Ông Xã Ơi, Nói Gì Đi Chứ

Chương 2: Đồ Cầm thú



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quý Ngạn lại nhìn đồng hồ, đã bốn giờ mười lăm, còn mười lăm phút nữa là đến giờ nhà trẻ tan học.

Nếu đợi công ty bảo hiểm và cảnh sát giao thông đến đây xử lý thì phải làm một loạt thủ tục, lúc đó đoán chừng trời cũng sắp tối rồi.

Cho nên cách nhanh nhất đó là đền tiền để giải quyết riêng, chỉ là sau này phải thức đêm hoàn thành nhiều bản thảo hơn.

Quý Ngạn chịu toàn bộ trách nhiệm cho tai nạn này, cậu rất vui vì mình không va phải xe sang trị giá trăm vạn, ngoài trừ cái cản va[1] của hai bên bị hư hao một chút thì trên cơ bản là không có vấn đề gì đáng lo ngại, cậu vẫn có thể bồi thường nổi dù không gọi cho bảo hiểm

*: cản va trước và cản va sau giúp giảm thiểu thiệt hại xảy ra cho xe khi gặp va chạm, hạn chế rủi ro khi va chạm với người đi bộ, tính thẩm mỹ cao.

Mà lúc này đây con Samoyed suýt chút nữa bị xe cán kia lại nhởn nhơ ngồi ở bên cạnh, nó lè đầu lưỡi màu hồng phấn ra, cười cực kì xán lạn.

Samoyed mang tiếng là có nụ cười thiên sứ với vẻ bề ngoài ngốc nghếch hiền lành, cực kì có tác dụng chữa lành. Nhưng giờ phút này đây Quý Ngạn lại thấy được hàm ý khác trong nụ cười của con chó đó, cứ như nó đang cười nhạo kỹ năng lái xe bất ổn và chưa nếm mùi đời của cậu.

Trầm cảm thiệt chứ.

Thôi vậy, không so đo với một con chó.

Quý Ngạn thầm thở dài, coi như cậu xui xẻo.

Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, vừa xuống xe cậu đã quyết định quan tâm hỏi thăm chủ nhân chiếc xe có bị thương không..

—— Tốt nhất là không có, như vậy cậu có thể bớt đi một khoản bồi thường tiền thuốc men.

Tài xế đang khom lưng nói chuyện với người ngồi phía sau xe, thấy Quý Ngạn đi tới lập tức thẳng người lên mỉm cười chuyên nghiệp nói: “Xin lỗi cậu nhưng tổng giám đốc của tôi bảo cứ gọi người của công ty bảo hiểm đi, như vậy sẽ hữu nghị với cả hai bên hơn.”

Tổng giám đốc sao? Chức vụ nghe oách dữ…

Quý Ngạn tỏ ý đã hiểu nhưng cậu vẫn cố gắng xem, nếu có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng, để còn nhanh chân đi đến nhà trẻ đón Đoan Ngọ về nhà.

Cậu mỉm cười lại với tài xế, hỏi: “Tôi nói chuyện với tổng giám đốc của anh được không?”

Tài xế biết điều dịch qua một bên, lúc này Quý Ngạn mới cất bước đến gần, nói với người ngồi phía trong cửa sổ xe: “Chào anh, tôi là Quý Ngạn tài xế gây ra tai nạn, thành thật xin lỗi vì đã khiến anh phải….”

Cậu nói được nửa câu thì không nói tiếp nữa, bởi “ông xã” của cậu đang nhìn cậu không chớp mắt.

Nắng chiều không mấy gay gắt, ánh nắng men theo kẽ hở tràn vào rồi hạ cánh trong con ngươi của người đàn ông, trông như ánh vàng phụt lên từ sông băng rồi tóe ra vệt sáng u ám.

Khung cảnh đánh ghen nhầm quê muốn đội quần hiện ra trong đầu Quý Ngạn lần thứ hai, hai gò má không kiềm chế được đỏ bừng, những lời muốn nói kẹt cứng trong cổ họng không tài nào thốt ra được.

