Ông Xã Ơi, Nói Gì Đi Chứ

Chương 1: Ông xã



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Quý Ngạn đi ra khỏi khách sạn, cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, đến cả cổ và tai cũng nhuốm màu xấu hổ lúng túng.

Quý Ngạn nhanh chóng gọi điện cho Mạc Liên Liên, cậu hít một hơi thật sâu mới nghiến răng thốt lên: “Này Mạc Liên Liên, bình thường chơi game cậu đã bịp tớ rồi, sao đến cả cái chuyện đi đánh ghen mà cậu cũng giở ngón bịp tớ vậy hả?!”

Có thể nghe thấy rõ sự ngập ngừng trong giọng nữ ở đầu dây bên kia: “Cái, cái gì cơ?”

“Rốt cuộc là cái thằng sở khanh đó ở khách sạn nào?”

“Ở khách sạn Phó Ngộ á, cái khách sạn tình thú mới mở lấy chủ đề là hầu gái đó.”

Quý Ngạn bất lực nhắm mắt lại —

Một tiếng trước, cậu vẫn đang cần cù hoàn thành bản thảo sạch[1], đột nhiên nhận được cuộc điện thoại từ Mạc Liên Liên, trong điện thoại đối phương khóc đến mức thở không ra hơi, cô kể bạn trai mới quen đi thuê phòng với một cô gái khác, đã thế còn gửi thông tin phòng đã thuê qua điện thoại cô nàng.

[1]: Bản thảo sạch (清稿): bản thảo đã sửa và chép lại rõ ràng trước khi in.

Mạc Liên Liên và Quý Ngạn là bạn thân chơi với nhau từ bé đến lớn, hai nhà lại là hàng xóm nên cậu vẫn luôn đối xử với cô nàng này như em gái, mà giờ em gái bị ăn hiếp đương nhiên cậu sẽ không ngồi yên mặc kệ rồi.

Thế là cậu lưu bản thảo lại xong xuôi, sau đó đi theo địa chỉ Mạc Liên Liên gửi, đến được khách sạn Phác Ngọc, cậu định đóng kịch rồi cố gắng để thằng tồi đó thấy mắc ói một phen.

Khách sạn Phác Ngọc vốn là khách sạn năm sao, bạn trai Mạc Liên Liên lại là thế hệ siêu giàu đời thứ hai, việc đến đây tiêu pha không có gì đáng trách cả.

Quý Ngạn thôi không nghĩ nữa, một mạch bước đến thang máy đi thẳng lên lầu 11, cậu tiếp tục nỗ lực quan sát bên trong từng dãy hành lang đan xen với nhau để tìm số phòng 1106.

Thảm trải sàn của khách sạn vừa êm vừa dày bước chân lên không phát ra chút tiếng động, cậu vòng tới vòng lui hồi lâu mới đến được gần phòng số 1103, quan sát bố cục xung quanh thì tầng này hẳn là dành cho phòng cao cấp với giá cả đắt đỏ.

Người có tiền đi hẹn chịch thôi mà cũng thuê căn phòng đắt xắt ra miếng như này, có cần làm lố vậy không.

Quý Ngạn lười móc mỉa tên khốn nạn đó, lần theo số phòng tìm từng phòng một.

Nhưng điều khó hiểu là đến số phòng 1105 lại bị ngắt quãng, nhìn tiếp về phía bên trái là phòng 1107, còn căn phòng vốn là số 1106 lại chẳng biết vì sao bị tháo mất biển số phòng, trống trơn không hề có chỉ dẫn gì trên đó.

Không lẽ thằng khốn đó sợ bị đánh ghen nên bẻ luôn biển số phòng rồi?

Từng cơn từng cơn giận dữ sôi sục trong người, Quý Ngạn làm động tác hít sâu sau đó giơ tay gõ cửa.

Hành lang vắng vẻ yên tĩnh như khiến tiếng gõ cửa đột ngột này nghe giống tiếng trống, vang rền đến mức da đầu căng chặt.

Bạn trai của Mạc Liên Liên là sinh viên trường thể thao kế bên, nghe đâu rất khôi ngô tuấn tú, dáng người cân đối, gia đình lại giàu có. Quả thật là một người rất có khả năng gieo thương nhớ cho người khác.

