Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 263



Hôm nay cô ta tới ngục giam mục đích chính là vì đòi tiền.

Cô ta biết.

Mấy năm nay ba cô từ chỗ Lâm Duyệt có được không ít chỗ tốt, trong tay khẳng định có rất nhiều tiền. Tuy rằng ông ta phạm vào pháp nhưng cũng không đề cập tài sản, trên danh nghĩa tiền tài cũng không có bị đóng băng lại.

Huống chỉ.

Mấy ngày trước mẹlấy của cô ta hai trăm vạn, nhưng là căn cứ theo tin nóng của Lưu Minh, mẹ tìm anh ta để bôi bắn Lâm Quán Quán, bất quá chỉ cho hai mươi vạn.

Hẳn là còn dư lại 180 vạn.

Trước kia, hơn một trăm vạn đối cô tới nói liền không tính là số tiền nhỏ.Hiện tại, càng giống tiền cứu mạng.

Mắt thấy Tôn Hà Anh không nói lời nào, Lâm Vi nhịn không được: “Con đã đói bụng một ngày rồi.”

Ánh mắt Tôn Hà Anh né tránh.

“Mẹ, khoảng thời gian trước con cho mẹ hai trăm vạn đâu rôi.”

Nhắc tới này số tiền, Tôn Hà Anh càng chột dạ cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn cô ta.

Lâm Vi tức khắc có loại dự cảm không tốt.

“Mẹ”

*V¡ Vi, mẹ thực xin lỗi con, số tiền kia bị mẹ dùng hết rồi!”

Băng.

Như là tiếng lòng bị chặt đứt một dây thân mình, Lâm Vi đột nhiên cứng đờ, cô gian nan ngẳng đầu, ngơ ngác nhìn Tôn Hà Anh: “Mẹ, không đến nửa tháng, mà tiền con cho.

mẹ đã dùng hết rồi sao?”

*V¡ Vi, mẹ thực xin lỗi!”

Bà xin Lâm Vi số tiền kia, chính là vì để mua cho Lâm Đại Phúc cái “đồ uống” kia nhưng ai biết máy người bán đồ nhìn thấy Lâm Đại Phúc đã nghiện, có ý nâng giá cả lên mắy chục lần.

Hắp độc phạm pháp!

Bọn họ lại không dám cũng không dám mua chỗ người không quen biết, cho nên chỉ có thể một bên mua trước, một bên tìm nơi khác.

Còn không đợi bọn họ tìm được nơi khác, hai trăm vạn cũng đã dùng hết, bọn họ cũng vào ngục giam.

Lâm Ví hiểu biết Tôn Hà Anh.

Biểu tình bà ta không giống làm bộ, lòng cô liền lập tức lạnh hơn phân nửa.

Hai trăm vạn.

Đều không còn!

Cô biết ba mẹ đã từng đánh bạc, đã từng càng đánh cuộc đến thua trắng hai căn nhà, cô theo bản năng cho rằng số tiền này là bị hai người cầm đi đánh bạc.

“Còn ở chỗ ba thì sao, trên người ông ấy hẳn là có chút tiền tiết kiệm chứ?” Vì không cho hai người giấu diếm, Lâm Vĩ nói tiếp: “Mẹ! Con đòi tiền không phải hoàn toàn là vì chính mình, tuy rằng mẹ giết hại Tô Thanh Thanh có chứng cứ xác thực nhưng ta không có! Chỉ cần có tiền, tìm.

được luật sư nổi danh, ba vẫn là có hy vọng được phóng thích!”

Tôn Hà Anh mưu hại Tô Thanh Thanh có video nhưng từ đầu đến cuối, Lâm Đại Phúc đều không có xuắt hiện.

Tuy rằng Tô Thanh Thanh ở trong video thừa nhận Lâm Đại Phúc nhưng kia dù sao cũng là lời nói của một bên, nếu không có chứng cứ xác thực chứng minh Lâm Đại Phúc là đồng mưu, ông ấy vẫn là rất có khả năng được phán nhẹ.

“Ba con cũng không có tiền.”

Lâm Vi không tin!

Ba cô ta trước kia mở xưởng quần áo, mỗi năm cũng có một ít tiền lời, còn có từ chỗ Lâm Duyệt hút chất béo, hẳn là có một chút tiền tiết kiệm mới đúng.

Lâm Ví tức khắc nhìn về phía Lâm Đại Phúc.

“Bat”

Lâm Đại Phúc vẫn luôn cúi đầu ngồi ở chỗ kia, một câu cũng không có nói.

Cô kêu ông ta một câu, ông ta lại như là không có nghe được cúi đầu như cũ, thân mình còn ở hơi hơi phát run.

“Bai”

Lâm Đại Phúc không có phản ứng.

Tôn Hà Anh quay đầu vừa thấy vậy liền chấn động, chỉ thấy hai tay Lâm Đại Phúc gắt gao nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Ông ta cúi đầu, thân thể run rẩy càng lúc càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt.

“Đại Phúc!”

Tôn Hà Anh tức khắc luống cuống: “Cảnh sát! Cảnh sát mau cứu người!”

Một bên cảnh ngục cũng phát hiện có gì không đúng, chạy nhanh tới xem xét.

“Sao lại thế này?”

*A.” Lâm Đại Phúc giống như dã thú gào rống lên, ông đột nhiên ngắng đầu, ánh mắt màu đỏ tươi, mang còng tay tay liều mạng đấm đánh vào mặt bàn, trạng thái điên khùng: “Cho tôi! Mau cho tôi!”

Cảnh ngục lắp bắp kinh hãi.

Cái tình trạng này.

“Ông ta đã từng dùng chất kích thích rồi sao?”

Tôn Hà Anh kinh hoảng gật đầu: “Đúng vậy! Các ngươi mau cứu ông ấy, mau cứu cứu ông ấy!”

Cảnh ngục duỗi tay chạm vào Lâm Đại Phúc lại bị ông ta thô bạo đẩy ra.

Thời điểm chứng nghiện ma túy phát tát, sức lực Lâm Đại Phúc cực kỳ lớn, lập tức liền đem cảnh ngục đẩy ngã trên.

mặt đất.

“Người đâu mau vào đây!”

Cảnh ngục hét lớn một tiếng, ngay sau đó, vài người ăn mặc cảnh phục liền xông vào.

“Phạm nhân đã từng dùng ma túy, mau khống chế trước đất”

Mấy cảnh sát dùng sức của chín trâu hai hỗ mới có thể chế phục được Lâm Đại Phúc, sau đó đem ông ta từ trong phòng mang ra ngoài.

*Giờ thăm hỏi đã kết thúc, cô có thể đi rồi.”

Lâm Vi đã hoàn toàn choáng váng.

Ba cô ta sử dụng ma túy sao?

Tiền tiết kiệm của ba cô là dùng cho ma túy ư?

Thứ Lâm Vi quan tâm không phải là ba cô ta.

Mà là.

Cô ta giả vờ bạch liên hoa đáng thương nửa ngày, hoàn toàn đều tốn công vô nghĩa!