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

Quý Ngạn đang lúng túng cuống hết cả người, nghe câu hỏi xong cậu chỉ nghi ngờ mấy giây rồi thành thật trả lời: “Tôi hai mốt tuổi.”

Lan Dực hỏi tiếp: “Thế con trai cậu mấy tuổi rồi?”

Con trai? Con trai nào?”

Quý Ngạn ngớ người, lúc này mới nhớ ra bản thân vừa mới lấy Đoan Ngọ làm bia đỡ đạn, cậu lắp bắp đáp: “Gần bốn, bốn tuổi!”

Không hiểu sao người đàn ông chỉ liếc nhìn cậu chứ không nói gì.

Lúc này, Quý Ngạn cuống quá không đoái hoài tới sự kiện xấu hổ kia nữa, cậu thử hòa giải với đối phương: “Sếp à tai nạn này có thể giải quyết riêng được không?”

Lan Dực nhẹ nhàng nhướng mí mắt lên, báo giá một cách vô tình: “Phí bồi thường hư hại xe cộ 20 ngàn (~66 triệu VND), phí bồi thường tổn thất tinh thần của tôi là 10 ngàn (~33 triệu VND), giảm giá 8% cậu thấy thế nào?”

Quý Ngạn: “…”

Thấy cậu nghẹn lời, người đàn ông dời tầm mắt đi, công tư phân minh nói: “Nếu cậu không chấp nhận được vậy thì gọi công ty bảo hiểm thôi.”

Quý Ngạn lại liếc nhìn đồng hồ, khuôn mặt chất chứa vẻ lo lắng.

Giải quyết riêng thì bị vòi tiền, công ty bảo hiểm đến giải quyết thì lại rất tốn thời gian, dù thế trong chuyện này cậu vẫn đuối lý, đối phương yêu cầu gọi bảo hiểm là thủ tục hết sức bình thường, không có gì quá đáng cả.

Chỉ là Đoan Ngọ ở bên kia…

Hết cách, Quý Ngạn đành phải tìm sự giúp đỡ từ Mạc Liên Liên, cô nàng vừa khéo sống ở phố cổ, cách nhà trẻ không bao xa nên có thể đi đón con trai dùm cậu.

Sau đó Quý Ngạn lại gọi điện cho cô giáo ở nhà trẻ, nói sơ qua tình huống hiện tại của bản thân, để tránh cho Mạc Liên Liên đến mà giáo viên không cho đón Đoan Ngọ về, lúc đó cả hai bên đều sẽ rất khó xử.

Evillis nhìn chằm chàng trai đang gọi điện thoại mấy lần, anh trêu: “Này Caleb, hình như cậu ấy vội đi đón con thật đó, cháu làm vậy có hơi quá đáng rồi đó nha.”

Lan Dực hỏi anh: “Mới mười bảy tuổi có con, cậu có tin nổi không?”

Evillis trông có vẻ rất sốc: “Đồ cầm thú! Người ta còn đang tuổi vị thành niên đã bị cháu làm cho lớn bụng, vất vả nuôi con khôn lớn nào ngờ lại còn bị con người như cháu gây khó dễ đủ đường!”

Lan Dực: “…”

Khựng lại vài giây sau đó hắn nghiêm túc nói: “Cậu không cảm thấy những chuyện này quá trùng hợp hả?”

Vào hôm Lan Dực về nước hắn đã tổ chức tạm một cuộc họp ở khách sạn nơi hắn đang ở, nào ngờ cuộc họp diễn ra hơn nửa bỗng nhiên bị gián đoạn, sau đó hắn bị người ta đến “đánh ghen”.

Hôm nay là ngày hiếm hoi hắn được rảnh rang để dẫn ông cậu trẻ không đáng tin cậy này đi ăn một bữa, nào ngờ lại gặp phải tai nạn va chạm mà cả hai chuyện trên đều do cùng một người gây ra.

Nếu nói là trùng hợp, vậy thì trùng hợp quá rồi đó.

Evillis thu lại nụ cười, nhíu mày đăm chiêu: “Cũng đúng, đã mười một năm cháu không về nước, đào đâu ra vợ và con trai được, hơn nữa đối phương còn là một người đàn ông….Nói như vậy không lẽ có người muốn “trị” cháu?”