Nhưng mà Quý Ngạn bình thường rất bận rộn, sau khi tan học cậu chủ yếu trốn ở trong ký túc xá gấp rút hoàn thành tranh phác họa nên thời gian ra ngoài chơi rất ít, vì lẽ đó mà cậu thật sự chưa từng gặp bạn trai của Mạc Liên Liên.

Nào ngờ lần đầu gặp mặt lại là đi đánh ghen…

Quý Ngạn không biết đã gõ cửa bao lâu, cuối cùng cũng có người mở cửa phòng ra, cậu nhanh chóng suy tư hai giây sau đó nhào vào lồng ngực đối phương, nghẹn ngào nói: “Anh lại lén tôi làm xằng làm bậy ở ngoài, có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của con và tôi không?”

Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, âu phục phẳng phiu, đường nét khuôn mặt sắc sảo mang theo vài nét tao nhã và đẹp trai của người Bắc u.

Cả người hắn còn có mùi nước hoa thoang thoảng hình như là mùi tinh dầu trám dầu kết hợp với mùi cỏ hương bài, rất nhẹ nhàng nhưng đủ mang lại cảm giác say mê.

Tuy nhiên Quý Ngạn chỉ một lòng muốn buông lời mắng nhiếc thằng khốn này thay Mạc Liên Liên, do đó cậu mới nảy sinh cảm giác căm ghét cái mùi thơm trên người tên sở khanh. Thế mà cậu vẫn không quên làm ra vẻ đáng thương khiến người ta thấy mà đau lòng, tủi thân lên án: “Anh nói gì đi chứ!”

Thấy người đàn ông không có phản ứng, Quý Ngạn nhắm mắt lại hạ quyết tâm gọi: “Ông xã à ~”

Có lẽ hai tiếng “ông xã” này quá mức chấn động nên vừa nghe xong khuôn mặt người đàn ông chợt cứng lại, khuôn mặt đẹp trai không nhìn ra cảm xúc gì nhưng toàn thân hắn lại tỏa ra cảm giác ngột ngạt còn đáng sợ hơn cả biển động núi lở.

Cứ như thế trong nháy mắt, Quý Ngạn có thể cảm nhận được từng cơ bắp từ từ căng cứng dưới lớp âu phục, lặng lẽ bộc lộ tâm trạng của người đàn ông.

Vào lúc này không hiểu sao hai chân cậu như nhũn ra, trong đầu Quý Ngạn đột nhiên nhớ ra tin đồn học sinh trường thể dục thể thao một đấm đấm chết một con bò, lập tức cảm thấy tính mạng của mình đang ngàn cân treo sợi tóc, mối nguy ở khắp nơi.

Tên này ước chừng cao một mét chín trở lên, dù là chiều cao hay hình thể đều chiếm ưu thế hơn cậu, nếu thật sự choảng nhau e rằng cậu không có cơ hội đánh trả lại.

Nhưng mà…..đến cũng đến rồi.

Với lại do thằng khốn nạn này gây sự trước, cậu sợ cái gì chứ?

Quý Ngạn tuân theo tinh thần cương trực không sợ hãi dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm tên sở khanh, cậu muốn nghe xem tên sở khanh này sẽ đưa ra lời giải thích kiểu gì.

Nhưng ngay lúc này trong phòng lại phát ra tiếng xì xầm bàn tán với nhau, Quý Ngạn nhìn về hướng âm thanh phát ra, bấy giờ mới phát hiện ra bố cục căn phòng này khác với những căn phòng khách sạn thông thường, hình như đây là….phòng họp.

Mấy chục cặp mắt rực sáng nhìn cậu.

?

!

?!

Người đàn ông cụp mắt, vẻ mặt bình tĩnh hệt như giếng cổ ngàn năm không chút gợn sóng.

Mấy giây sau, hắn chậm rãi đẩy người trong lồng ngực ra: “Cậu nhận lầm người rồi.”

Giọng nói điềm đạm không phân rõ vui buồn hay giận dữ.

Hai má Quý Ngạn thoáng cái đỏ bừng.

