[PatNine | Hạo Hãn Tinh Trần] In Bangkok

Chương 11



Có những chuyện xảy ra mang theo một chút drama, như việc bạn sẽ chẳng bao giờ biết khi nào mình sẽ rơi vào lưới tình. Bạn nghĩ rằng bạn có thể nhận ra động cơ và mục đích của đối phương, nghĩ rằng bạn có thể xử lý mọi thứ một cách bình tĩnh, đến cuối cùng phát hiện thật ra đối phương vì để gặp được bạn đã tạo nên vô số lần tình cờ gặp nhau, có lẽ đã từ rất lâu rồi.

Cao Khanh Trần trốn buổi tư vấn, cùng Doãn Hạo Vũ đến phòng thuê của cậu ta, anh không nghĩ là nhà bọn họ lại gần nhau như vậy, gần như là đối diện luôn. Trên tường cạnh cửa ra vào có treo một vài bức ảnh, trên ảnh có mặt một người phụ nữ rất quen, là cái người rất vui vẻ khi nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ anh gặp được hôm trước.

"Đó là mẹ em, bà ấy rất mong em có thể kết bạn ở trường."

Doãn Hạo Vũ nhìn theo ánh mắt Cao Khanh Trần, bắt đầu tiết lộ thông tin của bản thân, không che giấu chút nào, hai ba câu đã khai báo rõ ràng hoàn cảnh gia đình.

Cho nên ngày đó Cao Khanh Trần chính là người bạn đầu tiên cậu khoe ra với mẹ, một người bạn kỳ lạ mượn áo ba lỗ của cậu để mặc.

Vị trí phòng khách vừa hay có thể được ánh nắng chiếu vào. Cao Khanh Trần chậm rãi thong thả bước tới, thông qua cửa sổ phía sau có thể nhìn thấy nhà của mình, anh ngay lập tức quay đầu ném cho Doãn Hạo Vũ một cái nhìn phức tạp.

"...Em không nhìn trộm..."

Không đánh đã khai. Anh không hài lòng chậc một tiếng, Doãn Hạo Vũ dè dặt kéo anh từ cửa sổ lại gần mình: "Anh còn từng chụp ảnh em rồi đăng bài lên diễn đàn nữa đó."

"Em biết từ khi nào?"

"Từ ngày đầu tiên đến trường."

Thế là chủ đề này lập tức bị cắt ngang, Cao Khanh Trần nhìn theo vệt nắng bên cửa sổ, chợt nhớ đến Doãn Hạo Vũ từng nói cậu ta đến Thái Lan từ hai năm trước, anh có một suy đoán táo bạo.

"Em ở nhà này bao lâu rồi?"

"Hai năm."

"?"

Rốt cuộc Doãn Hạo Vũ không nhịn được nở nụ cười, là nụ cười hối lỗi khi bị phát hiện sau một thời gian dài làm chuyện xấu, cười đến mức lộ ra cả răng nanh, cùng tiếng cười trong sáng mang đầy hơi thở thiếu niên.

"Hồi anh học năm nhất ấy, có đôi lúc em nhìn thấy anh đi ngang qua cửa sổ, rất thích ăn bánh mì của tiệm bánh từng mở ở đây, nhưng mà lúc đó tiếng Thái của em dở lắm, có muốn cũng không dám nói chuyện với anh. Sau này em chọn cùng trường và chuyên ngành với anh, nhìn thấy anh em rất vui vẻ, mặc dù anh nhìn em không mấy thân thiện."

Không mấy thân thiện... Rõ ràng là ánh mắt người lạ chớ lại gần của cậu ta mới càng không thân thiện, nhưng Cao Khanh Trần nghĩ lại quả thật lúc đó mình nhìn người ta cũng không mấy thân thiện thật.

Cao Khanh Trần đối với việc ngay từ đầu mình đã bị theo dõi cảm thấy có chút không công bằng, thời điểm anh còn chưa biết đến Doãn Hạo Vũ, người kia đã âm thầm quan sát mình rồi, làm cho anh có cảm giác mình giống như một vật thí nghiệm vậy.

"Hàng ngày có nhiều người đi qua cửa sổ nhà em như vậy, tại sao anh lại là người duy nhất bị em nhắm vào?"

"Bởi vì anh rất xinh đẹp."

Câu trả lời rất là thẳng thắn, Cao Khanh Trần càng nghĩ càng khó hiểu, Doãn Hạo Vũ im lặng hai giây, vành tai liền đỏ lên, cậu buộc bản thân phải tỉnh táo, nghiêm túc giải thích mình không phải là người thấy sắc khởi ý*.

(*thấy sắc đẹp thì nảy lòng tham, có ý đồ xấu.)

