Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 43: Ở lại một đêm



Hoàng nắm chặt chiếc vòng cổ trong tay. Không khó để suy đoán là gã đàn ông nào đã tặng thứ này cho cô. Ngoài gã bạn tình hắn đã bắt gặp, thì còn ai vào đây nữa. Giỏi lắm, cô đã không coi hẳn ra gì đến mức ngang nhiên mang đồ bạn tình tặng về nhà.

Trong khi hắn xác định vì đã kết hôn cùng cô mà không thể đến với Dương, trong khi hắn lòng nóng như lửa đốt lao nhanh đến cứu cô khỏi nanh vuốt của con sói già Phan Văn Lâm, thì thứ cô hồi đáp lại cho hẳn là gì đây? Một lần hò hẹn với nhân tình bị chồng bắt quả tang, một chiếc vòng cổ tín vật định tình.

Bản thân cô không coi trọng cuộc hôn nhân này, lấy tư cách đâu mà chất vấn trách nhiệm làm chồng của hắn?

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô đã nhìn thấy hắn cầm chiếc vòng cổ Duy vừa tặng trên tay. Cô luôn luôn trân trọng tình bạn với Duy, nên không cho phép bất kì kẻ nào làm điều gì xâm phạm đến tình bạn đó. Cũng vì vậy, cô luôn luôn quý trọng nâng niu tất cả những món quà mà anh tặng.

"Đừng có đụng vào đồ của tôi."

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Hån thấy cô tỏ thái độ khó chịu khi thấy hẳn cầm chiếc vòng thì càng chắc chắn thứ đồ vớ vẩn này là do gã trai kia tặng. Bực bội ném vật đang cầm trên tay xuống đất, hẳn gần như xối xả mắng cô:

"Cô giỏi lắm! Cô sắp trèo lên đầu của cả nhà họ Lục chúng tôi mà ngồi rồi! Ngang nhiên hẹn hò dan díu, rồi ngang nhiên mang đồ trai tặng về nhà tôi. Cô vẫn còn mặt mũi mà sống trong ngôi nhà này cơ à? Lại vẫn còn mặt mũi mà hỏi tôi có coi cô là vợ hay không à? Sao cô không tự xem lại mình xem có đủ tư cách hay không? Nói cho cô biết, cô không đủ tư cách để được tôi coi là vợ. Loại đàn bà lăng loàn, ai cũng có thể lên giường. Đã có chồng rồi còn công khai ve vãn tán tỉnh thằng đàn ông khác. Đàn bà như cô, không có tư cách làm vợ của bất kì ai."

Hắn không nhìn đến bộ dạng không thể tin nổi của cô, sau khi tuôn một tràng dài, cũng không đợi cô đáp lại liền đi ra ngoài. Cánh cửa gỗ đóng sầm lại như lời tuyên cáo cuối cùng của cơn giận dữ. Sau đó, không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Không đủ tư cách, vẫn là câu nói đó. Trong mắt hắn, cô chỉ là loại đàn bà lăng loàn, đê tiện, ai cũng có thể lên giường. Có lẽ bắt đầu của hai người đã là một sai lầm, nên có cố bước đi thế nào trên con đường dài sau đó, cũng không thể nào đi đúng được. Một bước sai, một ngàn bước sau đó cũng sẽ sai.

Cô cúi xuống, nhặt chiếc vòng Duy tặng lên, lần nữa cho vào hộp ngay ngắn. May mắn hắn chỉ cầm trên tay chứ không cố tình phá hoại, nếu không, cô không biết phải ăn nói thế nào với Duy nữa.

Sau khi ra khỏi phòng, Hoàng vẫn chưa thôi giận dữ, bực bội. Hắn không muốn ở chung một không gian với Tâm, liền cầm lấy chìa khóa xe, đi ra garage.

Trời đã tối đen. Kẻ cả trong thành phố sôi động được mệnh danh là “thành phố không có ban đêm" này, cũng có những khoảng không gian, những quãng thời gian chìm trong ánh đèn đường vàng vọt, leo lét và vắng lặng. Trên đường, thỉnh thoảng có một chiếc xe vội vàng lao qua như muốn về nhà thật đúng giờ.