Cậu biết rõ là vào lúc đó cần bỏ chạy ngay hoặc là nói xin lỗi để làm bớt đi cảm giác lúng túng. Nhưng đôi chân lại không nghe theo sai khiến của cậu mà cứ như dính chặt xuống sàn nhà, bước đi nửa bước còn khó nói chi đến việc mở miệng nói xin lỗi.

Hình như người đàn ông cũng chẳng để ý đến phản ứng của cậu lắm, ngay cả nửa ánh mắt cũng không cho vừa dứt lời đã lui về phòng, dùng động tác thanh tao đóng cửa phòng lại.

Quý Ngạn bụm mặt, chỉ ước bản thân đâm đầu chết quách ở đây luôn cho rồi.

— Ở ngay trước căn phòng toàn người là người gọi một người đàn ông không quen không biết là ông xã, đã thế còn mượn danh đi đánh ghen làm ra chuyện xấu hổ này nữa chứ…

Ôi cái đm quê muốn đội quần mất!

“Này Quý Ngạn? Cậu có bị sao không?” Mạc Liên Liên ở đầu điện thoại bên kia có phần hơi lo lắng hỏi: “Cậu bị Kỳ Trạch đánh hả? Có nặng lắm không? Giờ cậu đang ở bệnh viện nào, tớ chạy qua liền!”

“Cậu im được rồi đó.” Quý Ngạn không muốn nhớ lại ký ức quê độ ban nãy, cậu vừa đau khổ vừa hết cách nói: “Xem như là cậu hại tớ một vố thê thảm đi.”

Cậu tình nguyện bị đánh một trận hơn là bẽ mặt như thế này.

Mạc Liên Liên nghe xong ngơ hết cả người, cô liên tục hỏi cậu ở đầu dây bên kia xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đương nhiên Quý Ngạn sẽ không kể chuyện bản thân nghẹn ngào gọi người lạ là ông xã rồi, cậu chỉ trả lời bừa vài câu rồi cúp điện thoại, tiếp đó gấp rút quay về trường tiếp tục hoàn thành bản thảo.

Tuần tới Quý Ngạn phải đi thực tập ở công ty, trước mắt là cậu gần như hoàn thành xong hết bản thảo trong tay rồi, sau này còn nhận thêm hay không tùy thuộc vào mức độ bóc lột nhân viên của công ty thực tập sắp tới.

Hai ngày sau, Quý Ngạn nhận được tin nhắn của Mạc Liên Liên, cô đã chia tay với thằng khốn nạn kia, sau đó cũng chẳng tiếp tục yêu đương với ai, Quý Ngạn nhắn lại một câu “Thế ông đây kính cẩn chúc mừng mày.” rồi lại tiếp tục đi nét phác họa.

Chưa trôi qua bao lâu lại có tin nhắn nhảy lên màn hình, Quý Ngạn mở lên theo thói quen, tin nhắn thoại do bà Quý Thúy Hoa gửi lập tức phát ra: “Xế chiều nay cô Lý hẹn mẹ đi khiêu vũ rồi, hôm nay con không có tiết nhớ bốn giờ rưỡi đi đón Đoan Ngọ tan học, trong ngăn mát tủ lạnh có hoành thánh nhân thịt mới gói, con luộc lên rồi cho Đoan Ngọ ăn, à nhớ bỏ tôm và rau vô nữa nha.”

Quý Ngạn trả lời một chữ “dạ” rồi lại tiếp tục vùi đầu vẽ vời, sau khi hoàn thành xong bản vẽ thô, cậu chụp màn hình gửi bà chủ bảo bà chủ nêu ra những chỗ chưa hợp lý để cậu sửa tiếp.

Đợi vài phút không thấy bà chủ trả lời lại, Quý Ngạn thoát khỏi phần mềm, thu dọn qua loa rồi rời khỏi kí túc xá.

Sau khi về đến nơi, cậu dọn dẹp hết một lượt nhà cửa, nhìn thấy bà chủ đã trả lời tin nhắn thế là tiện tay tán gẫu đôi câu với cô, đến đúng bốn giờ mười lăm cậu xuất phát đi đón Đoan Ngọ.