"Em biết là dùng từ xinh đẹp để miêu tả một người con trai là không phù hợp, nhưng em thật sự không biết nên dùng từ gì nữa..."

Sau đó cậu cảm nhận được ánh mắt của Cao Khanh Trần đang lướt qua cơ thể mình, cậu cau mày tự nhủ có nên lấy từ điển tiếng Thái đến để tìm ra từ ngữ đúng hơn hay không.

Cậu thật sự cảm thấy choáng ngợp ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cao Khanh Trần, làn da trắng nõn, mái tóc cùng đôi mắt đen, cái mũi cao thẳng, chóp mũi tròn tròn đáng yêu, lúc cười với chủ tiệm bánh mì lại càng xinh đẹp, cậu cảm thấy Cao Khanh Trần chỉ cần dựa vào ngoại hình đã đủ nổi bật giữa đám đông rồi, sau khi hỏi thăm, biết được Cao Khanh Trần còn là một trong những sinh viên giỏi nhất trường, lại càng không thể cứu vãn nổi mà chú ý hơn đến người con trai thường đi qua cửa sổ nhà mình.

Ngay đến mẹ cậu cũng nói, cậu bạn này của con đẹp thật đấy, trông giống một con búp bê chứ không giống một đứa trẻ lớn lên ở vùng nhiệt đới.

Doãn Hạo Vũ không phải là người ngại bày tỏ tình cảm của mình, chỉ cần anh chấp nhận, cậu có thể rất nhiệt tình và chân thành, cũng có thể rất ỷ lại vào người mình thích, khi phát hiện ra Cao Khanh Trần không thích trở thành tâm điểm và bị bàn tán, cậu đành phải thận trọng hơn, khiến anh chú ý đến mình từng chút một, cho dù bận rộn trong cuộc sống và trường học như thế nào đi nữa cũng sẽ dành thời gian chỉ để gặp mặt Cao Khanh Trần.

Doãn Hạo Vũ nhìn thẳng vào Cao Khanh Trần, nhìn đến mức khiến anh cảm thấy không được tự nhiên mà xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía cậu, sau đó nhận được một cái ôm ấp áp từ phía sau, lời thổ lộ càng không thể kìm nén mà phát ra từ đáy lòng.

"Em thật sự rất thích anh, Nine."

"Anh rất mạnh mẽ, có thể giải quyết tốt rất nhiều vấn đề, gánh vác rất nhiều trách nhiệm, như vậy thì mệt mỏi lắm."

"Em có thể không giúp được gì cho anh, nhưng em muốn, những lúc anh cảm thấy mệt mỏi có thể ôm lấy em, em cũng muốn đưa anh đi đến thật nhiều đất nước khác nhau để thư giãn."

"Có lẽ trong mắt anh, chúng ta chỉ vừa mới quen nhau được một tuần... Cho nên chúng ta có thể không cần trở thành người yêu, chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau."

Em ấy thật hiểu chuyện, Cao Khanh Trần nghĩ.

Anh thật sự nghĩ rằng thời gian bọn họ quen biết nhau rất ngắn, còn chưa hiểu hết về đối phương, cảm tình có lẽ chỉ xuất phát từ trực giác, nhưng thực tế ngoại trừ trực giác, dáng vẻ lúc thì trẻ con lúc thì trưởng thành của Doãn Hạo Vũ cũng rất thu hút Cao Khanh Trần, chính là sự hiểu chuyện vượt quá tuổi tác của Doãn Hạo Vũ đã khiến anh cảm thấy mình thậm chí có thể ỷ lại vào cậu, mặc kệ việc anh mới là người lớn tuổi hơn.

Huống chi từ lúc Cao Khanh Trần trộm lưu ảnh của đối phương đã tự ý thức được bản thân có một chút dục vọng chiếm hữu kỳ quái với cậu, trong lòng nổi lên suy nghĩ muốn nói cho thật nhiều người biết "Học sinh chuyển trường kia chỉ nói tiếng Thái với tôi thôi."

Được rồi, được rồi, thật sự đám bạn của anh đã nói trúng rồi, có vẻ như Doãn Hạo Vũ đúng là mẫu người yêu thích của Cao Khanh Trần, biết cách tạo ra sự mờ ám lại dịu dàng, còn bằng lòng kiên nhẫn miêu tả mùa hè nước Đức cho anh.

Cao Khanh Trần vươn tay chạm vào phần tóc mềm mại sau đầu Doãn Hạo Vũ, không thể không thừa nhận, anh muốn sờ thật lâu, mái tóc lúc nào trông cũng bồng bềnh, phía sau cổ còn có một nhúm tóc giống như cái đuôi.

"Anh không thích kết bạn, làm bạn trai anh đi."