Hån lái xe trên đường không mục đích. Tâm trạng không tốt, có người tìm đến men say, có người khóc than kể lể. Còn hắn, riêng hôm nay, lựa chọn lang thang vòng vèo khắp các tuyến phố thủ đô. Không muốn trở về nhà, càng không muốn về phòng khách sạn lạnh băng chẳng có chút hơi ấm, hắn cứ như con ruồi mất đầu bay loạn lung tung khắp thành phố mà không có một đích đến cố định nào cả.

Tự ép bản thân không được nhớ đến Tâm cũng như những chuyện xảy ra giữa hai người, hắn dừng lại trên một cây cầu, nhìn xuống lòng sông phản chiếu ánh đèn lấp lánh.

Làn gió đêm thổi tung mái tóc. Khi còn trẻ, mới biết yêu đương, hắn thường đưa người yêu đến những nơi như thế này.

Gió lạnh thổi tới tưởng như có thể thổi bay bóng dáng xiêu vẹo của người con gái yếu đuối. Những lúc như thế, bạn gái hắn sẽ nép sát vào hẳn, nghe tiếng tim từng nhịp từng nhịp đập trong lồng ngực, rồi thỏ thẻ đây là âm thanh sự sống mà người đó yêu nhất thế gian.

Hắn chợt muốn gặp Dương, muốn đến phát điên lên được.

Có thể do cảnh vật quen thuộc kích thích, khiến hắn không phân rõ đâu là hiện tại, đâu là quá khứ. Khi định thần lại, hån đã lái xe đến cổng trại giam.

Đã đến đây rồi, thì vào thăm Dương một lát vậy.

Dương vẫn dáng vẻ gầy gò, tuy khí sắc đã khá hơn lần trước gặp trong bệnh viện nhưng vẫn có phần mệt mỏi. Chị ta buộc gọn mớ tóc dài ra sau gáy, đôi môi hình như mới thoa son bóng, hai má vì được gặp người thân mà có chút ửng hồng, làn da trắng xanh với vài mạch máu mờ mờ ẩn hiện. Bộ đồng phục kẻ sọc của phạm nhân không thể che lấp vẻ đẹp ốm yếu của người phụ nữ.

Chị ta thấy Hoàng tới thăm thì có vẻ rất vui, cười cười với hắn.

"Anh, hôm nay rảnh rỗi đến thăm em thế này?"

Hắn nhìn thẳng vào mắt chị ta. Là chị em một nhà nhưng chị ta và Tâm không hề giống nhau, cả về ngoại hình và tính cách. Nếu Tâm có đôi mắt màu nâu sáng, hay tránh né khi hẳn liếc nhìn, thì chị ta có màu mắt tối hơn, đuôi mắt hơi dài, mỗi khi hån nhìn qua sẽ đều nhẹ nhàng nhìn lại.

"Ừ, anh vừa ra ngoài hóng gió, chợt nhớ ra ngày trước chúng ta cũng hay đi như vậy, nên muốn tới gặp em một chút.

Dạo này em đã ổn hơn chưa?"

Dương vẫn mỉm cười, che giấu toan tính trong đáy mắt.

Hắn đã tức cảnh sinh tình như vậy, chứng tỏ trong lòng vẫn còn nhớ đến chị ta. Nhân lúc này, tiến thêm một bước thì sao nhi?

"Em cũng tạm ổn rồi.. Chỉ là... hơi nhớ anh. Gần đây em cũng rất hay nghĩ tới chuyện cũ của chúng ta. Hồi đó hạnh phúc thật đấy. Nhưng thôi không sao, em cũng sắp được ra rồi, đợi em ra ngoài, chúng ta cùng đi hóng gió như ngày xưa nhé?"

Một lời đề nghị quá bình thường, Hoàng không nỡ từ chối.

Hắn gật đầu. Hóng gió thôi mà, đâu có gì khó khăn. Vì Dương, Dương muốn hắn làm chuyện gì, chỉ cần trong khả năng cho phép, hắn đều sẽ không chút do dự đồng ý ngay. Hắn không nỡ để người con gái ấy phải buồn, cho dù có còn tình cảm, có còn tương lai hay không.

"Được chứ, chuyện này rất đơn giản mà."

