Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 264



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mắt thấy Tôn Hà Anh phải bị cảnh sát mang đi, Lâm Vi tuyệt vọng kêu một tiếng.

“Vi Vi.” Tôn Hà Anh mỗi bước đi đều lưu luyến: “Nếu thật sự không được, con liền đem bán căn hộ kia đi, ba mẹ đã sớm đem căn hộ kia sang tên con rồi. Vi Vi, con nhất định phải nghĩ cách cứu ba con ra!”

Nói xong, Tôn Hà Anh đã biến mắt ở trong phòng.

Lâm Ví sửng sốt!

Nhà ở đã sang tên cho cô rồi?

Thật tốt quá!

Nhà của ba mẹ đã có từ mười một năm trước, chồng trước Lâm Duyệt tặng cho.Căn hộ kia tuy rằng đã sử dụng lâu rồi nhưng lại ở vị trí tốt đẹp, hoàn toàn có thể bán cái giá tốt!

Lâm Vi tràn đầy vui mừng.

Căn hộ kia nếu bán được thì dù không tính đáng giá hơn căn hộ Tiêu Dục đưa cô nhưng cũng đủ giải quyết tình trạng lửa sém lông mày.

Cứu ba cô ta ra?

Lâm Ví hoàn toàn không có quyết định này.

Cô hôm nay mới biệt được Lâm Đại Phúc dùng chât kích thích, nhớ tới bộ dáng phát tác nghiện ma túy vừa rồi, Lâm Vi hung hãng run cả người.

Cô thừa nhận!

Ba cô đích xác đối xử tốt với cô.

Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn quan tâm cưng chiều cô.

Nhưng đó đều là ông ta cam tâm tình nguyện nhaa.

Cô không có buộc ông ta.

Cô đã gặp qua người nghiện ma túy, lúc phát tác lên liền không nhận ra ai cả, cô điên rồi mới có thể đem tất cả những gì cô có đi cứu một người như vậy.

Lâm Vi một lần nữa cải trang xong.

Cô lái chiếc xe thể thao Porsche chói mắt rời khỏi trại tạm giam.

Trên thực tế.

Cô cũng không có như chính mình nói là đáng thương đến thế.

Mấy năm nay, cô tuy rằng không có đặt mua bắt động sản cũng không có làm cái quản lý đầu tư tài sản gì nhưng ít nhất xe vẫn là có hai chiếc.

Trừ bỏ chiếc xe thể thao Porsche này, cô còn có một chiếc xe thương vụ.

Liền tính là xe second-hand, thêm hai chiếc xe cũng có thẻ bán được hai ba trăm vạn!

Trên người cô cũng đích xác không có tiền mặt.

Bất quá trong WeChat còn có mấy ngàn đồng tiền, cái gọi là đói bụng cả ngày cũng là lừa Tôn Hà Anh.

Cô từ nhà Tiêu Dục cho côđi qua làng đại học cũng đã ăn cơm trưa rồi.

Chân ga oanh động.

Lâm Vi mang kính râm lập tức đi tới nhà ba mẹ.

Nửa giờ lúc sau.



Tim Lâm Vi đập dồn dập muốn nhảy đến cổ họng.

Dứt khoát!

Phóng viên chỉ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt.

Lâm Vi đè xuống một hơi, từ cổng lớn đi vào.

Các phóng viên đang ở phỏng vấn hàng xóm.

Trong khu này đều là một ít người lớn tuổi cùng vợ chồng Lâm Đại Phúc đã làm hàng xóm mười mấy năm, nhìn thấy phóng viên đều tương đối hưng phấn, một đám phía sau nói ra tin nóng.

“Lâm Vi, tôi xem như là nhìn cô ta lón lên, đứa nhỏ kia từ nhỏ miệng đã ngọt nhưng là tâm cơ nhiều! Hơn nữa thường xuyên giáp mặt, chúng ta là hàng xóm, khi còn nhỏ ba mẹ cô ta có đôi khi đi đánh bạc không ở nhà ăn cơm, tôi thấy cô ta đáng thương nên để cho cô ở nhà tôi ăn cơm, tiểu cô nương kia mặt ngoài kêu chú dì thật thân thiết, sau lưng lại nói hai vợ chồng chúng ta nấu cơm khó ăn muốn chết.”

“Đúng đúng! Ngược lại là Lâm Quán Quán, khi còn nhỏ không thích nói chuyện nhưng là thành tích học tập đặc biệt tốt, thời điểm nghỉ hè còn đã dạy con tôi toán học, lễ phép lại ngại ngùng là một đứa trẻ đặc biệt dịu ngoan.”

“Quán Quán thật đáng thương, chỉ cần cô ở nhà, chuyện trong nhà vĩnh viễn đều là cô ấy làm. Nhà tôi đối diện nhà cô ấy, thường xuyên nghe được mẹ kế cô kêu cô làm việc nhà! Cái gì giặt quân áo nâu cơm quét rác phết đât, tât cả đều là cô Quán Quán là. Thời điểm học cao trung còn phải giặt nội y cho em gái cô ấy nữa đấy!”

“Lâm Vi từ khi vào giới giải trí xong liền rất ít khi về.Liền coi như trở về, mỗi lần cũng đều là dùng lỗ mũi xem người, cao ngạo số một!”

“Còn có còn có…”

Hàng xóm mồm năm miệng mười nói ra.

Các phóng viên không thấy Lâm Vi, dứt khoát liền phỏng vấn hàng xóm, lại không nghĩ rằng này thế mà phỏng vấn được nhiều chuyện như vậy!

Các phóng viên hưng phấn không chịu được, sôi nổi đêm nội dung phỏng vấn đều nhớ kỹ.