Lan Dực không tỏ rõ ý kiến với suy đoán này.

Thương trường như chiến trường, có khối người sử dụng thủ đoạn dơ bẩn để cạnh tranh với nhau.

Có điều…

Lan Dực nhìn về phía bóng người điển trai kia, hắn nhíu mày lại, đôi mắt lóe lên chút do dự khó phát hiện…

Hắn chưa bao giờ tiết lộ xu hướng tình dục của mình với người khác, đến mẹ hắn cũng không biết rõ, sao lại có người lần mò ra được xu hướng tình dục của hắn nhanh và chính xác như vậy được?

So với việc đưa thẳng người lên giường hắn, kiểu khiến cuộc gặp gỡ drama như này quả thật sáng tạo hơn hẳn.

Quý Ngạn gọi điện xong bỗng chốc thấy bản thân như được thở phào nhẹ nhõm, quay người lại hiền lành cười với người đang ngồi trong xe: “Tôi giải quyết xong chuyện của mình rồi, bây giờ chỉ đợi người của công ty bảo hiểm đến thôi. Sếp có bị thương không? Anh có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”

Lan Dực cầm ly cà phê, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, nói: “Khỏi đi.”

Quy trình xử lý tai nạn xe cộ nhanh hơn Quý Ngạn tưởng tượng, tuy nhiên đợi xong hết một loạt thủ tục cũng là lúc mặt trời lặn.

Quý Ngạn đến nhà trẻ đón Mạc Liên Liên và Đoan Ngọ về nhà, ăn hoành thánh xong thì lái xe đến đại lý ô tô 4S để sửa, lúc về cậu đành phải đi tàu công cộng.

Khi cậu tới nhà Mạc Liên Liên đã về rồi, bà Quý Thúy Hoa mới đi khiêu vũ về giờ đang tắm rửa cho Đoan Ngọ, nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách bà hỏi: “Nghe nói hôm nay con bị tai nạn, xe có bị sao không?”

Quý Ngạn bước tới cửa phòng tắm, cạn lời đáp: “Mẹ à, lẽ ra trong những lúc thế này mẹ phải quan tâm con trai mẹ có bị sao không chứ?

Quý Thúy Hoa khẽ xùy một tiếng: “Nếu xảy ra chuyện gì con đã gọi cho mẹ từ lâu rồi, nào có chuyện để mẹ thong dong vui vẻ như vậy đúng không?”

“…”

Cũng đúng.

Đoan Ngọ che lại chim nhỏ, bé ngẩng đầu lên nhìn cậu, líu ríu bằng giọng điệu êm ái nhưng không kém phần hùng hồn: “Mai Quý Ngạn dẫn con đi chơi ở đâu dọ?”

Quý Ngạn: “Không có xe chơi cái gì mà chơi, con cứ yên tâm ở nhà đi nhó!”

Bé trai bĩu môi trông rất uất ức.

Quý Thúy Hoa bế bé ra khỏi bồn tắm, vừa lau hết nước trên người cho bé vừa an ủi: “Ba chọc con thôi, mai con muốn đi đâu chơi cứ bảo ba con dẫn con đi nha, bà nội trả tiền tất.”

Nghe thấy một tiếng “ba”, Quý Ngạn chợt thấy nhức nhức cái đầu: “Cô Quý ơi cô đừng xúi bậy thằng nhỏ gọi con là ba nữa, con mới hai mốt chưa từng yêu ai bỗng dưng lòi ra một thằng con trai, mai này làm sao con tìm được nửa kia của mình chứ! Hơn nữa con không đáp ứng đủ điều kiện về tuổi tác của người nhận nuôi, mẹ cũng không đủ điều kiện nhận nuôi. Hay là chuyển thằng bé về cô nhi viện đi, cô Lý đối xử với Đoan Ngọ rất tốt.”

Điều kiện thứ nhất đó là người nhận nuôi phải từ 30 tuổi trở lên, hiện tại Quý Ngạn vẫn là sinh viên đang đi học, mặc dù cậu có vẽ tranh phác họa kiếm tiền nhưng pháp luật sẽ không trao thân phận người nhận nuôi cho cậu.