Dương âm thầm hừ lạnh trong lòng. Hẳn thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu đây, thứ chị ta mong muốn đâu chỉ đơn giản là một lần đi hóng gió. Chị ta muốn nhiều hơn thế, muốn địa vị, tài phú của nhà họ Lục, muốn quá khứ, hiện tại, và cả tương lai của hẳn.

Chị ta thử thăm dò vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt bàn của hắn, không thấy hắn rút tay lại mới cúi đầu.

"Thật ra... em không biết phải nói thế nào nữa. Mấy ngày gần đây em thường gặp ác mộng. Em mơ thấy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, em đã rất sợ anh không bao giờ tỉnh lại nữa.."

Hoàng thở dài. Phải, ngoài quan hệ yêu đương, chị ta đối với hắn còn là ân nhân cứu mạng. Cái mạng này của hắn là do chị ta nhặt về, nên hắn không nỡ, cũng không thể làm chị ta chịu một chút tổn thương nào cả.

"Nhờ có em, nên bây giờ anh vẫn có thể khỏe mạnh ngồi đây. Nên anh đã tự hứa với lòng mình, chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có thể, anh sẽ làm tất cả mọi chuyện vì em."

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng trong lần gặp nạn ngoài ý muốn mười năm trước, người cứu hắn là Dương. Khi hắn nói câu này, chị ta biết, hôm nay có thể sẽ đạt được mục đích. Bàn tay mảnh dẻ siết chặt hơn, chị ta gần như khẩn cầu với giọng điệu tha thiết.

"Anh. Em không định nói với anh chuyện này đâu, nhưng...

em rất sợ sẽ lần nữa gặp ác mộng, nên đêm nay anh ở lại với em đi, được chứ?"

Nói rồi chị ta ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn. Trong mắt là sự mong chờ và khẩn cầu da diết không thể che giấu nổi. Có ngu cũng biết sợ ác mộng chỉ là cái cớ, điều chị ta thực sự muốn làm là ngủ với hắn một đêm. Nếu sau đêm nay, chị ta có thể mang thai con của hắn thì tốt biết mấy. Mọi chuyện sẽ trở về như quỹ đạo ban đầu, có đứa nhỏ ở đây, đừng nói là Tâm, có thêm mười lần Tâm nữa chị ta cũng không để vào mắt.

Hiển nhiên hắn đã hiểu ý của chị ta. Lời đề nghị này đẩy hắn vào tình thế vô cùng khó xử, nhất là khi vừa nhắc đến chuyện mười năm trước. Không muốn làm chị ta tổn thương, nhưng cũng biết rằng không thể vượt quá giới hạn, hắn thở dài, lắc đầu.

"Làm sao có thể được. Anh còn phải trở về."

Đôi mắt chị ta lập tức rơm rớm nước mắt. Sống bao nhiêu năm trên đời, giả vờ đáng thương đã sớm trở thành ngón nghề phòng thân, có thể đem ra mọi lúc. Chỉ thấy khóe mi long lanh hơi ướt nước, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

"Anh đừng từ chối em mà. Anh có nhớ, mười năm trước khi tỉnh lại anh đã nói gì không? Anh nói anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, không bao giờ từ chối em. Vừa rồi anh cũng nói, chỉ cần em muốn, anh có thể làm tất cả."

Mười năm trước, quả thực hẳn đã hứa sẽ hoàn thành mọi yêu cầu của Dương. Chỉ cần chị ta muốn. Nhưng yêu cầu lần này... thật sự quá khó để có thể thực hiện.

"Anh đành lòng bỏ em một mình ở đây sao? Em vốn không trông mong anh có thể báo ân hay nhảy vào núi đao biển lửa gì đó vì em. Em chỉ mong.. anh coi như nể tình em mười năm trước đã cứu anh, ở lại đây một đêm đi... Em chỉ muốn có được anh thêm lần nữa. Em không cần danh phận hay địa vị gì cả, tiền của anh em cũng không cần, Em chỉ cần một mình anh thôi."

Thuận tiện, sinh được một đứa cháu trai cho nhà họ Lục, để địa vị bà Lục nằm trong tay chị ta như ván đã đóng thuyền.