chuyển tới gần nhà nhau, hàng ngày dắt tay cùng đi tập như vậy.”

Tưởng tượng thú vị khiến hai cô gái cười thích thú.

Tới khi ngẩng đầu lên, một dáng người yểu điệu quen thuộc lại lọt vào tầm mắt của cô. Đó không phải là… mẹ kế cùa Hoàng sao? Bà ta làm gì ở đây?

Chưa kịp suy tính điều gì, đã thấy ở bên cạnh bà ta là một người đàn ông, nhìn dáng điệu cử chỉ có vẻ rất thân mật, không giống chỉ là bạn bè bình thường. Bạn bè, không có loại không khí thân mật ấm áp lại có phần mê đắm như vậy.