Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 44: Qua đêm



Hoàng không đồng ý vượt quá giới hạn với Dương. Hắn thừa nhận bản thân là một kẻ khốn nạn, nhưng vẫn chưa khốn nạn đến mức có thể lên giường với mối tình đầu trong khi trên tay vẫn đeo nhẫn cưới. Chiếc nhẫn cưới đó lại còn là minh chứng cho cuộc hôn nhân giữa hắn và em gái của Dương.

Cho dù xét đến tầng quan hệ nào giữa hai người, tình cũ, hay em rể và chị vợ, cho dù thực tế hay trên danh nghĩa, cũng chẳng có lý do gì có vẻ hợp lý để hẳn đến với Dương. Hẳn có thể lên giường với rất nhiều người đàn bà khác, tự cho phép mình có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ. Nhưng Dương thì không được. Chị ta được hắn trân trọng lưu giữ ở một góc sâu thẳm trong trái tim. Đã trân trọng lưu giữ, thì càng không thể tùy tiện làm những chuyện đó với nhau.

Nhưng hắn vẫn ở lại một đêm. Ở lại với Dương, không làm gì cả. Coi như ở lại để bình ổn lại mọi thứ, nỗi sợ của Dương, và kí ức phủ bụi bất ngờ bị hắn đào lên. Cũng là vì câu chuyện mười năm trước mà chị ta vừa nhắc lại. Hắn không thể làm chuyện đó với chị ta, nhưng hắn có thể ở lại bên cạnh, tâm sự và an ủi.

Suốt đêm cả hai người đều không ngủ được bao nhiêu, dường như cảm giác nhớ thương và quen thuộc ngày xưa khó có thể xóa nhòa khoảng cách hiện tại. Dương dụi đầu vào lòng hắn, hắn thử vòng tay ôm lấy Dương, nhưng vòng ôm cứng đờ không tự nhiên đã vô tình tiết lộ đây không phải điều hắn muốn.

Hắn không muốn, nhưng vẫn làm. Vì đó là yêu cầu của Dương, là trách nhiệm của hắn đối với người từng cứu mình mười năm trước. Nên khi trời vừa sáng, hắn vội vàng chào chị ta một tiếng rồi rời đi, lấy cớ là công việc bận rộn, phải trở về công ty xử lý.

"Anh về cẩn thận nhé."

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Chị ta mỉm cười dịu dàng, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.

Nhưng giây phút xoay người đi vào, trên khuôn mặt không còn là nụ cười dịu dàng quen thuộc, ánh mắt cũng đầu kiêu ngạo và đắc ý. Đêm qua hắn không làm gì, nhưng cũng chẳng thay đổi được sự thật là hắn đã ở bên chị ta cả đêm.

"Em gái yêu của chị, chuẩn bị tinh thần đối phó với chị đi nhé."

Trời chuyển dần sang mùa hè, mới đầu buổi sáng mà ánh mặt trời đã rực rỡ chiếu xuống mặt đất, bầu trời không một gợn mây dường như cao và xanh hơn. Tâm vươn vai, ngồi dậy, đêm qua cô ngủ không mấy yên giấc, nên ánh nắng buổi sớm khiến cô cảm thấy hơi uể oải.

Hôm nay cô phải đến thăm Dương trong trại giam, sau đó quay lại đài phát thanh làm việc. Chuẩn bị xong xuôi, định ra cửa thì chợt thấy hộp trang sức mà Duy tặng tối qua, cô tiện tay cầm chiếc vòng lên ngắm nghía. Vừa đẹp mắt vừa tinh tế, nhưng lại không quá cầu kì. Đúng là đồ mà Duy mất công chọn lựa, rất hợp ý cô.

Rất nhanh, xe taxi đã dừng lại ở trước cổng trại giam. Tâm xuống xe, làm thủ tục vào thăm người. Không phải lần đầu tiên đến thăm chị gái nên cô đã có kinh nghiệm, trước khi tới nơi thì ghé siêu thị mua vài thứ vật dụng thiết yếu, yêu cầu về chất lượng cuộc sống của Dương trước giờ rất cao, có lẽ sẽ dùng không quen đồ được phân phát hàng loạt trong trại giam.

"Em đến thăm chị là được rồi, còn mua đồ vào làm gì nữa."

