[PatNine | Hạo Hãn Tinh Trần] In Bangkok

Chương 12



Cặp đôi tiêu tốn 9 ngày để ở bên nhau, vào ngày thứ hai sau khi bí mật lên kế hoạch sống chung, lại gặp phải vấn đề nan giải không thể giải quyết.

Trước khi chuông báo thức buổi sáng reo, Doãn Hạo Vũ có một cuộc điện thoại gọi đến, nói qua nói lại khoảng 10 phút bằng tiếng Đức, Cao Khanh Trần dù nghe không hiểu cũng cảm nhận được sự thân thiết, cho đến khi Doãn Hạo Vũ gác máy, dè dặt nói bố cậu muốn tới nhìn bọn họ một cái.

"Chúng ta?"

Cao Khanh Trần cố gắng loại bỏ khả năng Doãn Hạo Vũ đã trực tiếp thú nhận với cha cậu rằng bọn họ đang ở bên nhau, Doãn Hạo Vũ gật gật đầu, ý bảo anh yên tâm: "Em nói với ông ấy là em thuê chung nhà với bạn."

Nhưng Doãn Hạo Vũ không nói rằng tiếng Thái của cha cậu còn kém hơn cậu một chút, thế cho nên khi cha của cậu vào cửa, nói với anh rất nhiều lời nhưng anh không thể phản ứng lại, anh không có biết tiếng Đức nha.

Lúc Cao Khanh Trần đang nhìn Doãn Hạo Vũ xin giúp đỡ, tiếng gõ cửa lại vang lên, cánh cửa mở ra, tiến vào là chị gái của anh với vẻ mặt khó hiểu, nhất thời bốn người đứng trong nhà nhỏ nhìn như người xa lại không quen biết nhau.

Cao Khanh Trần đứng cách Doãn Hạo Vũ khá xa, cha cậu hình như rất hứng thú với anh nên cứ đứng trước mặt anh, chị gái anh đứng ở cửa, Doãn Hạo Vũ căng thẳng đứng tại chỗ không động đậy.

"Chị, sao chị lại tới đây..."

"Mẹ bảo chị mang salad nhà làm cho em, mẹ không nói với em à? Những người này là ai?"

"Đây là... Bạn cùng nhà của em, bạn cùng thuê phòng, còn đây là cha của cậu ấy, người Đức."

"Cha, đây là bạn cùng phòng của con, còn đây là chị của anh ấy đến thăm anh ấy."

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, lòng bàn tay Doãn Hạo Vũ ướt đẫm mồ hôi, cậu cảm thấy ánh mắt của chị Cao Khanh Trần không đúng lắm, liên tục nhìn cậu từ trên xuống dưới.

"Em sẽ chấp nhận có người ở chung, làm phiền em?"

Chị gái nhìn thấu tất cả nhỏ giọng hỏi một câu, Cao Khanh Trần nhíu mày muốn chị chỉ nhìn thôi đừng nói gì cả, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của cha Doãn Hạo Vũ, mỉm cười gật đầu, không đầu không đuôi mà dùng tiếng Anh nói một câu Doãn Hạo Vũ là một bạn cùng phòng rất tốt.

Doãn Hạo Vũ ngầm hiểu, kéo tay cha mình về phía cửa sổ, mặt rất nghiêm túc, sau đó cậu bắt đầu chuyển hướng chú ý của cha mình bằng cách thảo luận về công việc của ông. Cao Khanh Trần cũng không chịu được sự trêu chọc của chị gái, hai ba miếng ăn hết salad liền nhắc chị không được nói chuyện này với mẹ, mở cửa, tiễn khách, lễ phép chào tạm biệt.

Cuối cùng, có vẻ như bố của Doãn Hạo Vũ đã nói điều gì đó với cậu, khiến cho Doãn Hạo Vũ trầm mặc không nói mà đi vào phòng vệ sinh dùng nước rửa mặt.

"Sao vậy Patrick?"

Cao Khanh Trần đứng ở cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong, đột nhiên nhớ lại chuyện mình từng làm ở cửa phòng tắm trong sân thể thao, nghĩ tới liền lấy áo ba lỗ trước kia của mình đưa cho cậu lúc cậu bước ra khỏi phòng vệ sinh.

"Tặng cho em, em nhất định phải mặc."

Doãn Hạo Vũ thuận tay bắt được ngón tay anh, kéo anh ngã vào lồng ngực mình, đầu anh gục vào vai cậu, tư thế ôm này làm cho Cao Khanh Trần trông rất nhỏ bé, anh vốn muốn giãy dụa, nhưng khi chạm vào vành tai nóng rực và gò má bị nước rửa đến lạnh lẽo của Doãn Hạo Vũ, lại theo bản năng đưa tay chạm vào mặt cậu.

"Cha em nói rằng ông tôn trọng lựa chọn của em... Ông ấy đã nhìn ra."

Giọng nói của Doãn Hạo Vũ rất nhỏ, phả bên tai Cao Khanh Trần làm anh thấy có chút ngứa, nội dung câu nói cũng khiến lòng anh ngứa ngáy.

Hình như mối quan hệ của bọn họ người ngoài chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

Sẽ bị bàn tán sao? Sẽ rất là đau đầu đây, mà lần này thì không có cơ hội phù hợp để thay đổi chủ đề thảo luận nữa.

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, người được ôm đang suy nghĩ vẩn vơ cũng theo bản năng mà né tránh. Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn thấy lo lắng trong mắt Cao Khanh Trần, không cần lý do, cậu dường như cũng có thể cảm nhận được Cao Khanh Trần đang lo lắng chuyện gì, cầm di động lên, ở giao diện trên Line gõ xuống một vài chữ tiếng Anh, Cao Khanh Trần lập tức nhận được tin nhắn đến từ đám bạn xấu của mình.

"Giao cho bọn này, hai người yên tâm mà yêu đương nồng cháy đi."

"Đây là ở Bangkok đó, còn sợ không tạo ra được điểm nóng mới?"

Sao bọn họ lại biết nhau?

Ném điện thoại ra chỗ khác, Cao Khanh Trần ấn Doãn Hạo Vũ lên tường, dán sát người vào cậu, gần như sắp hôn tới, Doãn Hạo Vũ xấu xa cười, muốn hôn anh lại bị anh né tránh, vẻ mặt Cao Khanh Trần dường như đang yêu cầu cậu giải thích rõ rãng chuyện này, nếu không thì sẽ chẳng có chút ưu đãi nào nữa.

Trong một khoảnh khắc, Doãn Hạo Vũ nhìn khuôn mặt thanh tú của Cao Khanh Trần gần trong gang tấc cảm thấy không quá chân thực, nhưng cũng cảm thấy rất thỏa mãn, cậu kéo eo anh lại gần và hôn lên nốt ruồi không rõ ràng trên cổ anh.

Tất cả những gì em có thể nói với anh là, chúng ta còn rất nhiều thời gian.

END.

- ------------

Chính văn hoàn 🎉🎉🎉

Vậy là bộ truyện (hơi) dài hơi đầu tiên của Tiệm đã hoàn thành rồi 🎉

Có thể mọi người sẽ thấy hụt hẫng 1 chút vì kết như này nhưng mà vì đã được au đánh tiếng là sẽ có phiên ngoại nên mọi người hãy vui vẻ chờ đợi nhé haha 😆

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!