Điều kiện thứ hai đó là “không có con cái”, có nghĩa là người nhận nuôi không con ruột, con nuôi và con riêng. Hai mươi mốt năm trước bà Quý Thúy Hoa đã nhận nuôi Quý Ngạn, vì bị điều kiện giới hạn nên bà không thể nhận nuôi Đoan Ngọ dưới danh nghĩa của bản thân được.

Đoan Ngọ vừa nghe Quý Ngạn muốn chuyển bé về cô nhi viện, mắt đỏ lên nức nở nói: “Con không gọi Quý Ngạn là ba nữa, đừng đuổi con đi mà….”

Quý Thúy Hoa vừa buồn vừa đau lòng, bà nựng mặt Đoan Ngọ, dỗ dành: “Không đuổi con không đuổi con, Đoan Ngọ ở với bà nội, hai bà cháu mình không đi đâu hết.” Dứt lời kìm không được quay đầu lại mắng Quý Ngạn: “Trước đây không phải con lấy Đoan Ngọ ra để cản tình duyên à, lúc cần thì là con trai con, không cần nữa thì muốn đuổi thằng nhỏ đi hả? Đúng là cái con người ăn cháo đá bát!”

Quý Ngạn: “…”

Cậu thấy Đoan Ngọ như vậy cũng không nỡ lòng nói gì nữa, nói cho cùng Quý Ngạn cậu tuy mỏ hỗn nhưng tâm tính tốt.

Hồi lâu sau cậu khẽ thở dài: “Hai bà cháu đi ngủ sớm đi con về đây, sáng mai con qua đón Đoan Ngọ.”

Bà Quý Thúy Hoa và cục cưng Đoan Ngọ sống tại nhà cổ nằm ở hẻm Liễu Chi, còn Quý Ngạn có đứng tên một căn nhà ở Bình An Hoa Uyển cách đó ba cây số. Cậu chuyển ra đó ở từ khi trưởng thành, chỉ về nhà cổ ở mấy tối dịp lễ dịp tết.

Bà Quý không phản đối chuyện này, thậm chí bà rất tán thành việc con trai tự lập sớm, với cả bây giờ bà có Đoan Ngọ ở bên rồi, không tự dưng nhắc đến Quý Ngạn nữa.

Bà Quý không giữ cậu lại, đang định dặn dò gì đó chợt bà nhớ ra chuyện cậu sắp đi thực tập: “Con chọn công ty thực tập chưa? Tập đoàn Tư Thụy Lý hả?”

Tư Thụy Lý là xí nghiệp liên doanh trong nước với nước ngoài, tiêu chuẩn tuyển dụng thực tập sinh đòi hỏi rất cao, Quý Ngạn học trường đại học thuộc cả hai dự án là dự án Song Nhất Lưu và dự án 211, thế là cậu vừa khéo được bước chân vào tập đoàn.

Tất nhiên hiện tại mới chỉ là thực tập thôi, sau khi tốt nghiệp có được thăng chức thành nhân viên chính thức hay không lại là một chuyện khác.

“Ừm con chọn rồi.” Quý Ngạn nói: “Thứ năm đến công ty báo danh ạ.”

Quý Thúy Hoa gật đầu, hỏi tiếp: “Con không tính học nghiên cứu sinh thật hả?”

Quý Ngạn hết cách cười đáp: “Chuyên ngành của con học hay không học nghiên cứu sinh không ảnh hưởng gì hết, thà con nhân lúc tuổi còn trẻ kiếm thêm nhiều tiền.”

Bà Quý trầm ngâm nhìn cậu, lén thở dài nhưng mấy giây sau đã dịu dàng dặn dò: “Đi về nhớ chú ý an toàn. Mai dậy đừng có ngủ nướng, qua sớm ăn sáng nha, mẹ làm bánh bao chiên[2] cho con.”



Ngày hôm sau, Quý Ngạn rời giường từ sớm để đi đến hẻm Liễu Chi, ăn sáng xong cậu dẫn Đoan Ngọ ra ngoài chơi.

