Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Chương 2: Mọi người đều nói cô ấy là kẻ điên



Lăng Vô Ưu nghe xong tình hình, ngược lại cũng dứt khoát gật đầu: "Được, người ở đâu?"

Cô cũng dễ nói chuyện mà, cảnh sát Trần sững sờ, lấy điện thoại ra: "Người vẫn còn đang đi làm, tôi cho cô phương thức liên hệ với cô ấy nha."

Sau khi nhận được phương thức liên hệ, Lăng Vô Ưu hẹn Triệu An Kỳ gặp mặt lúc đối phương tan làm.

Công ty của cô ta và đồn cảnh sát cách nhau hơn một tiếng đi đường, hơn năm giờ chiều, lúc Lăng Vô Ưu đang thu dọn đồ chuẩn bị đi thì đụng phải thầy Trương của cô dẫn theo Lâm Dĩnh trở lại, có lẽ là đã giải quyết xong vụ án nên vẻ mặt của hai người rạng rỡ, vừa nói vừa cười.

Cảnh sát Trương và Lăng Vô Ưu chào hỏi nhau một tiếng rồi đi làm việc, Lâm Dĩnh thì ngồi lên ghế thở dài một tiếng: "Trời ơi, ngày nào cũng bận muốn chết, làm cảnh sát đúng là không dễ."

Lăng Vô Ưu bỏ máy tính vào trong túi xách, làm như không nghe thấy.

Lâm Dĩnh đợi hai giây, lại nhịn không được nói: "Lăng Vô Ưu, tôi hâm mộ cô ghê á, ngày nào cũng được ngồi trong văn phòng, sướng thật đó."

Động tác trong tay Lăng Vô Ưu không dừng, cô nhếch miệng cười: "Cô cũng bận thật đó, còn chưa đến một tháng mà tôi thấy cô đã đen đi hai vòng rồi."

Lâm Dĩnh:...

Đúng là biết chọc người khác.

Cô ta để ý đến vẻ ngoài, cho dù mỗi ngày đều phải ra khỏi cục làm việc thì cũng phải dậy sớm trang điểm, vì sợ đen nên mỗi lần trước khi ra ngoài, nếu như kịp thì sẽ bôi kem chống nắng, nhưng hiệu quả cũng không lớn lắm, chỉ mới thực tập chưa đầy nửa tháng mà đúng là đã đen hơn không ít.

Lâm Dĩnh cắn răng vẫn muốn dùng "Không có việc gì làm" để châm chọc cô, nhưng Lăng Vô Ưu đã đeo cặp lên, tắt đèn bàn làm việc muốn đi.

Còn chưa tới giờ tan làm, Lâm Dĩnh vội vàng hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

Lăng Vô Ưu liếc cô ta một cái: "Ra ngoài làm việc."

Lâm Dĩnh:?

Cô có việc gì mà phải ra ngoài?

Đợi cảnh sát Trương quay lại, Lâm Dĩnh đứng ngồi không yên ra vẻ không thèm quan tâm mà hỏi: "Thầy, Lăng Vô Ưu ra ngoài làm việc rồi? Không cần thầy dẫn sao?"

Cảng sát Trương uống một ngụm trà kỷ tử: "À, không có gì, một mình cô ấy đi là đủ rồi."

Lâm Dĩnh có cảm giác như đấm phải bị cát: "Thầy, một mình cô ấy đi sẽ không xảy ra chuyện chứ? Vụ ly hôn lần trước..."

Cảnh sát Trương thổi mặt nước nóng hổi, trả lời với vẻ không để tâm: "Vụ án lần này không gay gắt, không đến mức đó đâu."

Vụ án không gay gắt? Vậy có thể là không phải vụ án gì quan trọng, Lâm Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười tri kỷ: "Haizz, thầy, thầy cũng đừng trách em nhiều chuyện, em với cô ấy là bạn cùng trường, trước đây, ở trong trường có nhiều lời đồn về cô ấy lắm, em chỉ sợ cô ấy gây phiền phức cho thầy thôi..."

Cảnh sát Trương không muốn nghe mấy chuyện bát quái này nhưng trong miệng vẫn còn đang ngậm nước nên không kịp cắt ngang Lâm Dĩnh, chỉ nghe cô ta thần thần bí bí nói:

"Thầy, thầy không biết đâu, mọi người trong trường đều nói cô ấy là kẻ điên.."

...

Lúc này, kẻ điên đang đối mặt với người báo án của mình, Triệu An Kỳ.

Hai người gặp nhau ở tiệm cà phê dưới lầu công ty Triệu An Kỳ, Triệu An Kỳ thấy cô gái nhỏ trước mặt thì không nhịn được nhìn phía sau cô: "Cảnh sát Trần... không tới sao?"

Lăng Vô Ưu ngồi trên ghế, bắt chéo chân: "Không tới."

Triệu An Kỳ nắm chặt túi xách, đánh giá Lăng Vô Ưu vài lần, cô mặc áo phông và quần thể thao đơn giản, một cách phối đồ giản dị không hề có một chút cảm giác thời trang nào, lại thêm gương mặt lạnh lùng không trang điểm kia, vừa nhìn qua dù có nói là học sinh cấp ba cũng có người tin.

Triệu An Kỳ không thể tin: "Cô là... cảnh sát?"

Lăng Vô Ưu ăn ngay nói thật: "Tôi là thực tập."

Vậy mà lại bảo thực tập tới, chắc chắn cô gái nhỏ này còn chưa tốt nghiệp đại học, còn nhỏ hơn cô ta, thế này thì có ích gì chứ? Triệu An Kỳ muốn khóc: "... Quả nhiên bọn họ không tin tôi."