Dương cười nói với em gái, nhìn qua thì hai người giống như một đôi chị em thân thiết lâu ngày tới thăm nhà nhau. Em gái tới vừa đúng lúc, chị ta âm thầm đắc ý trong lòng.

Tâm cũng cười với chị gái. Cô mang tới tất cả những thứ có thể nghĩ ra, nhãn hiệu quen thuộc Dương hay dùng trước kia.

Lần trước chưa có kinh nghiệm nên chẳng chuẩn bị được gì.

Còn lần này, cũng là chuyện nên làm mà thôi.

"Ở đây không thể thoải mái như ở nhà được, nên em mang cho chị mấy thứ đồ linh tinh. Cũng không có gì nhiều."

Vuốt vuốt tóc, Dương gật đầu.

"Ừ, chị biết em có lòng. Nhưng mọi người vào thăm cũng mang cho chị nhiều đồ lắm, dùng không hết. À, nếu em đến sớm một chút thì có thể gặp được anh Hoàng, anh ấy vừa đi khỏi. Xem ra hai người không có duyên mất rồi."

Chuyển chủ đề một cách hết sức gượng gạo, nhưng Tâm cũng không mấy để ý. Cô chỉ nghe thấy năm chữ “anh ấy vừa đi khỏi", buổi sáng vừa dậy cô đã đến đây ngay, Hoàng phải đi từ mấy giờ, mới có thể về trước cả khi cô tới?

Dường như hiểu được cô đang suy nghĩ điều gì, Dương hơi cúi đầu, cụp mắt tỏ vẻ thẹn thùng.

"Tối qua muộn rồi anh ấy mới đến, sau đó ở lại đây với chị một đêm. Sáng nay thì đi sớm vì công ty có việc gấp. Thật là...

chị đã nói không cần ở lại qua đêm mà anh ấy không nghe, cứ nhất quyết phải ở bên cạnh chị mới được. À, em đừng giận nhé, dù sao hai người cũng không thực sự là vợ chồng."

Một lần nữa chị ta hết sực hung hăng đâm một nhát dao vào vết thương sẵn có trong lòng cô, khiến vết thương chưa kịp kết vảy lại lần nữa đầm đìa máu tươi. Ra vậy, hai người không thực sự là vợ chồng, nên sau khi tranh cãi với cô, hắn chạy đến đây tìm an ủi từ phía Dương. Ở lại qua đêm, chắc hẳn chuyện cần làm đều đã làm xong xuôi cả rồi.

Cô cũng không thể trách móc điều gì, vì đó là chị gái cô, là người lẽ ra phải danh chính ngôn thuận ở bên hắn mỗi đêm, chứ không phải khổ sở chờ đợi bao nhiêu ngày đêm mới được một lần bên nhau như vậy. Đã tự hứa với bản thân sẽ trả lại hạnh phúc cho chị, nhưng khi nghe thấy chị nhắc đến chuyện hắn ở lại qua đêm, cô vẫn cảm thấy đau lòng. Quả nhiên trái tim con người vẫn là máu thịt, không phải sắt đá để không cảm nhận được đớn đau.

Tâm mắt Dương chợt khóa chặt vào sợi dây đeo trên cổ của Tâm, chị ta có chút nghi hoặc dò hỏi.

"Chị chưa thấy em đeo dây chuyền bao giờ? Có người tặng à?"

Là chiếc vòng cổ mà Duy tặng. Sáng nay trước khi ra ngoài cô đã tiện tay đeo lên. Động tác nghiêng người vừa nãy vô tình khiến mặt vòng cổ hình tròn rơi ra ngoài cổ áo.

"Vâng, là một người bạn tặng."

Trong lòng Dương âm thầm suy đoán một vạn khả năng khác nhau, cuối cùng chị ta đưa ra kết luận chắc chắn không phải là Hoàng tặng. Đã vậy, “người bạn" này của Tâm, đáng giá để chị ta quan tâm đến. Chị ta nhìn Tâm cầm lấy mặt dây hình tròn nhét lại vào cổ áo, liền trêu chọc.

"Bạn nào thế? Chắc chắn không phải bạn bình thường rồi.

Chẳng lẽ là... bạn trai?"