Chiếc xe băng qua cầu Tề Môn, rẽ vào đường Tây Hối, tiến về phía trước quẹo vô một con hẻm nhỏ là đến nhà trẻ, Quý Ngạn bật xi nhan từ từ lái xe vào trong hẻm.

Nhưng ngay lúc đó, một con Samoyed không biết từ đầu lao ra, Quý Ngạn thấy bánh xe sắp cán trúng nó bèn vội vã đánh vô lăng về phía bên trái mới có thể bảo vệ được mạng chó Samoyed.

Sau đó thì —

Xảy ra tai nạn.

*

Lan Dực đã đọc email trên cái máy tính bảng suốt từ khi lên ngồi phía sau xe, Evillis Shellberg nói chuyện với hắn mấy lần nhưng không được đáp lại, chàng trai tóc vàng mắt xanh giật cái máy tính bảng từ tay hắn, phàn nàn bằng vốn tiếng Trung không quá trôi chảy: “Caleb, cậu nghĩ cháu cần tôn trọng cậu một tý đấy.”

Lan Dực quay mặt nhìn anh.

Evillis khẽ thở dài: “Cháu mới về nước đúng thật là có rất nhiều chuyện cần xử lý, nhưng bây giờ không phải giờ làm việc, relax yourself ok?”

Lan Dực muốn lấy lại máy tính bảng, mới vươn tay ra một chút mà đối phương đã nhét ly cà phê quế hoa ủ lạnh[2] vào tay, cái lạnh băng của đá viên thấm qua thành ly truyền đến lòng bàn tay Lan Dực, vừa khéo xua đi cái nóng đầu hè.

[2]: Cà phê quế hoa ủ lạnh (Bạn nào muốn thử thì link ở đây)

8e5d936e092d4d3a9c677354bc9d11e7_720w_1080h

Hắn đang định mở miệng nói gì đó nhưng xe bất ngờ thắng gấp khiến hắn mất trọng tâm, cả người chúi về phía trước theo quán tính. Nếu hắn không nhanh tay chống lên ghế trước e là đầu hắn sẽ bị bầm tím mất.

“Má!” Evillis không ứng biến nhanh bằng, anh bụm trán lại chửi rủa trong cơn đau nhức.

Tài xế lập tức quay đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi sếp Lan, hai người có bị sao không? Không biết tại sao chiếc Audi kia lại đột ngột quành sang hướng khác, đã thế còn chẳng chút báo hiệu nên mới xảy ra va chạm như thế!”

Hôm nay Lan Dực mặc đồ thể dục màu trắng, ly cà phê trong tay không chịu được va chạm, đổ hơn nửa ly lên quần của hắn.

Hắn liếc người ngồi bên cạnh, thấy anh ta không bị làm sao mới lấy giấy lau cà phê bị đổ trên đùi, sau đó nói với tài xế: “Anh mau đi giải quyết đi.”

Tài xế nghe được hắn bảo thế nhanh chóng xuống xe nói chuyện với chủ nhân chiếc Audi.

Evillis vừa xoa xoa cái trán đỏ ửng vừa mắng: “Bộ không có mắt hay sao mà lái xe cái kiểu đó…..Ơ kìa! Mau nhìn đi Caleb, phải bà xã xinh đẹp của cháu không?”

Lan Dực ngừng động tác lau cà phê lại, từ từ ngước mắt lên nhìn, đập vào mắt là một bóng người khôi ngô đẹp trai.

Thấy hắn không có biểu cảm gì, Evillis nhếch mép có lòng tốt nhắc lại: “Hai ngày trước ở khách sạn Phác Ngọc.”

Lan Dực nhíu mày.

Lúc này tài xế nhanh chóng bước về lại, nói rằng; “Dạ sếp Lan, đối phương đề nghị giải quyết riêng, anh ta nói anh ta có việc gấp nên không đợi công ty bảo hiểm đến giải quyết được.”

Evillis thuận miệng hỏi: “Việc gấp gì vậy?”

Nào ngờ tài xế thật sự có đáp án: “Đến nhà trẻ đón con.”

Trong xe bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Một lát xong, Evillis run giọng hỏi: “Caleb, hai đứa….thật sự có con hả?”

Lan Dực: “…”

Hết chương 1.