Đa số con nít đều thích đến viện hải dương học chơi, Đoan Ngọ cũng không ngoại lệ. Quý Ngạn dắt Đoan Ngọ dạo quanh một vòng viện hải dương học, sau đó dẫn bé đi chơi hết một lượt các trò bé thích.

Nhóc con tràn trề năng lượng buổi trưa không chịu nghỉ ngơi, mãi đến khoảng bốn giờ chiều mới thấy rõ vẻ mệt mỏi, khăng khăng đòi về ngủ không chơi nữa.

Hai ngày cuối tuần nhàn rỗi chơi cùng Đoan Ngọ dần trôi qua, tối hôm đó Quý Ngạn tắm xong lập tức bắt tay lên màu cho tranh phác họa.

Nghe đồn cường độ làm việc ở tập đoàn Tư Thụy Lý rất căng, dù là thực tập sinh cũng không thoát khỏi số phận bị tăng ca, vì thế trước khi vào công ty cậu phải hoàn thành xong sứ mệnh các má mì đại gia giao cho, nếu không sau này sẽ khó phân tâm tinh thần và thể lực ra để làm nghề phụ.

Lúc họa sĩ lên màu thường dễ mệt đến mức buồn ngủ, Quý Ngạn mơ màng mở web phát trực tiếp Răng Mèo[3] lên, vào phần tinh tú[4] sau đó chọn một nữ streamer có vóc dáng nóng bỏng để đầu óc tỉnh táo.

[3]: Web răng mèo:

Anh chup man hinh 56

[4]: Tinh tú:

Anh chup man hinh 57

Nữ streamer eo thon chân dài, đường cong mông lên xuống rõ ràng, cô nàng uốn éo mông điên cuồng trên nền nhạc mờ ám dưới ánh đèn trắng ấm áp.

Quý Ngạn nhìn màn hình, không hề thấy tinh thần hăng hái hơn mà trái lại……cảm thấy buồn ngủ hơn.

Cậu lười biếng ngáp, lúc này má mì đại gia gửi tin nhắn.

Nữ đại gia số 31: Thầy Thất Thất, giờ em có thể đặt tranh được không? Hu hu hu giật slot vẽ của thầy khó quá đi mất, em có thể trả thêm tiền! Thầy đừng từ chối em nha em xin thầy đó, nếu không em tuyệt thực thật mất QAQ.

Hồi cấp ba cậu có học mỹ thuật, nền tảng khá ổn nên sau khi lên đại học bắt đầu nhận vẽ tranh, khi phong cách vẽ dần thuần thục hơn cậu bắt đầu nhận vẽ thương mại, hai năm qua cậu kiếm kha khá tiền từ việc vẽ tranh.

Nhưng mà bây giờ lại gặp phải vấn đề thực tập, vì thế chỉ đành tạm gác lại công việc làm thêm này.

Thất Thất Thứ Nhất 0.0: Cảm ơn bà chủ đã yêu thích, chỉ là….gần đây có lẽ là tôi không có thời gian rồi.

Nữ đại gia số 31: Không sao cả! Em chờ được! Chỉ cần thầy bằng lòng nhận thôi!

Thất Thất Thứ Nhất 0.0: …..Thế thì cũng được.

Nữ đại gia số 31: Hu hu hu cảm ơn thầy nhiều lắm! Lần này em muốn đặt tranh cho couple yêu thích của em! Đó là tiểu thuyết yêu hận tình thù hot nhất mười năm trước! Công thụ cùng nhau ngâm suối nước nóng. Công lười biếng tựa vào thành hồ, tóc thụ dài xõa rối, quần áo mới cởi được một nửa, dạng chân ngồi trong lồng ngực công, vòng eo thon thả bị công giữ chặt, nhưng thụ lại cầm con dao găm đâm vào vai trái công không chút thương tiếc, có thể thấy thấp thoáng cơ thể của hai người họ ở dưới nước.

Quý Ngạn:!!!

Thật là một tình yêu đẫm máu.

Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Ngạn: Tôi là một họa sĩ có nguyên tắc, có giới hạn, kiên quyết không vẽ tranh H!

Nhưng cô ấy trả nhiều lắm QWQ