Hoàng và Dương có lẽ đã quay lại với nhau, cô cũng nên làm gì đó để vạch rõ giới hạn, cho hai người biết mình sẽ không xen vào tình cảm của họ. Thấy chị ta hỏi "Bạn trai?", cô liền gật gật đầu, coi như xác nhận. Có lẽ... như vậy có thể khiến chị gái an tâm hơn.

Rời khỏi phòng thăm gặp của trại giam, cô bước ra ngoài.

Trời có vẻ âm u hơn hồi nãy. Cô đi loanh quanh bên ngoài, suy nghĩ xem tiếp theo nên đi dạo một chút hay về nhà nghỉ ngơi, hay đến đài phát thanh xử lý công việc.

Nếu nói trên đời này thật sự có thứ vận mệnh được gọi là "tình cờ", thì cô đã gặp phải “chuyện tình cờ" của ngày hôm nay.

Quán cà phê trong trung tâm thương mại. Tâm cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, rồi đặt xuống. Cô chưa từng thích loại đồ uống này, chỉ là ở đây ngoài cà phê hình như không có thứ gì khác.

"Uây, ai đây? Bà chủ nhà họ Lục lại rảnh rỗi ngồi đây uống cà phê cơ đấy. Đáng lẽ giờ này chị phải chạy theo điên cuồng quấn lấy anh rể mới phải chứ nhi?"

Không cần ngẩng mặt lên cô cũng biết người đang đứng trước mặt mình là ai. Cả người đều là hàng hiệu, tóc ngắn ngang cằm nhuộm vàng, giọng nói chanh chua cong cớn, thích châm chọc xỉa xói người khác. Không phải em họ cô - Tô Ngọc Diệu thì còn ai vào đây nữa.

Người khách không mời mà tới đương nhiên cũng không chờ ai mời ngồi xuống, vừa đặt mông xuống chiếc ghế đối diện cô, Diệu đã quét mắt nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên. Cuối cùng mới “xì" một tiếng, ghét bỏ.

"Thật chẳng hiểu nổi sao chị lại lọt vào mắt anh rể được nữa. Đúng là người thứ ba, vừa hèn kém vừa đáng ghét. Chẳng bao giờ so được với chính thất, chỉ có giỏi thủ đoạn quyến rũ với tranh cướp đàn ông thôi."

Thấy cô không mảy may dao động trước những lời khiêu khích, cô ta tiếp tục nói, càng nói lại càng quá đáng hơn.

"Mặt chị cũng dày thật đấy. Bị tôi nói vậy mà vẫn ngồi yên được. Hay làm người thứ ba quen rồi nên khi thấy người ta nhắc tới thì không nghĩ là người ta đang chửi mình nữa?"

Cô thở dài một hơi, đặt điện thoại xuống bàn. Thong thả cầm cốc cà phê lên nhấp thêm một ngụm, đặt cốc xuống rồi mới nhìn cô ta.

"Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi ra chỗ khác chơi, tôi không rảnh trò chuyện với cô."

Diệu đang đi dạo trung tâm thương mại, nhìn thấy cô ngồi một mình nên chỉ định chạy tới nhục mạ cô một phen, không ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, chửi người không được còn bị người ta khinh thường. Cô ta tức tối tặng cô một cái lườm cháy mặt.

"Chị đừng có mà đắc ý. Đợi chị Dương trở về, anh rể sẽ trở về bên cạnh chị ẩấy, chẳng có chỗ cho chị coi thường người khác nữa đâu. Kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác, trơ trên lại còn vênh váo. Hừ, tôi chẳng thèm chấp cái loại người như chị."

Tâm tiếp tục cầm điện thoại lên, mỉm cười nhìn cô ta cố nén bực bội đứng dậy đi thẳng. Móng tay sơn đỏ chót bấu chặt vào lớp da mềm của túi xách tiết lộ tâm tình của chủ nhân.

Tỏ ra không quan tâm mấy lời ong tiếng ve cũng những kẻ rỗi hơi, nhưng cô vẫn không ngăn được suy nghĩ thật sự trong lòng. Phải, Diệu nói đúng, mọi lời cô ta nói, trên một phương diện nào đó, đều là đúng. Cô cũng chỉ là vật thế thân khi chị gái đang vắng mặt, sớm muộn thì cũng phải hai tay trả lại vị trí bà chủ nhà họ Lục cho người khác.

Thứ không thuộc về mình, thì càng nắm chặt sẽ càng dễ mất thôi.