Lăng Vô Ưu không có ý định an ủi cô ta, chỉ nói: "Cảnh sát chỉ tin chứng cứ."

Triệu An Kỳ không có chứng cứ, cô ta càng muốn khóc hơn.

Lăng Vô Ưu thấy cô ta như vậy, không kiên nhẫn chuyển mắt sang hướng khác: Tôi đã hiểu đại khái tình hình vụ việc rồi, hôm nay cô có muốn bổ sung thêm cái gì không?"

Vẻ mặt Triệu An Kỳ đau khổ: "Muốn bổ sung cái gì? Tôi... chỉ là cảm thấy có người đi theo tôi."

"Bắt đầu có cảm giác này từ khi nào?"

Triệu An Kỳ: "Thứ hai tuần trước."

Lăng Vô Ưu bảo cô ta lại gần một chút: "Tôi muốn hỏi buổi sáng lúc bắt đầu rời khỏi nhà, từ khi nào cô có cảm giác có người đi theo mình?"

Triệu An Kỳ sững sờ, cô cẩn thận nghĩ lại một chút, không quá chắc chắn: "Vừa ra khỏi cửa... Tôi vừa ra khỏi cửa đã có cảm giác có người theo dõi mình."

Lăng Vô Ưu: "Ngay cả hiện tại?"

Triệu An Kỳ ngơ ngác nhìn cô: "... Không biết."

Lăng Vô Ưu dựa người vào lưng ghế, im lặng nhìn chằm chằm cô gái đang bức rức, bất an trước mặt, trong lòng đã có phán đoán.

Lăng Vô Ưu tin vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô cho rằng lúc trước những gì Triệu An Kỳ nói chỉ có độ tin cậy khoảng 70%, nhưng nghi thần nghi quỷ đến cả hai tuần, dưới áp lực tinh thần cao độ, Triệu An Kỳ đã sớm không thể phân được rõ hiện thực với tưởng tượng nữa rồi, bây giờ những gì cô ta nói còn không có ích bằng lần đầu tiên lúc cô ta báo án.

Lăng Vô Ưu gửi tin nhắn cho cảnh sát Trần hỏi về lời khai của Triệu An Kỳ khi tới báo án vào tuần trước.

Trong mắt Triệu An Kỳ thì cô gái nhỏ này đột nhiên không nói gì bắt đầu chơi điện thoại.

Cô ta nóng nảy, cho dù cô ta không tin tưởng cô gái trước mặt thì có một người giúp cô ta vẫn tốt hơn là một mình cô ta đơn độc không có ai thân thích: "Cô... em gái cảnh sát, cô không tin tôi sao?"

Lăng Vô Ưu nói: "Tôi tên Lăng Vô Ưu."

"À... cảnh sát Lăng, cô không tin tôi sao?"

Cảnh sát Lăng bỏ di động xuống: "Tôi nói rồi, cảnh sát chỉ tin chứng cứ..."

Vậy không phải xong đời rồi sao?

Triệu An Kỳ che mặt khóc sướt mướt: "Ô ô ô ô..."

Lăng Vô Ưu:?

Xung quanh bắt đầu có người chỉ trỏ hai người, Lăng Vô Ưu phiền não, cô ghét nhất là phải an ủi người khác, giọng điệu cứng đờ nói: "Đừng khóc nữa, tôi đưa cô về."

Triệu An Kỳ khóc sướt mướt: "Được..."

Triệu An Kỳ sống ở khu Đông Hồ cách công ty khoảng hai tiếng tàu điện, hai người đứng cạnh nhau trên tàu điện, so với sự bất an và bức rức của Triệu An Kỳ thì Lăng Vô Ưu trông có vẻ vô cùng bình tĩnh, tay không hề dừng bấm điện thoại dù chỉ một phút.

Triệu An Kỳ tò mò hỏi: "Cô đang làm gì vậy? Chơi game hả?"

Tay Lăng Vô Ưu không hề dừng lại: "Đang dịch văn."

Triệu An Kỳ nghi ngờ: "Không phải... cô là cảnh sát sao?"

"Kiếm thêm thu nhập."

Triệu An kỳ chú ý thấy điện thoại của cô không có ốp, hình như không phải hàng chính hãng, phần rìa còn hơi lồi lõm, vừa nhìn đã biết là một chiếc điện thoại cũ có tuổi đời khá lâu: "Cô rất thiếu tiền?"

"Ừ."

Triệu An Kỳ hơi do dự: "Nhưng tôi nghe nói làm cảnh sát không kiếm được nhiều tiền lắm."

"Cô nói đúng, " Lăng Vô Ưu đánh xong chữ cuối cùng, đóng điện thoại lại, "Cho nên tôi đang nghĩ sau này có cần tiếp tục làm nghề chính không."

Triệu An Kỳ:......

Cứu với, cho nên bây giờ cô ta đang giao sự an toàn của mình vào tay một thực tập sinh còn chưa tốt nghiệp, vừa gầy vừa yếu, thậm chí còn không muốn làm cảnh sát sao?

Triệu An Kỳ lại muốn khóc.

Lăng Vô Ưu nhìn xung quanh, đang là giờ cao điểm tan làm nên trên tàu điện ngầm chật kín người.

Cô tùy tiện hỏi một câu: "Bây giờ cô có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm nữa không?"

Triệu An Kỳ hoảng hốt cảm nhận một chút, cô ta phát hiện, trong lúc lực chú ý của mình đều tập trung hết lên người Lăng Vô Ưu thì hình như đã không còn cảm giác kinh hồn bạt vía đó nữa?

"Không, không có..."